“Đợi rất lâu rồi sao?”
“Luật sư Phương?” Động tác xê dịch con chuột của Tô Mịch dừng lại, có chút tò mò, “Mọi người cũng biết cô ấy?”
Hứa Bỉnh Văn vô thức trả lời: “Biết, cô ấy là Cố… khụ khụ.” Bị Hồ Khả Khả lấy cùi chỏ đụng một cái, anh ta liền kịp phản ứng, vội vàng sửa lời nói, “Cô ấy… là cố vấn pháp lý của Cục chúng tôi.”
Tô Mịch chớp mắt: “Ồ, hóa ra là như vậy.”
Hứa Bỉnh Văn hỏi, “Nhưng mà, người đàn ông đứng cùng luật sư Phương trong tấm hình là ai vậy?”
“Đây là Giang tổng của Tập đoàn An Thụy, ngày hôm qua anh ấy đến Đại học S diễn thuyết, tôi và đồng nghiệp tình cờ đi phỏng vấn. Lúc đó luật sư Phương cũng đến cổ vũ, bọn họ hình như rất quen thuộc. Ừm…” Tô Mịch bình tĩnh liếc nhìn Cố Uyên, “Về phần bọn họ có quan hệ gì, thì tôi cũng không rõ lắm.”
Cố Uyên vẫn đang viết báo cáo trên máy tính, vẻ mặt vô cùng tập trung, nhắm mắt làm ngơ đối với chuyện xảy ra bên kia.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Bàn tay đang đánh máy của Cố Uyên dừng lại, chân mày vô hình nhíu lại. Anh cầm điện thoại lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhận điện thoại, là đội trưởng Tống.
Giọng điệu của anh ta có chút gấp: “Cố đội, vụ án của Tiểu An An đã có tiến triển! Chúng tôi đã tìm được một số thông tin, nhưng… bây giờ cậu có rảnh đến đây một chuyến không?”
***
Thứ sáu liên tục mở hai phiên tòa, cộng thêm lịch làm việc dày đặc, nên lúc trở về nhà, thì đã hơn mười giờ tối.
Phương Tranh tắm xong, thì gần như là ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, nên cô không đặt đồng hồ báo thức.
Vốn định ngủ nướng, nhưng vào tám giờ sáng, Phương Tranh vẫn bị điện thoại đánh thức.
Cô miễn cưỡng đưa tay ra, lần mò ở tủ đầu giường một hồi, cầm lấy điện thoại.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ, Phương Tranh nheo mắt, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ tên người gọi.
Tên hiển thị trên màn hình là, Từ Ninh Tư.
Đây là bạn thân thời trung học của cô, đồng thời cũng là cựu sinh viên Đại học S. Chỉ là Từ Ninh Tư học khoa sinh vật, còn là học liên kết đại học – thạc sĩ.
Phương Tranh ngáp một cái, dụi mắt, rồi trả lời điện thoại.
“Ninh Tư?”
“Tranh Tranh, cậu trở về thành phố S?”
“Ừ, cậu cũng từ nước M trở về?”
“Mới vừa trở về ngày hôm qua.” Từ Ninh Tư đề nghị, “Đã lâu không gặp rồi, buổi trưa cùng ăn cơm không? Chỉ hai chúng ta thôi.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, đồng ý: “Được, đi đâu?”
Từ Ninh Tư nói: “Cậu gửi địa chỉ hiện tại của cậu cho mình, mình sẽ tới tìm cậu.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Tranh gửi địa chỉ cho Từ Ninh Tư.
Từ Ninh Tư là người thuộc phái hành động, nói đến là đến.
Thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều cửa hàng và nhà hàng trên phố còn chưa mở cửa kinh doanh.
Nhưng mà, Phương Tranh nhớ mang máng là, gần tiểu khu có một chuỗi nhà hàng trà [1] hoạt động 24 giờ.
[1] Nhà hàng trà (茶餐厅): một kiểu nhà hàng bình dân có nguồn gốc từ Hong Kong, phục vụ ăn uống theo phong cách phương Tây mang nét đặc trưng của Hồng Kông. Ở Hong Kong gọi là Cha can ting hoặc Cha chaan teng (茶餐廳)
Đúng như dự đoán, chưa tới một giờ, Từ Ninh Tư đã gửi tin nhắn tới, nói đã đến nhà hàng trà gần đây.
Phương Tranh trả lời: “Mình đến đây.”
Mười lăm phút sau, Phương Tranh đẩy cửa bước vào nhà hàng trà.
Từ Ninh Tư đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ dễ thấy nhất, vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy. Cô ấy đeo một cặp kính gọng đen, ngoại trừ cắt ngắn mái tóc dài đi, thì dáng dấp không thay đổi mấy so với ba năm trước.
Cô ấy đang ung dung thong thả uống trà. Trên bàn để mấy cái lồng hấp, trong mỗi cái lồng là từng món dim sum [2] tinh xảo kiểu Trung Hoa đang xếp hàng —— xíu mại [3], há cảo [4], bánh quế hoa [5], tiểu long bao [6], đậu phụ vàng [7]…
[2] Dimsum (点心:) hay còn gọi là “điểm tâm” thực chất là chỉ các món ăn nhẹ lót dạ của người Trung Quốc.
[3] Xíu mại:
[4] Há cảo:
[5] Bánh quế hoa:
[6] Tiểu long bao:
[7] Đậu phụ vàng:
Nhìn thấy Phương Tranh bước vào, Từ Ninh Tư đặt tách trà trên tay xuống, vẫy tay với cô.
“Tranh Tranh, ở đây!”
Sau khi Phương Tranh ngồi xuống, thì nghe cô ấy hỏi.
“Sao trở về mà không liên lạc với mình?”
Phương Tranh áy náy nói: “Xin lỗi mà, mình cũng mới về chưa được bao lâu, đầu tiên thấy cậu nói phải đến nước M tham gia hội nghị học thuật, sợ làm phiền cậu, cho nên muốn đợi cậu về thì liên lạc với cậu.”
Trong tuần cô trở về thành phố S, Từ Ninh Từ vừa vặn tham gia một hội nghị học thuật ở nước M.
Từ Ninh Tư thấy cô thì trong mắt tràn ngập ý cười: “Sao cậu lại khách khí như thế với mình chứ? Dựa theo quan hệ của hai chúng ta, thì sợ làm phiền cái gì.”
Phương Tranh hỏi: “Ninh Tư, sao cậu biết mình đã trở về?”
Nhắc đến đây, Từ Ninh Tư bực bội: “Còn không phải là người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia à, cậu ta nói trong nhóm các chị em của bọn họ rằng cậu trở về thành phố S. Có người chụp màn hình đem hỏi mình, hỏi mình có thật hay không.”
“Trần Hàm Hàm?”
Phương Tranh lục lại ký ức một chút, nhớ ra người này, “Hoa khôi lớp 8 trường trung học?”
Từ Ninh Từ nhấp một ngụm trà, nói: “Đúng đúng, là cậu ta.”
“Biết cậu làm luật sư, bọn mình đều rất ngạc nhiên. Thành tích chuyên ngành của cậu lúc đó tốt như vậy, bọn mình cho rằng cậu sẽ…” Cô ấy dừng lại một chút, “Không phải trước kia cậu luôn nói, muốn trở thành một chuyên gia tâm lý xuất sắc à.”
Phương Tranh mỉm cười: “Có lẽ, lý tưởng và thực tế thật sự có một khoảng cách đi.”
“Ôi trời, cậu nói vẫn khó hiểu như vậy, đừng có làm khó học tra như mình.”
Phương Tranh dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Từ đại tiểu thư sắp là Tiến sĩ rồi, làm sao có thể là học tra chứ?”
“Đừng nói về mình.” Từ Ninh Từ xé tờ giấy kê dưới bánh bao hấp, cắn một miếng, nói chậm lại, như là nghi hoặc, “Cậu nói xem, người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia, lúc còn học đại học, bạn trai cũng đã thay hết mấy người rồi, tại sao còn chưa chết tâm với Cố Uyên chứ.”
Phương Tranh nhướng mày, trầm mặc không nói.
Từ Ninh Từ nói tiếp: “Lúc đầu cậu ta đăng ký chuyên ngành giống cậu, sẽ không phải là vì bắt chước cậu chứ? Nghe nói bây giờ cậu ta hình như đang làm bác sĩ tâm lý ở bệnh viện tư nhân, tên là Hồng Thụ Lâm hay Lục Thụ Lâm Lam Thụ Lâm gì đó?”
Phương Tranh gắp một phần dim sum bỏ vào bát, không hứng thú lắm nói: “Mình cũng không rõ chuyện của cậu ta lắm.”
“Không nhắc tới cậu ta cũng được. Nhưng mà, cậu với Cố Uyên… rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?”
Từ Ninh Tư nhìn chằm chằm vào cô, lửa bát quái bùng lên.
“Mình nhớ ba năm trước, lúc cậu mới vừa đi thành phố B, người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia còn không kiêng nể tuyên bố Cố Uyên đá cậu? Đây là thật hay giả?”
Phương Tranh rũ mắt xuống, bắt đầu ăn dim sum trong bát: “Đương nhiên là giả.”
Từ Ninh Từ thở phào nhẹ nhõm: “Mình cũng biết mà, cậu và Cố Uyên không thể nào…”
“Thật ra thì ——”
Điện thoại đang để ở một bên đột nhiên đổ chuông, màn hình sáng lên, trên giao diện màn hình khóa xuất hiện thông báo của WeChat.
【GY: “Bây giờ đang ở đâu?” 】
Phương Tranh nhìn một cái, không để ý tới.
Cô bổ sung đầy đủ lời nói: “Lúc trước là mình đá anh ấy.”
Từ Ninh Từ vừa mới cắn một miếng há cảo, nghe vậy thì thiếu chút nữa là bị mắc nghẹn.
“Khụ khụ khụ…” Cô ấy vất vả lắm mới bình tĩnh được, nhìn chằm chằm Phương Tranh, “Cậu cậu cậu nói cái gì?”
Màn hình điện thoại tối đi, nhưng qua vài giây sau, điện thoại của Cố Uyên gọi đến.
Phương Tranh mỉm cười với cô ấy: “Xin lỗi, mình nghe điện thoại trước.”
Cô xoay người, trả lời điện thoại.
“Phương Tranh, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở với Ninh Tư…”
Lúc nói lời này, Phương Tranh vô thức liếc nhìn Từ Ninh Tư một cái.
Mặc dù là hẹn ăn trưa, nhưng bây giờ mới hơn chín giờ, nói ăn trưa thì hình như không thích hợp lắm.
Cố Uyên nói ngắn gọn: “Địa chỉ?”
Phương Tranh nghi hoặc: “Có chuyện gấp sao?” Trong lòng vội thoáng qua gì đó, cô hỏi, “Là có liên quan đến vụ án sao?”
Ở bên kia điện thoại, giọng nói của Cố Uyên nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Trong điện thoại nói không tiện, gặp nhau nói sau.”
Phương Tranh báo cáo địa chỉ: “Nhà hàng gần đường Thu Hòa, bên ngoài cổng phía đông tiểu khu Hoa viên Tinh Lan.”
“Anh biết rồi, bây giờ anh tới đón em.”
“Alo, đợi đã ——”
Lúc cuộc gọi kết thúc, Phương Tranh vẫn còn một chút thất thần.
Từ Ninh Tư nhìn sắc mặt của cô, thấy cô một hồi lâu cũng không lên tiếng, thì thử thăm dò: “Điện thoại của Cố Uyên sao?”
Phương Tranh thu hồi suy nghĩ, gật đầu với cô một cái: “Nói có chuyện gấp tìm mình.”
Từ Ninh Tư mặt đầy vẻ “Mình biết rồi”: “Quả nhiên, vừa nãy cậu là nói đùa với mình đúng không?” Cô ấy nở nụ cười đầy ẩn ý, ”Đi mau, đi mau, không cần để ý đến mình.”
“Nhưng mà ——”
Từ Ninh Tư thúc giục: “Yên tâm đi, mau đi đi. Mình cũng không phải là trẻ con, không cần sợ mình lạc.”
Phương Tranh đang định nói, thì tin nhắn của Cố Uyên đã đến ——
“Anh đã đến, chờ em ở bên đường.”
Hả?
Phương Tranh nhướng mày.
Nhìn tình hình này, thì hình như đã sớm ở gần há miệng chờ sung rồi?
Cô đột nhiên nhớ tới, có một lần Cố Uyên đến khoa bọn cô đợi cô tan lớp, cũng không nói trước với cô.
Buổi sáng ngày hôm đó bọn họ đều có giờ học, đều là lớp học hai tiết, thời gian học cũng giống nhau.
Nhưng ngày hôm đó, giáo viên của môn học đó tình cờ có việc, điều chỉnh với môn học khác, lớp học hai tiết biến thành lớp học ba tiết.
Muộn 40 phút, bọn cô mới tan lớp.
Vừa ra khỏi lớp, Phương Tranh đã nhìn thấy Cố Uyên đứng ở bên hành lang, nhìn dáng vẻ, thì hình như đã đợi rất lâu.
Thấy cô đi ra, vẻ sốt ruột trong mắt Cố Uyên liền biến mất, đôi môi khẽ nhếch lên.
Cô hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên: “Đợi rất lâu rồi sao?”
Cố Uyên quay đầu đi, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo: “Không có, anh cũng vừa mới tới.”
Nói dối.
Phương Tranh nhìn một cái liền nhìn ra anh không nói thật, nhưng cũng không có vạch trần anh.
Cô đi tới, mỉm cười nắm tay anh.
…
Phương Tranh bước ra khỏi nhà hàng trà, nhìn trái nhìn phải.
Giữa hè, những chiếc lá của cây ngô đồng ven đường bị ánh mặt trời phơi héo nhăn nhúm, cành cây cũng buồn bã rũ xuống.
Cố Uyên đứng dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa, vì ngược nắng, nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Phương Tranh bước tới, hỏi một câu giống hệt như lúc đó ——
“Đợi rất lâu rồi sao?”
Cố Uyên hờ hững liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người: “Đi thôi.”
Phương Tranh đi theo sau: “Xe của anh đâu?”
“Chỗ này không cho đậu xe, anh đậu ở chỗ khác rồi.”
Cả hai cùng nhau đi bộ đến chỗ đậu xe.
Phương Tranh hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Uyên hờ hững nói: “Gần đây bên Tống đội tìm ra một số manh mối liên quan đến vụ án của Tiểu An An. Mặc dù cha ruột của An An từ chối cho chúng ta tư vấn tâm lý cho Tiểu An An, nhưng mỗi ngày trước khi đi làm, ông ấy đều sẽ đưa Tiểu An An đến một bệnh viện tâm lý gần đó để điều trị tâm lý.”
“Hôm nay bọn họ định đến công ty của cha Tiểu An An, kéo dài thời gian. Trong lúc ông ấy vắng mặt, thì đi tiếp xúc riêng với Tiểu An An một lần nữa, xem có thể lấy được thông tin hữu ích hay không.”
Anh giải thích: “Cho nên hy vọng có thể nhờ em giúp đỡ, lấy thân phận luật sư đi thăm Tiểu An An, tránh rút dây động rừng.”
Phương Tranh như có điều suy nghĩ: “Được, em hiểu rồi.”
Như là sợ cô hiểu lầm, Cố Uyên dừng lại nói thêm: “Hôm nay anh tìm em, chỉ là bởi vì chuyện công việc, không có ý gì khác.”
Phương Tranh vô cùng phối hợp gật đầu một cái: “Ừm, em biết.”
Lúc đang nói chuyện, thì bọn họ đã đến nơi.
Sau khi lên xe, đợi Phương Tranh thắt dây an toàn xong, Cố Uyên rút một xấp hồ sơ ra, đưa cho cô.
“Đây là báo cáo bệnh án của Tiểu An An, em có thể xem một chút.”
Phương Tranh nhận lấy, nhanh chóng lật xem, báo cáo bệnh án không có giá trị tham khảo gì.
Nhưng mà tên bệnh viện trên báo cáo, thì có chút quen thuộc ——
Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm.
Hồng Thụ Lâm?
Đôi lời tâm tình của editor: Vụ án của bé Tiểu An An mọi người nghĩ sao về ông bố nhỉ, trông ổng đáng ngờ quá chừng luôn ý.