Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 6: Chương 6




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Cửa phòng bị đập thật mạnh, bên ngoài người đến người đi thực ồn ào, xem ra hẳn là khách sạn bình dân ở địa phương. Phó Vân Ngọc ở trên giường, miệng đã bị ngăn chặn, cổ tay mảnh khảnh đã bị buộc thật chặt để lại dấu vết màu hồng, mông ứng với thời gian dài ngồi mà cảm thấy đau đớn vạn phần, nàng tựa vào trên giường gỗ, trong lòng có chút tuyệt vọng. Đều đi qua lâu như vậy, còn không có người đến cứu, xem ra tên tuổi một thời này sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, nàng cùng tiểu hòa thượng đáng yêu của nàng không có duyên, nàng cùng với phụ thân của nàng vĩnh biệt, nàng cùng với mộng là kẻ có tiền của nàng kẻ có tiền mộng gặp lại .

Khóe mắt chậm rãi có lệ rơi xuống dưới, xẹt qua hai má, theo đường cong duyên dáng chảy xuống trên chăn phủ gấm. Không thể tưởng được nàng Phó Vân Ngọc chỉ sống được mấy ngày ngắn ngủn, lại đã phải thành oan hồn, nghĩ đến đây, cảm xúc bi thương giống nhau vỡ đê mà đến, như thế nào cũng dừng không được, quần áo trắng trước ngực đã sớm ướt đẫm. Khóc đên mệt mỏi, mê man thiêm thiếp đi ngủ say.

Bỗng nhiên, Phó Vân Ngọc bất thình lình bị cảm giác khô nóng làm cho bừng tỉnh, toàn bộ thân thể giống như đều bị vây trong một bát nước sôi lửa bỏng khó chịu, áo lót bên trong người đã sớm ướt đẫm. Bụng có một loại lửa nóng, không ngừng hướng kéo dài lên trên, nơi mà giữa hai chân, tê dại ngứa ngáy khó chịu. Hai gò má nàng ửng đỏ, mà trên trán đã bị mồ hôi tẩm cho ẩm ướt, thân mình khó chịu ở trên giường lăn qua lộn lại.

Trống rỗng, giống như đang làm những cử chỉ điên rồ, nàng khát vọng đụng vào da thịt lạnh lẽo, một trận một trận dục vọng xa lạ đánh úp tới, Phó Vân Ngọc đột nhiên bừng tỉnh. Xuân dược! người quái dị kia lại có thể cho nàng uống xuân dược! Một trận giận dữ, cuối cùng lại đem ham muốn thay thế càng thêm mãnh liệt, hai mắt mê ly, thần trí có chút mơ hồ, khó chịu như vậy, giống như con kiến đang cắn ở thân thể của chính mình, Phó Vân Ngọc rốt cục nhịn không được, cái mông bắt đầu chậm rãi vặn vẹo.

Môi anh đào khẽ nhếch lên, mị hoặc đôi mắt, kèm theo từng đợt rên rỉ ở toàn bộ trong phòng truyền ra.

Phó Chính đang cùng Vương quản gia ở mộ phần đợi cho đến trời tối cũng không thấy Phó Vân Ngọc, trong lòng có một tia bất an, không phải là Ngọc nhi đã xảy ra chuyện gì chớ? Liền thu thập này nọ vội vàng chạy về nhà, phát hiện ra khuê nữ nhà mình cùng nha đầu Tiểu Liên cũng không có ở nhà, hỏi hạ nhân, đều nói một cái canh giờ trước cũng đã đi ra ngoài. Trong lòng quýnh lên, hai mắt tối sầm như sắp ngất đi, may mắn A Căn tiểu hòa thượng đưa thuốc cho láng giềng trở về, vội hỏi rõ ràng tình huống, cùng sư huynh đi tìm.

Buổi tối, đầu đường cơ hồ không có bóng người, A Căn ca cùng A canh ca tìm nửa giờ, vẫn không thấy bóng dáng, trong lòng thầm kêu không ổn. Dọc theo mộ phần của Phó gia phu nhân tiếp tục tìm kiếm, rốt cục ở chân núi hạ phát hiện một cái hoa cài tóc màu đỏ quen thuộc, cẩn thận phân biệt, xác định là của phó gia tiểu thư. Vì thế, lại hướng người hỏi thăm có nhìn thấy người khả nghi hay không .

Hắt xì ~ môn lại bị mở ra, bị tình tình dục làm mất phương hướng, lý trí của Phó Vân Ngọc rốt cục cũng có ý tứ thanh tỉnh, bản năng hừ hừ vài tiếng, chính là thanh âm này vẫn mang theo ái muội dụ hoặc.

Tiểu hòa thượng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy hình dáng quen thuộc đang được trói lại ở trên giường, cũng không phải mà chính là Phó Vân Ngọc thôi. Hắn vội vàng chạy tới, lại phát hiện ra giờ phút này tình huống có chút dị thường, trên giường trải giường cùng với chăn vô cùng hỗn độn, hai mắt trên bộ dạng xinh đẹp bị che, ngăn chặn miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đỏ ửng không bình thường, thậm chí da thịt lộ ra đều là phấn hồng , khóe mắt lệ còn chưa có khô, hai má trên mặt ẩm ướt lộn xộn, trên người quần áo đã sớm ướt đẫm, gắt gao dán tại trên người nàng, hiện ra đường cong duyên dáng trên thân thể tệ hơn là, nàng còn không ngừng lắc lắc thân mình, miệng phát ra những thanh âm kiều mỵ, trên mặt biểu tình cực khó xử chịu.

Tiểu hòa thượng A Căn nào biết rằng đang xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cho là bị thổ phỉ trói lại trở về bị ngược đãi, nhìn đến Phó Vân Ngọc liên tục thống khổ như vậy, liền đi lên đem dây thừng trên người nàng cở bỏ. Phó Vân Ngọc được bỏ trói buộc, đột nhiên chạm được một chút da thịt lạnh lẽo, cảm giác thư thái rất nhiều, liền càng hướng về phía vật thể lạnh lẽo kia nhích lại gần, thật thoải mái, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở mắt mê ly, lọt vào trong tầm mắt đến chính là tiểu hòa thượng A Căn với khuôn mặt tuấn tú này, trong lòng không khỏi một trận cảm động.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiểu hòa thượng A Căn thầm kêu không tốt, mặc kệ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cứu một mạng người còn hơn tạo ra bảy cái tháp, thành công vôi vàng mang Phó Vân Ngọc cõng đến trên lưng, theo cửa sổ nhảy đi ra ngoài.

Toàn bộ thân thể của Phó Vân Ngọc đều dán tại trên lưng của tiểu hòa thượng, một hồi lạnh lạnh thoải mái, một cảm giác ham muốn trỗi lên làm cho nàng càng muốn tới gần hắn, đem nàng nhào nặn trong thân thể của chính mình. Nàng không chịu nổi khống chế đưa tay duỗi đến của trong vạt áo của hắn qua lại vuốt nhè nhẹ, từng đợt cảm giác vui sướng mãnh liệt truyền đến, nàng chưa đủ khỏi bênh, mạnh mẽ xé bỏ quần áo của chính mình dính sát vào nhau ở trên lưng lành lạnh của hắn.

Tiểu hòa thượng vốn đang cõng nàng chạy như điên vào trong ngõ nhỏ, ngay từ đầu hắn liền cảm thấy đêm nay Phó Vân Ngọc có chút dị thường, nhưng mà hắn không nói được vấn đề đó nằm ở nơi nào, nhưng sau khi một bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương luồn vào trong quần áo của hắn sờ soạn loạn lên một trận, tiểu hòa thượng rốt cục cũng hiểu được. Hắn nghĩ muốn đẩy ra, nhưng mình đang cõng nàng trên lưng vì thế liền dự dịnh nhẫn nhịn một chút, chờ bỏ lại được địch nhân rồi nói sau.

Nhưng thời điểm mà hắn cảm giác được trên lưng dán hai luồng vật thể mềm mại, hắn rốt cục nhịn không được việc này đã vượt qua được giới hạn mà hòa thượng có thể chịu được vì thế, đột nhiên đem Phó Vân Ngọc ngã ở trên mặt đất

” A ~ đau ~” Phó Vân Ngọc nhíu lại mày, một bên xoa mông kêu, một nửa là đau đớn, một nửa là trong thân thể trống rỗng.

” Đau chết mất, ngươi làm sao vậy?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Vân Ngọc rối rắm, cái miệng nhỏ nhắn uất ức mà cong lên, hai gò má ửng đỏ, một đôi mắt to tràn ngập nước, làm người cảm thấy thương xót.

Tiểu hòa thượng A Căn ý thức được chính mình vừa rồi ném quá mạnh, đối với một cô nương da thịt non nớt mà nói, quả thật có chút quá nặng. vội vàng cúi người xuống thân thiết nói: ” Phó thí chủ, ngươi không sao chứ?”

Dưới ánh trăng u ám, trong ngõ nhỏ tản ra một mùi hương khí tự nhiên trên người cô gái, dưới ánh trăng u ám, một nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn hòa thượng đang cúi xuống dưới, bộ dáng tuấn tú đầu bóng loáng. Một trận khô nóng trên người Phó Vân Ngọc lập tức đi lên, dưới bụng dưới lại một trận hư không, tiểu hòa thượng đưa tay ra đỡ nàng, không ngờ lại bị nàng trở tay đột nhiên lôi kéo, đặt ở trên người nàng.

vẻ mặt của Tiểu hòa thượng nhất thời đỏ bừng, trong miệng liên tục xin lỗi, giãy dụa muốn đứng lên. Phó Vân Ngọc bị dục hỏa tra tấn đụng tới thân thể lành lạnh của tiểu hòa thượng, một cảm giác thoải mái, làm sao để cho hắn không rời đi. Liền đánh tiếp, đưa hắn áp đảo ở dưới mặt, một đôi tay thon dài kéo y phục của mình xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, trước ngực hai luồng đầy đặn hình cung duyên dáng, trên đỉnh hai khối run rẩy dựng đứng, đối với hành động nàng dùng sức xé rách quần áo tiểu hòa thượng mà không ngừng lắc lư, hình thành độ cong duyên dáng. Tiểu hòa thượng nhìn đến thân thể sống sắc sinh hương mê người này, nhất thời ngây ngẩn cả người, oanh một chút đầu như là nổ tung. Cánh tay ban đầu muốn đi ngăn cản nhất thời ngừng lại giữa không trung, hai mắt trợn lên, hắn một hòa thượng lục căn thanh tịnh quanh năm đứng ở trong chùa, cùng một đám nam nhân, chưa bao giờ trải qua một trường hợp như vậy, thực tại đem hắn dọa đến, quần áo của hắn bị Phó Vân Ngọc kéo tới bên hông, lộ ra phần ngực trắng nuột như ngọc

” Sắc tức là không, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…” Hắn rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, miệng một lần lại một lần lẩm bẩm, thanh âm run run, muốn đem thân hình nhiệt tình đánh bại lửa ghé vào trên người mình đẩy ra.

Phó Vân Ngọc vốn cảm giác thân thể như bị hỏa thiêu đốt, thân thể trống rỗng có khát vọng cấp bách muốn có người đến bổ khuyết chính mình, vừa vặn tiểu hòa thượng giãy dụa mà theo dưới thân nàng ngồi xuống, nàng lại thuận thuyền xuôi dòng đem thân mình dán sát vào, hai chân bò lên phần eo của hắn, hai cánh tay mảnh khảnh như rắn bò lên cổ của hắn, cái mềm mại mềm mại nhất của nàng dính sát vào nhau hắn như lửa nóng. Hai người cứ như vậy thẳng thắn thành khẩn đối lập nhau, thân thể đã khít vào nhau, vật lộn. trường hợp ướt át này phải có nhiều kích thích, thì có nhiều kích thích. Tiểu hòa thượng tuy rằng là người xuất gia, không gần tửu sắc, nhưng là dù sao cũng là nam tử huyết khí phương cương, tinh lực tràn đầy, thân thể khắp nơi phản ứng cũng là tối thành thực .

Giờ phút này, hắn đang cảm giác một cỗ huyết khí đang hướng lên trên, trong lòng có chút kinh hoảng. Nhiều năm ở chùa Thanh Huyền tu luyện nội công như vậy cũng chưa từng có tình huống khí huyết bốc lên loạn xạ như vậy, không phải là thật muốn tẩu hỏa nhập ma chớ?

A Căn ca nhất thời nóng vội, vận khởi nội công, đem bộ dáng mị thái ngàn vạn trên người chấn xuống dưới, lại điểm huyệt ngủ của nàng, nhắm mắt lại giúp nàng bắt mạch, xác định nàng không có chịu nội thương, cuối cùng mới mặc quần áo của chính mình, ngồi xếp bằng ngồi xuống, điều tức. Một loạt động tác này có thể nói là hành văn liền mạch lưu loát. Chính là khi hắn nhìn Phó Vân Ngọc quần áo tả tơi nằm trên mặt đất thì lại rối rắm. Cái này phải giúp nàng mặc xong quần áo sao? không phải lại muốn da thịt thân thiết? tình huống vừa rồi đúng là ngoài ý muốn, nhưng mà hiện tại nàng đang chính là im lặng nằm.

” Sư đệ, sư đệ ~” xa xa truyền đến thanh âm của A Canh ca.

Bộ dáng của Phó tiểu thư này nếu để cho sư huynh nhìn thấy, chỉ sợ đối với thanh danh của phó gia tiểu thư ít nhiều sẽ có tổn hại. Vì thế cắn răng một cái, đóng ánh mắt giúp nàng mặc quần áo, khi đụng tới thân thể nóng bỏng của nàng, tay liền không khống chế được run run một chút.

” Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…” tiểu hòa thượng A Căn miệng lẩm bẩm, rốt cục cũng mặc quần áo cho nàng xong.

Thừa dịp ánh trăng u ám, hắn lại niệm mấy lần trong sạch, một lần nữa cõng Phó Vân Ngọc trên lưng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, kêu: ” Sư huynh, chúng ta ở chỗ này ~ “

Cách đó không xa, một bóng dáng béo mập hấp tấp đã chạy tới, nhìn thấy hai người đối diện, trên mặt cũng có thần sắc mất tự nhiên vội hỏi: ” Phó gia tiểu thư có khỏe không?”

Tiểu hòa thượng A Căn không dám nhìn thẳng vào hắn, đành phải gật gật đầu, nói: ” Bị người đánh hôn mê, chúng ta mau trở về đi thôi, phó lão gia sợ là sẽ lo lắng.” Dứt lời, cước bộ chạy nhanh hơn về phó phủ.

Ngày hôm sau, mặt trời lên ở phía tây, Phó Vân Ngọc rốt cục cũng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, trên người còn có một mùi vị khó chịu, nàng liền nhíu mi, hỏi Phó Chính đang ngồi ở trên mép giường nắm tay của chính mình một đêm: “Phụ thân, sao người lại ở trong này?”

Phó Chính nâng tay lên, dùng ống tay áo xoa xoa mắt sung đỏ, thanh âm nức nở nói: “Ngọc nhi, còn có cái gì không khoẻ? Con bị bắt cóc, phụ thân còn sợ muốn chết.”

Mệt mỏi mắt hạnh ở trong khuê phòng tìm tòi, nếu nàng không có nhớ lầm thì Tiểu Liên lúc ấy cũng bị trói đi, sao hiện tại, lại không thấy bóng dáng của nàng, không phải là nàng tao người xấu mưu hại chớ ? Nghĩ đến như vậy, trong lòng nàng một trận khổ sở, Phó chính thấy khuê nữ nhà mình mặt lộ vẻ ưu thương sâu sắc, liền thân thiết hỏi: ” Ngọc nhi thân mình cảm thấy không thoải mái sao?”

” Không, phụ thân, Ngọc nhi chính là nghĩ đến Tiểu Liên, Tiểu Liên đâu rồi?”

” Tiểu thư, ta ở đây giúp người sắc thuốc ~” một thanh âm thanh thúy truyền tiến vào, đi cùng mà đến là tiểu nha đầu thanh tú này đang bưng một chén thuốc Đông y tiến vào.

” Tiểu Liên, ngươi không sao chứ?” Phó Vân Ngọc nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, hành động giống như trước, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phó chính sờ sờ chòm râu hoa râm, nói: ” Không biết lần này là người phương nào bắt con, phụ thân chắc chắn sẽ điều tra ra, sẽ không để cho con chịu khổ vô ích, song có lẽ, lần này may mắn ít nhiều nhờ hai vị sư phó A Căn cùng a Canh, là bọn hắn đem con đi ra, chờ sau khi tốt hơn, con cần phải đáp tạ người ta thật tốt a.”

Ngạch… Tối hôm qua, chính mình giống như bị uống xuân dược a, ôi mẹ ơi xuân dược a ~ sau đó, tiểu hòa thượng đã tới ~ sau đó chính mình liền nhanh như hổ đói vồ mồi, trời ạ ~ xấu hổ chết người! ! Phó Vân Ngọc một hồi nhớ lại chuyện tình tối hôm qua, xấu hổ và giận dữ nảy ra, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.