Phương Trình Ngủ Say

Chương 12: Chương 12: Phương trình thứ mười hai






“Thật ra thì mình muốn nói là, cầm sữa bò của mình, thì chính là người của mình.” Cô hơi nâng cằm lên, cười như không cười nhìn anh, “Bạn trai, cậu có lẽ phải suy nghĩ cho kỹ đó.”

Lần thứ hai Phương Tranh thấy Cố Uyên, là ở trong thư viện của trường.

Cô là học sinh ngoại trú, nhưng buổi trưa cô không về nhà, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong, cô đều tự học đọc sách trong thư viện.

Thư viện buổi trưa không có nhiều người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào những hàng giá sách ngăn nắp, cũng chiếu vào bóng người giữa hai hàng giá sách trong đó.

Phương Tranh dùng một cái ghế đẩu nhỏ kê chân, với lấy một cuốn sách trên giá.

Giá sách rất cao, cuốn sách tham khảo mà cô cần nằm ở trên tầng cao nhất, đưa tay và với chân cũng với không tới, cho dù lấy ghế đẩu nhỏ, thì vẫn còn thiếu một chút.

Cô có chút khó xử. Vào lúc này, sau lưng có tiếng bước chân truyền tới.

Có người đến gần.

Phương Tranh vội vàng xoay người, nhờ người đi tới giúp đỡ: “Bạn học đằng đó à, có thể giúp…”

Không nghĩ tới lại bước hụt một bước. Trọng tâm đột ngột mất, cô ngã về phía sau.

Trong khoảnh khắc đó, đầu của Phương Tranh trống rỗng.

“Cẩn thận!”

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, eo của cô được một cánh tay có lực vòng qua, có người dùng chính cơ thể của mình để đỡ cô ngã.

Phương Tranh ngã vào vòng tay của đối phương, giác quan của cô tràn ngập hơi thở mát lạnh trong nháy mắt.

“Cảm ơn cậu…” Phương Tranh ngẩng đầu lên, nhưng lại đụng phải một đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lùng.

Giống như lần đầu tiên gặp nhau trong cuộc thi biện luận.

Cố Uyên?

Nhận ra người trước mắt, suy nghĩ của Phương Tranh rõ ràng bế tắc một chút. Vốn dĩ muốn chào hỏi với anh thật tốt, nhưng không ngờ tới lại thốt ra là ——

“Bạn trai?”

Thư viện vốn yên tĩnh dường như càng trở nên yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Thấy cô đứng vững vàng, Cố Uyên buông tay ra: “Ừ.”

Anh vậy mà lại không bận tâm danh xưng cô gọi anh.

“Đúng rồi.”

Phương Tranh như không có chuyện gì nhìn đi chỗ khác: “Cậu có thể giúp mình lấy cuốn sách phía trên được không?”

Ánh mắt của Cố Uyên nhìn lên giá sách, giọng nói lạnh lùng, mang theo cảm xúc đặc trưng của tuổi trẻ: “Cuốn nào?”

Phương Tranh nói: “Cuốn 《Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ》 [1] hàng trên cùng đó.”

[1] Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ: là một trong những đầu sách do Stephen Hawking viết về chủ đề vật lý lý thuyết. Nó giải thích cho người đọc về nhiều vấn đề liên quan tới các nghiên cứu của các Giáo sư Toán học Lucas trong quá khứ, ví dụ như Thuyết không đầy đủ của Gödel và màng P (một phần của thuyết siêu dây trong vật lý lượng tử). Nó cũng mô tả về lịch sử hình thành và các nguyên lý của vật lý hiện đại.

Cố Uyên giẫm lên ghế đẩu, giúp cô lấy sách xuống.

Phương Tranh cong mắt cười: “Cảm ơn cậu nha, bạn… khụ khụ.” Cô kịp thời dừng lại.

Cố Uyên nhìn cô một cái, không nói tiếng nào rời đi.

Anh không nói một lời ngồi xuống ở vị trí chéo với cô, mở sách ra tiếp tục học.

Bàn của thư viện có hình chữ nhật, mỗi bàn có thể ngồi được tám người, mặc dù cách nhau mấy ghế, nhưng chỉ ngẩng đầu, là cô có thể nhìn thấy anh.

Nhưng mà hai người đều giữ im lặng không nhắc tới chuyện vừa xảy ra.

Lúc đọc sách, Phương Tranh luôn cảm thấy có một ánh mắt như có như không nhìn mình, nhưng khi ngẩng đầu lên, người đối diện vẫn cúi đầu, chuyên tâm đắm chìm trong đại của cuốn sách.

Tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Phương Tranh bình tĩnh lại, tiếp tục đọc sách không bị phân tâm.

Đợi đến khi sắp đi học, hai người mới một trước một sau rời thư viện.

***

Ngày hôm sau, Phương Tranh cố ý mua một chai sữa bò, để ở chỗ Cố Uyên ngồi.

Cố Uyên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo sự thắc mắc.

Phương Tranh cong mắt cười: “Cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp mình, bạn trai.”

“Một cái nhấc tay mà thôi.”

Cố Uyên lạnh lùng nói, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc quyển sách trên tay.

Lúc này Phương Tranh mới chú ý đến tên của cuốn sách kia ——

《Luật học》

Lúc này mới là học kỳ 1 của lớp mười một thôi, vậy mà anh đã quyết định được hướng đi trong tương lai của mình rồi?

Phương Tranh đưa sữa bò xong, thì nhanh chóng trở lại chỗ mình thường ngồi.

Chai sữa bò kia để bên cạnh Cố Uyên, chai thủy tinh trong suốt được ánh nắng mặt trời phủ một tầng vàng nhạt.

Nhưng cho đến khi cô rời khỏi chỗ ngồi, anh cũng không hề động đến cái chai.

Nhìn chai sữa bò trên bàn, Phương Tranh xác nhận một chút, rồi kéo dây đeo cặp, xoay người rời khỏi thư viện.

Ngày qua ngày, mỗi ngày hai người đều duy trì trạng thái như vậy. Nửa học kỳ trôi qua, vẫn luôn sống yên bề không xảy ra chuyện gì với nhau.

Nhưng mà có một ngày nọ, Phương Tranh không đến thư viện.

Thói quen là một điều đáng sợ.

Cố Uyên nhìn chỗ trống đó, hai mắt mờ mịt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác khó chịu.

Nhưng mà, một ngày, hai ngày, ba ngày… một tuần.

Cả một tuần, cô đều không xuất hiện.

Cuối cùng, vào thứ hai của tuần mới, Cố Uyên đã nhìn thấy Phương Tranh ở căng tin.

Cô mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống, đang tính tiền trước quầy.

Nhìn bóng lưng của cô, Cố Uyên đột nhiên không thể dời bước chân.

Sau khi tính tiền xong, Phương Tranh ôm một đóng đồ ăn vặt quay lưng rời đi. Cô nhận ra, ngước mắt lên nhìn về phía anh.

Trong mắt Phương Tranh dường như có mấy phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười.

“Cố thần, thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi.” Cô tự nhiên hào phóng, nhưng thái độ vừa khách sáo lại hời hợt.

Sau khi chào hỏi, cô vội vã quay lại chỗ người bạn đi cùng mình, cũng không nhìn anh nữa.

Bạn thân của Phương Tranh vừa cầm lấy đồ ăn vặt và đồ uống trên tay cô, vừa tò mò hỏi: “Tranh Tranh, đó không phải là Cố Uyên của lớp 8 sao?” Cô ấy len lén quan sát Cố Uyên mấy lần, hạ thấp giọng, “Cậu với cậu ấy rất quen thân sao?”

Phương Tranh phủ nhận: “Không quen lắm, chỉ gặp vài lần.”

Không quen lắm?

“Muốn một chai…”

Động tác của Cố Uyên dừng lại, lời nói với nhân viên ở quầy căn tin rõ ràng bị đình trệ: “Nước khoáng.”

Anh đưa thẻ trường của mình.

Người bạn đi cùng với anh không hiểu: “Cố thần, hôm nay không mua sữa à?”

Sau khi trả tiền, Cố Uyên nhét thẻ trường vào túi, cầm lấy nước khoáng rồi bước ra ngoài: “Không cần.”

Vừa đúng lúc các lớp tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu.

Vào ngày lớp 7 đấu với lớp 8, Phương Tranh xuất hiện ở trên khán đài.

Tình hình trận đấu vô cùng quyết liệt, học sinh đến xem trận đấu đều hết sức nhiệt tình, thỉnh thoảng reo hò kêu la, mà cô thì rất chuyên tâm, cầm một cuốn sách bài tập làm bài.

Tiếng reo hò thay nhau nổi lên, trong đó xen lẫn rải rác vài lời ra lời vào.

“Đó không phải là Phương Tranh của lớp 1 sao? Tại sao cậu ta lại ở đây? Hôm nay cũng không phải là trận đấu của lớp 1.”

“Còn gì nữa chứ? Không phải là vì Cố thần mới đến sao?”

“Vậy thì cậu ta giả bộ cái gì chứ, đến xem trận đấu bóng rổ mà vẫn còn làm bài tập, chỗ này lại không có giáo viên, giả bộ cho ai xem? Muốn nói cho người khác biết mình là học sinh giỏi sao?”

“Ở cùng một sân bóng rổ với cậu ta, thật là xui xẻo…”

Động tác viết của Phương Tranh hơi dừng lại, đầu ngọn bút hạ xuống giấy nặng nề. Khóe mắt của cô liếc về nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy hoa khôi Trần Hàm Hàm của lớp 8 và mấy người bạn cùng lớp của cậu ta đang tụ tập một chỗ xì xào bàn tán.

Có lẽ cảm thấy cô không nghe thấy, tiếng bàn tán của bọn họ càng ngày càng lớn.

“Lần trước cậu ta còn tỏ tình trước đám đông với Cố thần trong cuộc thi biện luận, thật là không biết xấu hổ. Cố thần là người mà cậu ta có thể mơ ước sao?”

“Cũng may Cố thần không trả lời cậu ta.”

Phương Tranh lật sang một trang mới, tiếp tục làm bài tập, như thể không nghe thấy.

“Các cậu có biết không? Cách đây không lâu, có người nhìn thấy cậu ta bắt chuyện với Cố thần trong thư viện, còn cố ý ngồi cạnh Cố thần, nhưng mà Cố thần không thèm để ý tới cậu ta…”

Pa!

Phương Tranh đóng sách bài tập lại, lưu loát cất cặp. Kéo khóa cặp lại, hai tay của cô chắp lại thành hình cái kèn đưa lên bên miệng, hướng về phía bóng lưng của Cố Uyên hét: “Bạn trai, cố lên!”

Đồng đội vừa vặn chuyền bóng vào tay Cố Uyên, anh bật nhảy, tới gần bỏ bóng vào rổ, nhưng tay lại run lên ——

Bịch!

Cú ba bước vào rổ đập vào bảng bóng rổ, bị bật trở lại, lướt qua rổ bóng.

Ném không trúng.

Mấy ánh mắt rực lửa đổ vào người cô, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy mặt mũi của đám người Trần Hàm Hàm gần như vặn vẹo.

Phương Tranh cong môi khẽ cười một tiếng, cầm cặp lên, đứng dậy rời đi.

***

Sau khi trận bóng rổ kết thúc, Cố Uyên ở trong vòng vây của đồng đội, không tập trung rời sân.

Lúc đi qua khán đài, anh vô thức nhìn lướt qua một hướng khác.

Nhưng chỗ ngồi của Phương Tranh đã sớm bị học sinh khác chiếm, toàn bộ bãi tập đầy ắp người, duy chỉ không có cô.

Đồng đội của anh đi tới: “Cố thần, lát nữa sau khi tan học có muốn đi ăn xiên nướng không?”

Cố Uyên lấy lại tinh thần: “Không được, hôm nay mình còn có chuyện khác, các cậu đi đi.”

Anh xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Phần lớn các bạn học trong lớp đều đã đi xem trận bóng rổ, lại đúng lúc gần đến giờ tan học, lúc này, phòng học của lớp mười một (1) trống trơn.

Phương Tranh đang làm bài tập ở trong lớp, nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo dài cái bóng đơn lẻ của cô.

Cố Uyên bước vào.

“Phương Tranh.” Anh gọi tên cô.

“Cố thần?”

Phương Tranh nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy anh ở trong lớp, trong mắt như có mấy phần kinh ngạc.

Cô đặt bút trong tay xuống, đứng dậy.

Nghe thấy tên gọi này, Cố Uyên nhướng mày không vui.

Phương Tranh chớp mắt: “Cậu tức giận sao? Là bởi vì mình đã gọi cậu là ‘bạn trai’ trước mắt mọi người sao?”

Cố Uyên không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: “Cậu vừa nãy… tại sao lại rời đi?”

Phương Tranh nói, “Hả? Mình nhớ ra có đồ để quên trong lớp, nên đi trước.”

“Một tuần nay cậu không đến thư viện.” Cố Uyên trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi cô: “Tại sao?”

Phương Tranh nhìn anh không chớp mắt.

Cách mấy giây sau, cô mới mở miệng: “Sự mong đợi của con gái không được đáp lại, cũng sẽ rất buồn.” Trong mắt cô chứa đựng một nụ cười, nhưng còn chưa tới đáy mắt, “Hơn nữa người khác nói, cậu không thích mình gọi cậu như vậy.”

Cố Uyên liên tục giải thích: “Không phải vậy, thật ra thì tôi…” Một bụng đầy lời nói, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.

“Hả?”

Cố Uyên nói: “Cậu không cần để ý thái độ của người khác, mình không để ý cậu gọi mình là ——”

Thanh âm lại bị mắc kẹt lần nữa.

Phương Tranh cong môi, tiếp lời, “Gọi cậu là gì? Bạn trai sao?”

“Ừ.”

Cố Uyên mơ hồ đáp một tiếng, rất nhanh liền đổi chủ đề: “Sữa đâu?”

Phương Tranh sửng sốt một chút: “Sao cậu biết mình mua sữa cho cậu?”

“… Mình nhìn thấy rồi.” Cố Uyên vô thức tránh ánh mắt.

“Vậy thì có phải có nghĩa, người bạn trai là cậu cũng vẫn luôn chú ý đến mình không?” Cô cười hì hì nghiêng người về phía trước, giọng điệu có mấy phần giễu cợt, “Mình rất vui.”

Cố Uyên không nói gì, nhưng lỗ tai ửng đỏ của anh đã sớm bán đứng tâm trạng của anh vào lúc này rồi.

Phương Tranh không trêu chọc anh nữa, xoay người lấy một chai sữa chưa mở ra từ trong cặp.

Cố Uyên vừa định đưa tay ra cầm, thì Phương Tranh lại rụt tay về.

Tay dừng trong không trung, Cố Uyên ngước mắt lên, nhìn cô đầy thắc mắc.

“Cố Uyên.”

Cô thu lại nụ cười trên môi, nghiêm túc gọi tên anh lần đầu tiên.

Cô nói: “Trong cuộc thi biện luận lần đó, là mình cố ý nói như vậy.”

Cố Uyên nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen sâu như biển khơi.

Cô nghe thấy anh trả lời: “Mình biết.” Giọng nói trầm thấp mà trong trẻo lạnh lùng.

“Lần ở trong thư viện đó, còn có sau khi gặp lại cậu, mình đều là cố ý gọi cậu là ‘bạn trai’.”

“Mìnhbiết.”

“Mình chính là muốn thu hút sự chú ý của cậu.”

“Mình biết.”

Phương Tranh: “…” Anh biết cái gì chứ, cái gì anh cũng không biết!

“Thật ra thì mình muốn nói là, cầm sữa bò của mình, thì chính là người của mình.” Cô hơi nâng cằm lên, cười như không cười nhìn anh, “Bạn trai, cậu có lẽ phải suy nghĩ cho kỹ đó.”

Cố Uyên không lên tiếng, cầm lấy sữa bò trên tay cô, trực tiếp mở nắp chai ra, một hơi uống cạn một nửa.

Anh im lặng đặt chai sữa xuống, lại bắt gặp ánh mắt của cô.

Hình dáng của anh lúc này, vừa nghiêm túc vừa cố chấp.

Phương Tranh nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười: “Tai cậu thật là đỏ.”

“Cái, cái gì?” Khuôn mặt của anh phủ một tầng màu đỏ.

Phương Tranh đột nhiên tiến lên một bước, ôm anh.

Cố Uyên sững sờ, một lúc sau mới có phản ứng, đưa tay ôm cô vào lòng.

Lớp học đủ yên tĩnh để nghe được nhịp tim của nhau.

Ở nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng của Phương Tranh nở một nụ cười rất nhạt.

Trường Trung học cơ sở số 1 thật ra có hai thư viện, một cái bên cạnh tòa nhà dạy học, một cái cạnh tòa nhà khoa học ở xa xôi. Thư viện bên cạnh tòa nhà dạy học gần hơn, nhiều người tới hơn, còn thư viện cạnh tòa nhà khoa học cất nhiều sách hơn, bình thường không có nhiều ghế.

Phương Tranh thường đến thư viện cạnh tòa nhà dạy học.

Sau đó, trong lúc vô tình cô biết được, buổi trưa Cố Uyên sẽ đến thư viện cạnh tòa nhà khoa học để tự học…

Tất cả những cuộc gặp gỡ tình cờ, đều đã sớm lập kế hoạch từ trước.

Giống như bây giờ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính là girl tâm cơ

Hồi ức chỉ nói rõ những tình tiết quan trọng, chuyện đã xảy ra trong vườn trường có lẽ sẽ được viết trong phiên ngoại.

Ngoài ra cái tên Phương trình ngủ say này, Phương trình – fāngchéng = Phương Tranh – fāngchēng, đồng âm

Đôi lời tâm tình của editor: Cua zai phải như Phương Tranh nha mọi người =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.