"Nha đầu, ngươi còn có nhã hứng đi chơi?"
Quân Vô Nhai thanh âm đột ngột vang lên.
Lam Nguyệt: "..."
Phiền!
Lam Nguyệt đưa tay lên lười biếng ngáp một cái, tựa lên thành xe, không muốn động.
"Không, đi tửu lâu một chút."
"Có thời gian liền tranh thủ tu luyện đi, tu vi quá thấp."
Quân Vô Nhai nhàn nhạt nói.
"À, có chuyện này chưa hỏi ngươi."
Lam Nguyệt nhớ ra điều gì, lại hỏi.
"Lần đầu gặp ngươi, ta nhớ ngươi là bản thể, cknf bị xiềng xích xích lại, tại sao khi ta vào Phượng linh giới, lại thấy ngươi ở dạng hình người?"
"Đó là bản thể của bản tôn, bị phong ấn trong đỉnh Hàn Nguyệt điện. Còn lúc ta gặp ngươi, chỉ là dạng hồn phách."
Quân Vô Nhai lười nhát giải thích.
"Kia tại sao phải giam bản thể, lại thả thần hồn ngươi tự do? Còm nếu không, tại sao không thả ngươi luôn?"
Nếu giam, không phải nên giam toàn bộ à?
"Xuy, nếu không giam thể xác ta, một cái linh giới nho nhỏ, nhốt được bản tôn chắc? Phượng Linh giới mặc dù là chí bảo không gian thượng cổ, so với mấy bảo vật không gian khác mạnh hơi, nhưng bản tôn cũng là Thần thú thượng cổ, so với nó, bản tôn mạnh hơn nhiều, nó sao có thể giam giữ bản tôn?"
Lam Nguyệt gật gù, thì ra trên đời không chỉ có một Thần khí không gian à?
Chỉ cần không tiếc lộ tên, sẽ không ai biết đây là Thượng cổ thần khí. Dù sao nó cùng nàng khế ước, trên đời biết hình dáng của Phượng Linh giới, Huyền linh đại lục này còn chưa có ai đâu.
Nếu không phải nàng có 《Cửu Thiên sử lục》, ghi lại chuyện Cửu Thiên thế giới, sợ là nàng cũng không biết.
'Chi chi.'
Từ không gian truyền đến tiếng kêu, Lam Nguyệt lúc này mới nhớ, Quân Vô Nhai nói, Tiểu Mao đã tỉnh.
Lam Nguyệt đem tiểu Mao từ không gian bắt ra. Tiểu Mao tử vừa ra đến liền nhảy xổ vào lòng Lam Nguyệt cọ cọ. Nàng sờ sờ bộ lông mềm mại của nó, tựa hồ so trước đây còn mềm. Lam Nguyệt thích thú không buông tay.
Chi chi!
Tiểu Mao ngẩng đầu tên, ủy khuất nhìn nàng.
Lúc này Lam Nguyệt mới chợt nhớ đến, nó ngủ say lâu như vậy, từ lúc về Đế Đô cũng chưa dẫn nó đi ăn gì. Nàng trước đây còn hứa dẫn nó đi ăn ngon.
"Tiểu Mao, đói rồi phải không? Đi, ta dẫn ngươi đi ăn ngon."
Lam Nguyệt nhìn bên ngoài sáng rực cảnh tượng, đôi mắt hơi động.
"Lạc Y, em đánh xe trở về trước."
Lạc Y đang ngồi bên ngoài, đột nhiên nghe thấy câu này, còn chưa phản ứng lại, đợi nàng đem màn xe vén lên, bên trong làm gì còn ai.
Aizz... Tiểu thư của nàng hiện tại đều xuất quỷ nhập thần như vậy.
Lát về phủ nàng như thế nào ứng đối a!
Quên mất, hẳn sẽ không ai để ý tiểu thư có hay không trở về...
Lạc Y nghĩ đến đây, cả người đều không tốt.
Đợi tiểu thư phong mang tất lộ, đến lúc đó xem sắc mặt bọn họ liền như thế nào đặc sắc.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lạc Y không khỏi tốt lên chút.
____________
Hoa Đăng hội là một trong những lễ hội lớn của Đông Nhạc, này hội chính là thời điểm tốt nhất cho các cặp mỹ nữ tuấn nam hẹn hò yêu đương, trên đường, trong nhà, tửu lâu không dùng dạ minh châu hay quang thạch soi sáng nữa, đều chỉ dùng đèn thấp sáng, khắp nơi đều lộ ra một cách lung linh huyền ảo lãng mạn.
Đông Nhạc quốc cũng không phải quá mức quy củ cứng nhắc, nam nữ cho nhau thổ lộ, có thành đôi, có bị từ chối, trên đường tuấn nam mỹ nữ từng đôi từng đôi dạo bước, thiếu nữ mặt đỏ thẹn thùng, nam tử ôn hoà lễ độ, Lam Nguyệt nhìn đều thấy cảnh đẹp ý vui.
Nàng dung nhan vốn liền mỹ, trên đường đi đều thu hút không ít ánh mắt, có người muốn tiến lên cùng nàng bắt chuyện, bất quá Lam Nguyệt đều lãnh đạm từ chối, thẳng đến cũng không ai cùng nàng bắt chuyện, đều từ xa nhỏ giọng thảo luận.
Lam Nguyệt thấy có chút phiền phức, rất nhanh rời khỏi đám đông.
Nhìn trước mặt trang hoàng đến cực kì nổi bậc Túy Nguyệt Lâu, Lam Nguyệt mặt không cảm xúc tiến vào.
Nàng vừa tiến vào liền thu hút không ít ánh mắt, đều tràn ngập kinh diễm chi sắc, nàng cũng không tỏ thái độ, lạnh nhạt đến chỗ chưởng quầy.
"Ha hả, vị tiểu thư này, ngài cần cái gì."
Chưởng quầy tươi cười tiến đến, nhiệt tình mười phần chào đón.
Lam Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, môi đỏ khẽ mở, chậm chạm phun ra một cái tên:
"Tuyên Vọng."
Chưởng quầy tươi cười thu liễm, ánh mắt cũng thay đổi, đối Lam Nguyệt thái độ cũng cung kính hơn hẳn.
Bởi vì tuyệt đối không ai biết Lâu chủ Túy Nguyệt Lâu là Tuyên Vọng! Người này quen biết lâu chủ của bọn họ, kia tất nhiên không phải người thường đến ăn uống.
"Mời theo ta."
Hắn nói xong liền giơ tay làm tư thế mời, Lam Nguyệt hờ hững đi lên, bỏ lại xung quanh một mảnh tò mò.
Chưởng quầy để Lam Nguyệt vào một căn phòng chữ Thiên, sau đó bảo nàng chờ một lát, liền muốn lui ra cửa phòng.
"Từ từ."
Lam Nguyệt kêu hắn lại.
"Cô nương có gì sai bảo?"
Lam Nguyệt khẽ chớp mắt, chậm rãi nói:
"Đem hết món ngon lên đây."
"Được, cô nương chờ một lát."
Chương quầy đáp một tiếng, sau đó mới lui ra.
Lam Nguyệt đánh giá căn phòng một chút, bố trí thanh nhã không quá cầu kỳ kiểu cách, lại lộ ra một cỗ tươi mát thoải mái.
Nàng đúng là không nhìn lầm người, người này đúng là có tài kinh doanh.
Túy Nguyệt Lâu đúng là tửu lâu kia vừa khai trương của Lam Nguyệt.
Này lâu bên ngoài chỉ là dùng cơm, quán trà, cũng là tửu lâu, thực chất nàng là lợi dụng tửu lâu để thu thập tin tức.
Mặc dù hiện tại chỉ mới khai trương, nhưng khách đến không ít, tựa hồ buông bán rất được a.
Phong cách trang trí nơi này đều được nàng sửa đổi đôi chút, không giống Thanh Nhã Lâu bên kia cổ kính phương Đông, Túy Nguyệt Lâu của nàng càng thiên về một chút phương Tây hiện đại.
Lam Nguyệt cũng ngồi không quá lâu, trà trên tay chỉ vừa nâng lên nhấp một ngụm, cửa liền bị người đẩy ra.
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.
Một thân bạch y phiêu dật, gương mặt tuấn lãng, khoé môi khẽ nhếch lên một độ cong hoàn hảo, quạt xếp trên tay nhẹ nhàng phẫy, hoàn hảo một thế gia công tử, phong hoa vô song, ôn nhã như ngọc.
Bất quá lời vừa ra, hình tượng quý công tử một thanh quét được sạch sẽ.
"Tiểu Nguyệt Nhi, người đến a~"
Thanh âm hắn hết sức êm tai, lại lộ ra một cỗ mị hoặc trời sinh, hai mắt hoa đào cong cong, cười đến phong tình vạn chủng.
Lam Nguyệt mặt đều đen.
"Ngươi lại kêu một tiếng, ân?"
Nàng nâng lên ly trà, mi mắt rũ xuống hơi nhướng lên, ý vị cảnh cáo rõ ràng.
"Aizz..."
Tuyên Vọng một hơi thở dài, tiểu chủ tử này của hắn liền như vậy, tuổi còn nhỏ chính là không có nàng tuổi nhỏ tính tình, cả ngày chính là một bộ hờ hững với mọi thứ. Ngày đó lần đầu hắn gặp nàng cũng vậy, nàng vốn chỉ là hỏi đường, nhưng đám người kia ngược lại đối nàng động sắc tâm, Lam Nguyệt mắt đều không nháy đem người giết sạch. Chủ nhân nhà hắn tuổi nhỏ, lại sát phạt quyết đoán, xuất thủ chưa từng lưu tình.
Tuyên Vọng đối diện nàng ngồi xuống, tự thưởng bản thân một ly trà, giống như than thở nói:
"Ngươi a, như thế nào cứng nhắc như vậy a, ta tiểu chủ tử, ngươi liền không thể đáng yêu một chút?"
Lam Nguyệt vừa uống trà kém chút phun đến hắn trên mặt.
Đáng yêu? Hắn nhìn nàng chỗ nào giống người sẽ đáng yêu? Mắt hắn không vấn đề đi?
Lam Nguyệt cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đi vào vấn đề: . truyện kiếm hiệp hay
"Ta muốn ngươi điều tra một chuyện."
Tuyên Vọng cũng không lại đùa giỡn, nghiêm chỉnh nói:
"Người muốn điều tra chuyện của Phù Dung quận chúa?"
Đây không phải lần đầu Lam Nguyệt nói chuyện này. Dù sao nàng lập ra Túy Nguyệt Lâu, cũng chính là muốm thu thập tin tức.
Mua bán tin tức ở Huyền Linh đại lực không thiếu, nhưng vẫn chưa có một tổ chức nào lớn mạnh. Các tổ chức khác đều xem trọng năng lực, đối với loại tình báo này xem thường.
Nhưng Lam Nguyệt thì khác, chuyện tin tức tình báo không thể xem thường, dù sao biết hết chuyện thiên hạ, mới biết rõ thực lực của đối thủ. Lúc đó ra tay càng nắm chắc.
Lam Nguyệt có thuật thu thập tình báo, bằng cách này, tình báo thu thập được sẽ giảm khả năng tình báo sai lệch.
"Đúng vậy, đây là tên những người có liên quan, ngoài Phượng Lâm Thiên và Phong Mị Nhi, còn có nhũ mẫu năm xưa của ta, ngươi điều tra người này vì sao mất tích, nếu có được tin tức càng tốt."
"Được, chuyện qua đã mười năm, tiểu thư, việc điều tra sẽ mất chút thời gian."
"Ừ, không sao, ta chờ được."
___________