Ngày hôm sau, Lam Nguyệt tỉnh lại đã là buổi trưa. Nàng có chút đau đầu, mơ mơ hồ hồ nhớ lại chút chuyện hôm qua.
Nàng kết bái với đám người Thủy Y Họa, sau đó trở về liền gặp phải Huyền Tịch, còn nói chuyện về mẫu thân nàng. Còn sau đó...
Nàng làm sao trở về phòng?
Lam Nguyệt xoa xoa đầu, chẳng lẽ nàng say đến không biết trời đất gì?
Nàng sẽ không làm chuyện gì kỳ cục đi?
Lam Nguyệt ngã xuống giường, đỡ trán.
Không được, về sau không thể lại chạm vào thứ đồ chơi này, miễn cho rượu say loạn tính. Nàng nhịn không được, nghĩ nghĩ liền hỏi Quân Vô Nhai.
"Quân Vô Nhai, ngươi có biết hôm qua ta làm cái gì?"
"Ta cũng không dư thừa linh lực thời khắc quan sát ngươi."
"Tiểu Mao."
Lam Nguyệt kêu một tiếng, tiểu Mao lại từ không gian nhảy ra. Hôm qua sau khi nó ngủ say, nàng liền để nó quay lain không gian để ngủ.
"Chi chi."
Tiểu Mao ngồi trên người nàng, chi chi kêu.
Lam Nguyệt cười xoa lông nó, biết nó lại đói bụng.
"Lạc Y."
Lam Nguyệt kêu một tiếng, không lâu sau, cửa phòng mở ra, Lạc Y ôm một chậu nước cùng khăn mặt tiến vào.
"Tiểu thư tỉnh rồi, ngươi trước rửa mặt, ta chuẩn bị thức ăn cho người."
Lam Nguyệt gật gật đầu, từ trên giường ngồi dậy, hỏi Lạc Y.
"Hôm qua ta làm sao trở về?"
Lạc Y đặt chậu nước xuống, lắc đầu:
"Lạc Y cũng không biết, lúc ta vào phòng tiểu thư đã nằm trên giường, cả người đầy mùi rượu."
Lam Nguyệt suy tư một chút, cũng không hỏi gì thêm. Nàng rửa mặt xong, nói:
"Chuẩn bị thức ăn nhiều một chút, nó ăn rất nhiều."
Lúc này Lạc Y mới chú ý trên giường Lam Nguyệt nhiều một con thú. Nàng tò mò chọc chọc nó, tiểu Mao bất mãn lại kêu chi chi hai tiếng. Bất quá nó không tấn công Lạc Y, tựa hồ biết nàng không có sát ý.
"Tiểu thư, đây là con gì a?"
Lam Nguyệt bên trong mặc xong y phục, bước ra nói:
"Ta cũng không rõ, nhặt được."
"Đúng rồi, ta có chuẩn bị canh giải rượu, người dùng một chút đi, tránh lại đau đầu."
"Ân."
Một người một thú dùng bữa xong, tiểu Mao lại lủi vào ngực áo Lam Nguyệt ngủ.
Lam Nguyệt cũng không lại đuổi nó về không gian, tùy ý nó.
"Tiểu thư, bên ngoài có người đến tìm ngài a!"
Lam Nguyệt vừa mở cửa phòng, liền nghe Lạc Y nói.
Nàng hơi nhướng mi, nàng không nhớ bản thân có hẹn hôm nay, ai tìm nàng?
Lam Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, đêm qua một đêm tu luyện, tu vi ẩn ẩn có xu thế đột phá, xem ra nàng chỉ cần một cơ hội liền có thể đột phá bình cảnh.
Lam Nguyệt bước ra cửa viện, vừa đi ngang qua đại sảnh, liền bị một người ngăn lại.
Phượng Lam Huyên!
Lam Nguyệt hơi nheo lại mắt, đánh giá người trước mặt.
Nàng một thân bạch sắc đồng phục, bên tay áo thêu lên màu xanh lam đồ án, váy ngắn mềm mại, bên hông có một chiếc lệnh bài bằng bạc thả xuống, trên khắc một chữ "Huyền".
Đây là....
Đồng phục của học viện Vân Uyên?
Chữ "Huyền" hẳn là cấp bậc đi?
"Chuyện gì?"
Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi.
Phượng Lam Huyên thấy thái độ Lam Nguyệt như vậy, hơi sửng sốt một chút, chợt hừ lạnh một tiếng, lấy tư thái kẻ trên nhìn xuống Lam Nguyệt, giọng điệu cao ngạo khinh thường nói:
"Như thế nào? Phế vật hôm nay lại học được cao ngạo rồi? Dám cùng bổn tiểu thư tỏ thái độ?"
Phượng Lam Huyên thời gian không ở trong phủ, cũng không nhiều cùng Lam Nguyệt tiếp xúc, nghe nói liền tại học viện bế quan đột phá, về nhà cũng là vừa cung yến hôn qua.
Mặc dù nghe người bên cạnh bàn tán Lam Nguyệt không ít, bất quá nàng chính là kiêu ngạo hoàn toàn không tin tưởng.
Một phế vật không chút linh lực, có chút võ mèo thì có gì lợi hại?
"A?, Vậy tứ muội muốn thế nào?"
Lam Nguyệt khẽ cười một tiếng, không rõ ý vị nói.
Phượng Lam Huyên tức giận, mở miệng liền mắng:
"Ai là ngươi muội muội! Bổn tiểu thư không có tỷ tỷ vô dụng như ngươi!"
"Ừ, nhưng ta vẫn là tỷ tỷ ngươi."
Lam Nguyệt gật gật đầu, hoàn toàn không tức giận.
Nàng thấy đám thứ xuất Phượng phủ đều bị Phong Mị Nhi giáo thành não tàn hết rồi, quả thực nàng không có tinh lực tại trên người các nàng lãng phí.
"Một phế vật cũng dám cùng mẫu thân hỗn láo, cũng dám cướp danh ngạch vào học viện, để ta xem ngươi tại đó như thế nào mất mặt xấu hổ!"
Phượng Lam Huyên cười lạnh, mở miệng châm chọc.
Nàng nói xong, vẫn không thấy Lam Nguyệt có phản ứng gì, thầm nghĩ quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, bất quá lại nhìn đến phản ứng bình tĩnh này, Phượng Lam Huyên lại là ngờ vực.
Phản ứng như vậy cũng không đúng nha.
"Nói xong rồi?"
Lam Nguyệt quả thực lười cùng nàng phí lời, hỏi xong cũng không đợi người sau trả lời, trực tiếp đi qua.
Phượng Lam Huyên hồi thần, Lam Nguyệt đã đi qua nàng hướng về phía cửa mà đi.
"Phượng Lam Nguyệt!"
Phía sau truyền đến thanh âm Phượng Lam Huyên nổi giận, Lam Nguyệt không thèm để ý, hơi liếc nhìn phía xa một chút, không rõ ý vị câu môi cười, rất nhanh liền rời đi, tựa như chỉ vô ý lướt qua.
"Ngươi đứng lại cho ta!!"
Phượng Lam Huyên tức giận không nhẹ, nha hoàn bên cạnh khuyên ngăn nàng chớ bị phép khích tướng, Phượng Lam Huyên mới không đuổi theo. Nàng hừ lạnh một tiếng, dẫn nha hoàn rời đi.
Nếu không phải Mẫu thân dặn dò tạm thời không đụng đến Phượng Lam Nguyệt, nàng mới sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Mà lúc này, đúng là nơi Lam Nguyệt nhìn lướt qua, Phượng Lam Uyển một thân bạch sắc váy dài bước ra, nhìn Lam Nguyệt bóng lưng biến mất sau cánh cửa, đôi mắt thâm thúy không rõ biểu cảm.
"Bên ngoài là ai?"
Phía sau nàng đứng một cái nha hoàn y phục thiếu nữ, nhưng khí chất hoàn toàn không giống một nha hoàn nên có, nàng cung kính trả lời Phượng Lam Uyển:
"Là tiểu công tử của Thiên Vân Tông "
Phượng Lam Uyển hơi nhướng mi, liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái, khoé môi khẽ câu lên nụ cười khinh miệt:
"Nhị muội này của ta, xem ra có chút bản lĩnh a."
____________
Lam Nguyệt bước ra cửa liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa, bên ngoài là một xa phu dung mạo bình thường, mặc dù thu liễm không ít, nhưng vẫn không thể che giấu trên người thuộc về cường giả hơi thở.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá, nàng tuyệt đối chưa gặp qua người này!
Khụ, mặc dù nàng không quá hay để ý người xung quanh, bất quá gặp qua một lần, nàng tuyệt đối không quên, huống hồ người này khí tức cường đại, muốn bỏ qua là chuyện không thể nào.
Xa phu thấy Lam Nguyệt bước ra, chấp tay gật đầu một cái chào hỏi, thấy Lam Nguyệt cũng gật đầu đáp lại, hắn thấp giọng cùng bên trong nói.
Lát sau, màn xe được kéo lên, người bên trong bước ra.
Lam Nguyệt có chút kinh ngạc, lại là Lam Quân Ly.
Lam Quân Ly tiêu soái bước đến, bạch y phiêu dật, trên tay quạt xếp khẽ đảo, sau đó khép lại, hắn hướng Lam Nguyệt cười:
"Nguyệt Nhi."
Lam Nguyệt cũng đi đến gần, nghi hoặc hỏi.
"Đại ca đến đây có việc gì sao?"
Dung nhan tuấn mỹ thượng một cái tươi cười, Lam Quân Ly chậm rãi giải thích nàng nghi hoặc:
"Thủy gia sắp tổ chức sinh thần cho Họa Nhi, nàng vốn muốn đích thân đến mời ngươi, nhưng bị mẫu thân nành giữ lại đi chuẩn bị y phục rồi. Nên nhờ ta đến thông cáo."
Sinh thần?
Hình như còn hai tháng nửa, nàng liền tròn mười bốn tuổi.
"Muội đã biết, hôm đó nhất định đến chúc mừng A Họa."
"Được, hôm qua muội cũng mệt mỏi, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, huynh đi trước."
Lam Quân Ly tựa hồ còn có chuyện, nói được vài câu liền rời đi, cũng không vào phủ.
Lam Nguyệt nhìn xe ngựa đi xa, sau đó định xoay người trở lại, bất quá vừa bước đến cửa, nàng dừng lại, đổi một hướng rời đi.
__________
Lạc Y vừa chuẩn bị xong ít điểm tâm, liền đi tìm Lam Nguyệt, nhưng đến cái bóng tiểu thư nhà nàng nàng đều không thấy.
Lạc Y có chút mờ mịt, tiểu thư không phải muốn ăn bánh quế hoa sao? Như thế nào lại ra ngoài rồi a?
Lạc Y vừa đặt đĩa bánh lên bàn, chợt một thanh âm rất nhỏ vang lên. Lạc Y cảnh giác quay lại, thủy thủ trong tay nắm chặt, ánh mắt cũng sắc bén hơn, nàng quát nhẹ:
"Ai!"
...
Xung quanh im lặng một chút, lát sau mới vang lên một tiếng cười khẽ, trần nhà đột nhiên nhảy xuống một thiếu niên.
"Tiểu nha đầu còn rất cảnh giác"
Lạc Y lùi lại, cảnh giác nhìn hắn, người này giấu tại phòng khách mà nàng không thể phát hiện, xem ra người đến tu vi cao hơn nàng.
Người này là ai? Là đến vì tiểu thư sao?
"Ngươi là ai?"
"Hái hoa tặc?"
Thiếu niên cười đến một mặt đáng đánh đòn, hai mắt lướt trên người Lạc Y.
Lạc Y ánh mắt tối sầm, thanh âm lạnh lùng vang lên:
"Vậy thì đi chết đi!"
Lạc Y mặc dù chưa tu luyện linh lực, bất quá nàng võ đạo đều là Lam Nguyệt hướng dẫn, xuống tay cũng không màu mè hoa mỹ, mỗi một chiêu đều đánh vào tử huyệt.
Thiếu niên tựa hồ kinh ngạc với thân thủ của Lạc Y, liên tục tránh né có chút chật vật mới bắt đầu công kích.
Hai bên giao thủ chừng một khắc, thiếu niên kia chủ động tách ra, oai oai kêu lên:
"Đình đình đình, người nhà a!"
Lạc Y cau mày nhìn hắn, cảnh giác hỏi:
"Có ý gì."
Thiếu niên tươi cười vui vẻ, xua tay nói:
"Ngươi là Lạc Y đi? Ta là người của tiểu thư a, ta phụng mệnh đến đón ngươi, Ta gọi Lăng Duyệt."
Lạc Y như cũ không có tin tưởng, tiểu thư chưa từng nhắc qua việc này.
"Ngươi có gì chứng minh ngươi là người của Tiểu thư?"
Lăng Duyệt cũng không có dài dòng, đem một vật ném cho nàng.
"Đây là chủ tử đưa, người nói chỉ cần ngươi thấy sẽ hiểu."
Lạc Y xem ngọc bội trên tay, chất ngọc không phải thượng đẳng, nhưng đây là quà nàng chính tay khắc tặng tiểu thư, không thể sai được. Lạc Y lúc này mới thu vũ khí.
Lăng Duyệt nhích lại gần nàng, tươi cười nói:
"Tiểu Y Y, ngươi thân thủ thật lợi hại, đây là chủ tử dạy ngươi sao?"
Lạc Y lúc này cũng không có biểu tình như vừa rồi, xấu hổ cười cười nói:
"Là Tiểu thư dạy dỗ, ta ngu dốt chỉ hiểu được một phần."
Lăng Duyệt có chút không phản ứng kịp, đây cùng vừa rồi là một ngươi??? Trình độ biến sắc còn nhanh hơn cả Linh Lan a!!!
"Ha ha, đâu có, Tiểu Y Y ngươi rất lợi hại."
Lăng Duyệt lớn hơn Lạc Y, bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, hắn lúc này tươi cười lên, gương mặt tuấn mỹ sáng ngời, cũng là một tiểu soái ca.
"Ta hiện tại liền đi?"
Nàng làn này có phải là tiểu thư muốn đem nàng huấn luyện? Kia nàng phải xa tiểu thư rồi?
Không có nàng chăm sóc, tiểu thư sẽ không sau chứ? Người cái kia tính tình sẽ chăm sóc tốt bản thân sao?
"Ngươi yên tâm, chủ tử tự có sắp xếp, như thế nào? Ngươi cần thu dọn cái gì sao?"
Lăng Duyệt khoát khoát tay, sau đó lại hỏi.
"Không có"
Lạc Y lắc lắc đầu, nàng cũng không có gì đặc biệt muốn mang theo.
"Tốt, ngươi đi theo ta a!"
"Không đợi tiểu thư về sao?"
"Không cần, người đang đợi ngươi a."
"Được"
__________