'chi nha'
Tiểu Mao bên cạnh kêu lên, củng củng bàn tay của nàng.
Lam Nguyệt mở mắt nhìn nó, mắt phượng hơi cong, ý cười hiện lên, nàng đưa tay xoa xoa đầu nó.
Lam Nguyệt đưa mắt nhìn qua, Huyền Tịch như cũ tại bên trong bóng ma, không rõ thần sắc, quanh thân kim quang chớp động.
"Chính là nó! Tuyệt đối không để nó thoát!"
"Đuổi theo!"
"..."
Đột nhiên vô số thanh âm vang lên, Lam Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
Ý niệm vừa động, đôi mắt nàng có lam quang nổi lên. Vách đá trước mắt nàng tựa như trong suốt, Lam Nguyệt nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Vô số người đều tại truy đuổi, tựa hồ đuổi theo cái gì đó.
Công kích cường đại gián xuống, hang động chỗ nàng ầm ầm rung động, đá trên vách cũng rơi xuống.
Lam Nguyệt vội vàng thu hồi ánh mắt, nhảy sang phía khác né tránh.
Tiểu Mao cũng ở trên vai nàng, hai mắt to tròn trừng trừng.
Nó tốc độ nhanh, mấy hòn đá này hoàn toàn không làm gì được nó.
Huyền Tịch bên kia cũng mở mắt, hắn thu lại linh lực, chậm rãi từ trên đá đứng dậy.
Lam Nguyệt lúc này mới thấy, hắn chỗ ngồi nhưng có một cái đệm mềm.
Nàng hơi ghé mắt, không phải đi, tên này bị thương nặng như vậy, còn phải trải đệm mới ngồi lên?
Mà chỗ hắn cũng vô cùng sạch sẽ, một chút rác bụi cũng không có.
Huyền Tịch lúc này mới từ bóng ma bước ra, Lam Nguyệt cũng không phải nhìn thẳng hắn, nhưng cũng chú ý người này.
Mỗi một bước, thân hình hắn lại lộ ra ánh sáng.
Lam Nguyệt nhìn đến một bộ màu tím sẫm trường bào. Kim sắc vân văn tinh xảo thần bí, theo bước chân hắn, vạt áo khẽ lay động, kim văn như ẩn như hiện.
Mà lúc này nàng ngẩng đầu lên, Huyền Tịch rốt cuộc hoàn toàn đứng tại ánh sáng, Lam Nguyệt nhìn đến chân dung của hắn, không cấm ngẩn ra, đôi mắt loé lên thật sâu kinh diễm.
Yêu nghiệt!
Khí phách!
Đây là đánh giá đầu tiên của nàng. Nam tử này dung mạo, nàng thực sự không biết nên dùng từ gì để miêu tả, tựa hồ bất kì phàm tục từ ngữ, cũng vũ nhục dung mạo của hắn.
Hắn dung nhan cực mỹ, đôi mắt đen như vực sâu không đáy, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao ngất, môi mỏng gợi cảm lúc này có chút trắng bệch, mặc dù không đứng gần, nhưng Lam Nguyệt thị lực tốt, nàng nhìn đến đôi mắt hắn nồng đậm lông mi, thật dài, hơi rũ xuống, gần như che đi đôi hắn của hắn.
Tóc dài đơn giản thúc lên bằng một cây trâm ngọc, ngọc màu tím sẫm, rất đặc biệt, tựa như có linh khí quanh quẩn.
Phần đuôi tóc xoã tung, tùy ý rơi rớt trên trường bào, lại có một cỗ khí chất lười biếng tùy ý.
Nam tử một tay phụ phía sau, chỉ đơn giản đứng ở đó, tựa như đế vương quân lâm thiên hạ, cao quý không dung mạo phạm.
Trên người hắn toả ra một loại khí chất cao quý lạnh nhạt, khiến người khác không dám trước mặt hắn làm càng.
Lam Nguyệt rũ mắt, không lại nhìn hắn, người này, nàng hiện tại tuyệt đối chọc không nổi!
Hắn liếc nhìn nàng, đôi mắt xẹt qua một chút sâu xa. Chợt mở miệng:
"Ngươi..."
Ầm ầm ầm
Kíu!
Ầm!!
Kịch liệt chiến đấu vang lên, hang động rung lên đem lời Huyền Tịch che lấp, Lam Nguyệt không nghe rõ hắn nói, hai tai ong ong vang, nàng thân hình kịch liệt run rẩy, gần như khó khăn chóng đỡ.
Đáng chết! Nàng thế nhưng rơi vào trận chiến của những cường giả kia. Phải biết, bọn họ đều là Thiên Dương Cảnh trở lên cao thủ! Thậm chí là Đế Phân Cảnh cường giả! Nàng cái này nho nhỏ Tụ Linh Cảnh, so bọn họ chính là một con kiến!
Lam Nguyệt đang định nghĩ nên làm sao bây giờ, lại thấy nam tử kia phất tay, không gian đột nhiên ngừng rung động.
Nàng miễn cưỡng đứng vững thân mình chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Huyền Tịch, chợt thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
Đối diện đôi mắt kia, Lam Nguyệt đột nhiên có một loại cảm xúc hốt hoảng.
Trong giây lát, nàng nhìn đến mắt hắn biến thành một một màu cực đạm tử sắc, nhưng lúc nhìn kỹ, lại tựa hồ chỉ là nàng sinh ảo giác.
Lam Nguyệt hơi lắc đầu, hẳn là vừa rồi bị choáng đi, mắt đều có chút hoa.
Lam Nguyệt vận khởi linh lực chuyển động toàn thân, cảm giác huyết mạch sôi trào kia mới chậm rãi lắng xuống.
Nàng mở mắt, đập vào mặt dung nhan tuấn mỹ của Huyền Tịch, hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen như bóng đêm, ánh mắt đạm nhiên, nàng nhìn không rõ tâm tình hắn, cũng không biết hắn muốn làm gì.
Lam Nguyệt giật mình, không biết hắn từ lúc nào tiến đến, lại cách gần như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi thấy trên người hắn một cỗ đạm nhạt mát lạnh hương khí. Lam Nguyệt theo phản xạ lùi lại, chỉ là nàng còn chưa lùi lại, Huyền Tịch đột nhiên bắt lấy tay nàng. Hắn cũng không trực tiếp bắt lấy tay nàng, mà là bắt lấy tay áo.
"Ngươi, theo bổn quân trở về."
Thanh âm nhàn nhạt, không có cảm xúc dư thừa, lại ẩn ẩn có chút mệnh lệnh.
Lam Nguyệt ngốc, có chút không hiểu ra sao.
Tên này làm cái gì? Cái gì theo hắn trở về?? Nàng còn là lần đầu gặp hắn có được không! Trong ký ức của nguyên chủ cũng không có hắn a!
"Các hạ lời này có ý gì? Ta không biết ngươi."
Ánh mắt Lam Nguyệt trở nên sắc bén, toàn thân khí tức đều đổi. Nàng giống như dã thú cảm nhận nguy hiểm, đem cảnh giới toàn thân đề lên, đem bản thân gai nhọn đều bộc lộ.
Huyền Tịch hơi kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ nàng có loại phản ứng này, hắn xưa nay muốn người, cái nào không phải hưng phấn, vui vẻ phát điên hướng hắn chạy theo? Thiếu niên này lại là cảnh giác, lại đề phòng nhìn hắn, này đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Nhân lúc Huyền Tịch giây lát ngẩn người, bàn tay buông lỏng, Lam Nguyệt nhanh chóng kéo tay thu lại. Cấp tốc lùi lại, cả người đều ẩn vào bóng ma.
Nàng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, tựa một đầu sói hoang, nhìn chằm chằm kẻ địch.
Huyền Tịch đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hắn xưa nay kẻ thù không ít, đối loại ánh mắt này sớm đã không xem ra gì, nhưng hôm nay thiếu niên này dùng ánh mắt này nhìn hắn, làm hắn mạt danh khó chịu.
Huyền Tịch ngón tay hơi cong, một đạo kim sắc bắn ra, đúng là hướng Lam Nguyệt mà đến.
Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lạnh, đôi mắt chậm rãi sáng lên, màu xanh u quang che kín đôi mắt, nàng nhìn đến công kích của Huyền Tịch, gần như hoàn mỹ không chút sai sót, muốn tránh khỏi là cực kì khó!
Đối phương cũng không phải công kích nàng, tựa hồ chỉ đem nàng bắt lại.
Bất quá Lam Nguyệt vẫn là né tránh, nàng không muốn bị người nắm trong tay, cảm giác kia, nàng không muốn tái kiến.
Chỉ thấy thất thải quang mang hiện ra, Linh khí lấy Lam Nguyệt trung tâm tụ lại, nàng đôi mắt chợt sắc bén, ý niệm trong đầu chuyển động.
Cửu Thiên Quyết, thiên thứ nhất! Nghịch Hành Phá Linh Thuật!
Thất thải quang mang hướng kim sắc linh lực bay đến, hơi chấn động một chút, kim sắc quang mang ảm đạm, nhưng như cũ hướng tới nàng.
Bất quá nhờ Phá Linh Thuật, cái này ngược lại bị Lam Nguyệt dễ dàng tránh thoát.
Huyền Tịch hơi kinh ngạc, nhìn công pháp nàng sử dụng, đôi mắt chợt loé.
"Cửu Thiên Quyết? Ngươi nơi nào học?"
Cửu Thiên Quyết, đúng là hắn trong tay một quyển Thiên tôn công pháp, loại công pháp này khá đặc thù, cũng không phải ai cũng có thể luyện.
Cửu Thiên Quyết sức mạnh, có thể so với Phần Thiên Quyết của hắn, sức mạnh đi ngang thiên địa, có thể chưởng khống nhật nguyệt tinh thần, luyện đến viên mãn, có thể so với thiên địa chí tôn, đỉnh cấp thần tôn.
Thiếu niên này lại có thể tu luyện...
Lam Nguyệt càng cả kinh, nàng sắc mặt không chút thay đổi, trong lòng lại ý niệm loạn chuyển.
Hắn thế nhưng biết Cửu Thiên Quyết! Công pháp này là của hắn? Hắn sẽ không giết nàng đi??
"Cái gì Cửu Thiên Quyết, ta không biết ngươi nói cái gì."
Lam Nguyệt chậm rãi nói, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận! Nghe giọng điệu của hắn, tuyệt đối biết lai lịch của Cửu Thiên Quyết! Lam Nguyệt lại quan sát thần sắc của hắn, thấy hắn cũng không đối với nàng động sát ý, nhẹ nhàng thở ra.
Huyền Tịch nhìn nàng, đột nhiên mở miệng:
"Đi theo ta, ta giáo ngươi toàn bộ Cửu Thiên Quyết."
Lam Nguyệt: "..."
Chuyển biến đột ngột nhường Lam Nguyệt không kịp phản ứng.
Nhưng nhìn đến đôi mắt hắn, Lam Nguyệt không tự chủ mà tin tưởng lời hắn nói, toàn thân cảnh giác cũng chậm rãi thả lỏng.
Không giết nàng liền tốt.
Bất quá, hắn lời này là muốn nhận nàng làm đệ tử??
Nhưng mà lí do là cái gì?
"Ngươi muốn nhận ta làm đệ tử?"
Huyền Tịch hơi nhíu mày, hắn trước nay cũng không nhận đệ tử. Hắn lạnh lùng nói:
"Không phải."
Lam Nguyệt: "..."
Ngữ điệu chém đinh chặt sắt này là sao? Còn nữa nàng lúc nào chọc hắn, ngữ điệu mặc dù lạnh lùng nhưng lại rõ ràng mang theo không cao hứng.
Người này đúng là hỷ nộ vô thường!
"Kia, không nhận đệ tử, ngươi sao lại giáo ta?"
Huyền Tịch nhíu mày, thản nhiên nói:
"Thì như thế nào? Không phải đệ tử liền không thể giáo?"
Lam Nguyệt có chút nghẹn họng, nàng không phản bác được. Nàng hơi nheo mắt, lại nhìn hắn nói:
"Ngươi mục đích là..."
Huyền Tịch đôi mắt khẽ nhúc nhích, người này có thể giúp hắn, nhưng hiện tại tạm thời không thể cho hắn biết. Nghĩ đến đây, hắn nhàn nhạt nói:
"Ta vui lòng, ngươi có ý kiến?"
Lam Nguyệt: "..."
Cái quỷ gì? Nàng không phải bị trêu chọc đi?
Lam Nguyệt muốn phản bác, lại không ngờ lúc này, một mảnh ầm vang vang lên, có cái gì đó hung hăng va vào kết giới của Huyền Tịch.
Huyền Tịch ngẩng đầu, hang động này sắp sập. Mặt hắn cũng không có biểu tình gì, ngón tay vẽ trên không, điểm đến chỗ Lam Nguyệt.
Nàng lập tức bị một cỗ lực lượng nhấc lên, xung quanh tựa hồ có một màn mỏng kim sắc che chắn, Lam Nguyệt biết, đây là kết giới của hắn.
Huyền Tịch phù không mà lên, Lam Nguyệt cũng theo phía sau hắn, hai người rất nhanh liền ra khỏi hang đá.
Ầm ầm ầm!!!
Mà nháy mắt đó, hang đá cũng lấy tốc độ nhanh chóng đỗ sụp xuống.
Lam Nguyệt âm thầm may mắn, nếu là nàng một mình ở bên trong, lại không gặp nam nhân này, hẳn là chết không thể nghi ngờ. Ân, không đúng, nàng còn có Phượng Linh Giới.
Chương sau lại tiếp ~
٩(●̮̮̃•)۶