Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 34: Chương 34: Cha và con gái đoàn tụ




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Hừ! Từ sau ngày điều tra không có tin tức Phó Chính chết, Mộ Dung Phục gia tăng cường độ đi tìm hiểu tin tức vị trí hiện tại của ông. Nếu ông đoán không sai, thì Phó Chính hẳn là còn đang bị nhốt ở trong nhà lao, cho nên, ông đã đặc biệt tăng thêm mấy vị cao thủ lẻn vào trong nhà lao thăm dò, một khi tìm được người, bất kể tiêu bao nhiêu cũng đều phải cứu ra. Ông vốn muốn tìm hiểu nguồn gốc của án oan kia, bắt cẩu quan kia lại, vì Phó chính rửa sạch oan khuất. Nhưng mà thế lực đằng sau Giang gia kia quá lớn, ông không thể không kiêng nể. Mộ Dung gia của ông đời đời đều là tướng quân, vài năm gần đây trong triều đã có chút thế lực, trải qua vất vả ông mới duy trì cho tới ngày hôm nay, cho nên ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau ngày hôm qua, Mộ Dung Vân Đình bị Uyển Dung cuốn lấy, vài lần muốn thoát thân, nhưng đều không làm được chuyện gì. Đêm hôm qua, hắn đã suy tư một đêm, tình cảm của Uyển Dung đối với hắn hắn biết được, nhưng mà trong lòng hắn chỉ có Phó Vân Ngọc, mỗi lần muốn cùng nha đầu kia nói chuyện rõ ràng thì nàng đều tìm lấy cớ rời đi. Hôm nay bất luận như thế nào hắn đều muốn đem mọi chuyện nói rõ, bằng không mọi người đều bị nhận tổn thương. Vì thế, buổi sáng hắn đến chỗ mẫu thân thỉnh an, lại thật không ngờ Uyển Dung đã ở đó.

“Uyển Dung biểu muội, muội có thể ra ngoài một chút không, ta có lời muốn nói với muội.” Hắn ra hiệu bằng mắt với nàng rất lâu rồi, nhưng như cũ không thấy nàng có động tĩnh gì. Chỉ là hắn không biết rằng tiểu cô nương này kỳ thật đang làm như không thấy a.

Thân hình nhỏ nhắn của Uyển Dung rõ ràng cứng đờ, trong ánh mắt mang theo vẻ không tình nguyện, nói: “Biểu ca có chuyện gì? Không ngại thì nói luôn ở trong này đi”

Mộ Dung Vân Đình nhìn thoáng qua mẫu thân, có chút mất tự nhiên khụ khụ, nói: “Vẫn là nên đi ra ngoài nói cho dễ dàng, không cần quấy rầy mẫu thân thanh tĩnh.”

“Đình nhi con ở nơi này nói đi, vi nương cũng muốn nghe xem, tìm việc vui.” Mộ Dung mẫu bỗng nhiên lên tiếng .

“Nhưng mà mẫu thân…”

“Hay ta không nghe được?” Mộ Dung mẫu biến sắc, lạnh lùng nở nụ cườ, nói: “Chẳng lẽ con không biết tâm của Uyển Dung hay sao?” Uyển Dung nhu thuận đáng yêu, lại là khuê nữ của biểu huynh bà, bà tất nhiên là bao che khuyết điểm thật nhanh.

Mặt Mộ Dung Vân Đình lộ vẻ khó xử, nặng nề nhìn bà một cái, nói: “Mẫu thân, người biết người con thích là Ngọc nhi.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, đứng ở bên cạnh Mộ Dung mẫu – Uyển Dung lập tức hoa dung thất sắc, tuy rằng chuyện này, nàng đã sớm nhận ra, nhưng mà huynh ấy ở trước mặt người khác nói ra như vậy, vẫn làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Vì thế, dậm chân, cắn răng, hàm chứa nước mắt, tức giận đến xoay người không muồn nhìn huynh ấy.

“Hồ nháo, Uyển Dung làm sao có thể kém hơn Phó Vân Ngọc kia, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, nói sau ta nhìn thấy Phó gia tiểu thư kia, tâm cao khí ngạo, cũng chưa chắc đã để ý đến con. Vi nương đón Uyển Dung đến đây chính là hy vọng các con có thể từ từ ở chung, không cần cô phụ tâm ý của ta cùng với biểu cữu của con.” Mộ Dung mẫu mặc trang phục màu tím, không biết có phải là nguyên do tức giận hay không, mà giờ phút này mặt của bà cũng trướng đến phát tím.

“Mẫu thân, người không phải đã đáp ứng rồi sao?” Mộ Dung Vân Đình trong lòng căng thẳng, thốt ra.

“Ha ha, ta trước kia đã đáp ứng không sai, nhưng cái thời điểm đó, nàng ta vẫn là thiên kim của thủ phủ thành Tiên nhạc, chúng ta coi như là môn đăng hộ đối, nhưng mà hiện tại, nàng ta là cái gì? Chỉ là một tiểu thư gặp rủi ro ăn nhờ ở đậu, nói khó nghe thì nàng chính là một tội phạm lẩn trốn cửa nát nhà tan. Nhà chúng ta tốt xấu cũng là tướng môn đô thành, nào dám có con dâu như vậy?”

Mộ Dung mẫu nói đến chấn động, Mộ Dung Vân Đình nghe xong trong lòng cũng không biết có tư vị gì, hắn không nghĩ mẫu thân của mình lại nói không giữ lời. Mặc kệ Ngọc nhi có phải thiên kim nhà giàu hay không, hắn vẫn yêu nàng, nàng chính là cô gái mà hắn muốn. Hắn không thể tin nhìn mẫu thân, cắn răng nói: “Mẫu thân, chuyện này đối với nhà chúng ta mà nói có quan hệ gì đâu? Ngọc nhi sẽ là một người con dâu hiền .”

Mộ Dung mẫu đồng dạng khó xử nhìn Uyển Dung, thở dài một hơi nói: “Dung nhi cũng là một cô gái tốt, con cũng có tình cảm tốt với nàng không phải sao?”

“Dù khát nước ba ngày, ta cũng chỉ uống một bầu. Trong lòng con chỉ có Ngọc nhi, không thể chứa nổi thêm người khác, Uyển Dung biểu muội, muội sẽ tìm được người tốt hơn.” Dứt lời, hắn dứt khoát rời đi, không để ý tới Uyển Dung hai mắt đẫm lệ giữ lại.

Nhìn bóng dáng của hắn rời đi, Uyển Dung chậm rãi đi ra cửa. Vừa khóc vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Rõ ràng huynh ấy muốn nói chuyện với mình, lại thành ra chuyện hai mẫu tử bọn họ, còn mình ngược lại giống như người ngoài một câu cũng chưa nói. Nàng không khỏi ở trong lòng cười nhạo chính mình, Uyển Dung a Uyển Dung, ngươi ở nhà không phải là con cua đi ngang, không phải khoác loác cùng phụ thân nói huynh ấy sẽ quỳ gối dưới váy của ngươi sao? Như thế nào hiện tại lại vô dụng như vậy? Ngay cả huynh ấy cự tuyệt ngươi đều có thể hợp tình hợp lý như vậy thậm chí đem ngươi bỏ qua một bên? Uyển Dung a Uyển Dung, ngươi làm sao có thể bị đả bại như vậy ?

Mộ Dung Vân Đình càng không thích nàng như vậy, thì nàng lại càng chán ghét Phó Vân Ngọc.

Hôm nay Phó Vân Ngọc tâm tình rất tốt, sau khi rời khỏi giường thì ở trong phòng vẽ chút chân mày thoa chút son lên môi, chọn bộ quần áo màu xanh nhạt mặc vào. Đã lâu không được gặp tiểu Liên, thật đúng là chút nhớ nàng, không biết bọn họ ở bên kia có sống được không, có bị chịu ủy khuất hay không, thân thể Vương quản gia như thế nào. Đang lúc nàng ngần người, thì quản gia của Mộ Dung Phục vội vàng chạy tới, thở không ra hơi mà mời nàng ra tiền thính, nói là lão gia có việc gấp tìm nàng. Trong lòng nàng dự đoán chắc là việc có liên quan đến phụ thân, liền đi theo.

Chỉ thấy trong tiền thính đứng không ít người, có với một ít hắc y nhân chẳng bao giờ bỏ che mặt, Mộ Dung Vân Đình, A Căn ca, Mộ Dung Phục đang đứng ở giữa, biểu tình trên mặt thoạt nhìn kích động khác thường.

Đây là đã xảy ra chuyện gì? trong lòng Phó Vân Ngọc vô cùng nghi hoặc, lại sợ nhận được tin tức không tốt của phụ thân, bước lên phía trước đến hỏi: “Bá phụ, hay là phụ thân đã xảy ra chuyện?”

Mộ Dung Phục nhìn nàng bỗng nhiên cười ha ha, tiếp theo người chung quanh cũng cười rộ lên theo, không khí trong tiền thính lập tức thoải mái, điều này làm cho Phó Vân Ngọc càng thêm nghi hoặc, nhìn chằm chằm về phía A Căn ca. A Căn ca lúc này cũng đang mỉm cười, híp mắt, kìm lòng không được sờ sờ mái tóc dài rối tung phía sau lưng của nàng, cười mà không nói.

“Ngọc nhi, qua đây xem ai này?” Mộ Dung Phục rốt cục cũng mở miệng.

Một đám người tránh ra, từ phía sau đi ra một nam nhân trung niên tóc hoa râm, dáng người tròn xoe, ông lộ ra khuôn mặt với những nếp nhăn già nua. Trong đôi mắt tuy rằng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng lại che giấu không được sự vui sướng, ông đi đến trước mặt Phó Vân Ngọc, nhất thời nước mắt tung hoành.

“Ngọc nhi a!” Ông đứng tại chỗ kéo Phó Vân Ngọc vào trong lòng.

Phó Vân Ngọc quả thực không thể tin được nam nhân đứng trước mặt mình chính là phụ thân, thẳng đến khi ông đem mình ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ông, mới bình tĩnh trở lại, gào khóc.

“Phụ thân, người thật là phụ thân!”

“Đúng vậy, con gái ngoan của ta, phụ thân đã trở lại, đừng khóc a.”

“Phụ thân, Ngọc nhi nhớ người muốn chết, ô ô ô ~ phụ thân về sau đừng bỏ Ngọc nhi mà đi.” Phó Vân Ngọc vừa khóc ở trên đầu vai Phó chính vừa kéo, bỗng nhiên nghe được hai giọng nói quen thuộc ở cửa.

“Tiểu thư!”

“Lão gia, tiểu thư!”

Tiểu Liên cùng Vương quản gia cũng lệ nóng doanh tròng ( nước mắt vui mừng), xông lên gắt gao ôm bọn họ cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời, trong tiền thính tiếng khóc nổi lên bốn phía, nhất là Phó Vân Ngọc, khóc đến không để ý hình tượng, kinh thiên động địa. Làm cho những người khác xem đều cảm động rơi lệ. Người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ. Mộ Dung Phục cũng lau đi nước mắt, kêu bọn họ ngồi xuống, cùng bọn họ tính toán chuyện sau này.

Chỗ ở cùng cửa hàng của Phó gia ở thành Tiên nhạc mặc dù đã bị niêm phong lại, nhưng mà việc buôn bán của bọn họ trải rộng khắp nơi trên cả nước, hơn nữa trước khi gặp chuyện không may Phó Chính đã sớm phân phó đến các chi nhánh, cho nên trước mắt mà nói, cái án oan kia đối với việc làm ăn ở Phương bắc cũng ảnh hưởng không lớn lắm. Ông ở trong Mộ Dung phủ nghỉ ngơi hai ngày, lại đem các chưởng quầy của cửa hàng muối Phương bắc tụ tập lại, thương lượng rất nhiều ngày, nhắc nhở các chi nhánh không được khinh suất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.