Edit: gau5555
Beta: linhxu
Bởi vì Phó Vân Ngọc mặc trang phục nữ nhi thật sự là rất rêu rao, mục tiêu quá lớn, cho nên sáng sớm hôm nay, nàng không thể không đổi lại nam trang. Trải qua năm ngày lên đường, rốt cục vào lúc chạng vạng cũng đến Đô thành Trung Lịch. Có lẽ là bởi vì tâm tình có chút kích động, cho nên tùy ý ở trên đường cái nhộn nhịp rong chơi, dưới chân lại có cảm giác nhẹ nhàng. Trung lịch không hổ là Đô thành của Bạch Tượng Quốc, toàn bộ phong cách đều là đại khí mạnh mẽ như vậy, ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt đều là lục ngói tường đỏ, rồi đột ngột vựợt qua mái nhà cong cong kia, đến lá cờ cao cao tung bao trên các cửa hàng kia, rồi xe ngựa kia lăn tăn mà đến, người đi đường qua lại không dứt, bày ra khuôn mặt tươi cười thích ý không màng danh lợi, không thể không làm nổi bật ra sự vui mừng cùng tự đắc của dân chúng đối với thời đại hưng thịnh này.
Đi lại, khuôn mặt người phía trước phía sau đều lần lượt từng cái một hoặc thương mại, hoặc phong nhã, hoặc tươi mát, hoặc lõi đời, xe ngựa lăn tăn, dòng người như dệt, cách đó không xa mơ hồ truyền đến thanh âm rất có lực xuyên thấu của tiểu thương, thỉnh thoảng còn có vài tiếng ngựa hí, trong tửu lâu bên cạnh còn loáng thoáng truyền đến tiếng đàn cổ lượn lờ cùng với tiếng ca êm nhẹ. Dân phong Trung lịch mở ra, điểm này, từ sự ăn mặc của nữ nhân cũng có thể nhận ra được. Hiện tại đã là thời gian đầu hè, nữ tử trên đường người người đều mặc quần áo mỏng, thắt lưng mở rộng theo chiều tay áo, để lộ nửa bộ ngực sữa.
Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca hai người đi dạo một lúc, tính toán tìm khách sạn ở trước, sau đó đi hỏi thăm chỗ ở của Mộ Dung Vân Đình. Ở trong Vạn hoa lâu gọi bốn món ăn một món canh, vừa nghe tiếng ca du dương trên lầu, vừa thưởng thức những món ăn trong Đệ Nhất Lâu tại Trung Lịch này. A Căn ca cúi đầu ăn chay, Phó Vân Ngọc lại sớm không chịu ngồi yên, bắt đầu đánh giá. Không xem không biết, vừa nhìn đã giật mình, hóa ra đối diện cửa chính là Thiên hương lâu cực phẩm của Trung Lịch, ban ngày ban mặt lại có thể mở cửa chính ra, các cô nương trang điểm xinh đẹp đang ở ven đường kiếm khách! Nghe nói các cô gái bên trong người người quốc sắc thiên hương, công phu mị người là hạng nhất, nhóm quan lại quyền quý ngày thường đều đến nơi này tiêu khiển, đương nhiên, giá cả ở nơi này người thường không thể chịu nổi.
Phó Vân Ngọc nhìn chằm chằm những thứ bại lộ trong không khí này eo thon nhỏ trắng bong cùng đầy đặn miêu tả sinh động, gian nan nuốt nuốt nước miếng, hai mắt đã muốn bốc hỏa. Quả nhiên giống như lời nói, nữ tử nơi này người người đều là ưu tú a, chỉ riêng mấy người ở cửa, cũng đã làm cho mình có ý nghĩ kỳ quái, huống chi là nam nhân!
Không yên lòng ăn mấy miếng, chỉ cảm thấy trong miệng vô vị, trong lòng chỉ muốn ra cửa đối diện nhòm ngó, rốt cục đợi cho A Căn ca ăn xong, Phó Vân Ngọc liền kích động kéo hắn đi xuống. A Căn ca vốn đang ở trong nghi ngờ, nhưng nháy mắt liền phát hiện mình đang đứng trước cửa thanh lâu, cả trái tim hắn đang hỗn độn trong gió. A Căn ca liếc liếc mắt một cái, vừa vặn chống lại những ánh mắt như nước mùa thu này, nội tâm chấn động mạnh, trong lòng âm thầm nghĩ, những nữ tử mặc bại lộ như này quả thực là không biết xấu hổ, lại có thể ở trước ban ngày ban mặt mà táo bạo như vậy. Đồng thời vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Phó Vân Ngọc, chỉ thấy nàng cười nghịch ngợm với mình, lộ ra hai lúm đồng tiền
Mấy cô nương yêu mị kia nhìn thấy hai vị khách tới đây, đã sớm tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bung), lại là hai vị nam tử cực kỳ tuấn tú trẻ tuổi, liền dùng giọng nói nũng nịu gọi bọn họ. Mùi vị son phấn trong không khí càng ngày càng đậm, A Căn ca xấu hổ đỏ mặt, liên tục lui về phía sau mấy bước, xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn các nàng.
“Ai u, vị công tử này, tới đây, chúng ta bảo đảm sẽ hầu hạ hai người thoải mái.” Người con gái mặc cái yếm màu xanh biếc, bên ngoài quần áo mỏng, thân hình kiều nhỏ đi lên lôi kéo tay Phó Vân Ngọc.
“Ai u, vị này lại là người xuất gia, nhưng đừng lo, chỉ cần có bạc, đều là đại ân nhân của chúng ta, ha ha a ~” một nữ tử hồng y cười khanh khách, đi đến chỗ A Căn ca.
Một mùi thơm của nữ tử nồng đậm xông vào mũi, trên tay căng thẳng, A Căn ca hoảng sợ, đẩy nữ tử kia ra, hai tay tạo thành chữ thập, niệm a di đà phật. Vừa rồi mùi hương này cùng mùi hương trên người Phó Vân Ngọc khác nhau rất lớn, làm cho mình có cảm giác chán ghét, không giống như hương thơm trên người Vân Ngọc, dễ ngửi lại càng muốn đến gần. Nghĩ đến đây, tim A Căn ca lại thình thịch nhảy lên, len lén nhìn Phó Vân Ngọc một cái, mặt càng lúc càng đỏ.
“Ha ha ha ha! Vị cô nương này ngày thường thật sự là xinh đẹp a!” Phó Vân Ngọc thô cổ họng, lớn tiếng nói, lại thuần thục mà nâng cằm cô nương kia lên, nhíu mày cười, “Cô nương, buổi tối hôm nay, theo giúp ta được?”
Cô nương bên cạnh này tuy rằng là kinh nghiệm phong nguyệt, nhưng thường những nam nhân đến đây đều là nam nhân có tiền có thế, phần lớn đều là nam tử tướng mạo thô tục cộc cằn, làm sao gặp được thiếu niên đoan chính thanh tú như vậy. Sớm đã bị nụ cười của hắn làm cho đầu óc choáng váng tìm không thấy phương hướng. Phó Vân Ngọc nhìn thoáng qua hai mắt bốc hỏa của nữ tử, vừa lòng gật gật đầu.
Xem đi! Vừa ra khỏi miệng liền mê đảo một nữ nhân.
“Vân Ngọc, chúng ta nhanh chóng đi thôi, chỗ này không phải địa phương tốt.” hòa thượng A Căn vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nói.
Mấy cô nương đứng ở cửa kia vừa nghe trong lòng đã không vui , bao nhiêu nam nhân chen chúc đầu muốn vào còn không được, mà Tiểu Hà (ý chỉ nhỏ bé) này lại cảm thấy ở đây không được! Vì thế, nữ tử hồng y kia ra ánh mắt với các tỷ muội khác. Mấy người kia đều lao tới chỗ A Căn ca, tay bò lên cổ của hắn, ôm thắt lưng của hắn, thân thể dính sát vào hắn, quấn lấy hắn làm cho hắn thiếu chút nữa không thở được, nhắm ngay vào khuôn mặt đẹp kia một nụ hôn.
Ha ha, không phải nói không phải địa phương tốt hay sao? Vậy hôm nay cho hắn nếm thử cái không tốt này, bảo đảm hắn tâm phục khẩu phục.
Dưới ban ngày ban mặt, bên đường cướp đoạt người xuất gia, người đi ngang qua thế nhưng lại ngoảng mặt làm ngơ, quen thuộc như không thấy, nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi.
Khụ khụ ~ Phó Vân Ngọc cũng cảm nhận đầy đủ được dân phong của Đô thành mở ra a, nhưng, cái mở ra này cũng không phải là trình độ đoạt, đoạt nam nhân của người khác nàng mặc kệ, nhưng là đoạt nam nhân của nàng, hậu quả có thể nghiêm trọng! Mắt thấy A Căn ca bị bọn nữ nhân xinh đẹp này bao bọc ở cửa, Phó Vân Ngọc rốt cục không thể nhịn được nữa, một tiếng nổi giận làm cho các nàng trấn động ngay tại chỗ
“Tất cả ta bao! Mỗi người được thưởng mười hai bạc!” Sợi tóc theo gió bay ở sau tai, khí phách trên mặt nàng lộ ra ngoài
“A. ~ công tử a ~ “
Vừa mới còn quấn ở trên người A Căn ca các nữ nhân nhất thời liền quay sang Phó Vân Ngọc, liếc mắt đưa tình, nhìn Phó Vân Ngọc hai mắt tê dại, khóe miệng run rẩy. Nàng một tay khoác A Căn ca kinh hồn chưa định, không chút nào keo kiệt nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, chỉ thấy, nữ tử kia đều là hít một ngụm khí lạnh.
“Khụ khụ, các vị mỹ nhân, ngày thường đều xinh đẹp động lòng người như thế, chính là, chính là, aixx.” Nàng ra vẻ thương cảm thở dài.
Mấy người kia bao gồm cả A Căn ca ánh mắt đều tập trung ở trên người nàng, thậm chí có ít người qua đường cũng dừng bước lại, nghỉ chân chờ mong, điều này làm cho Phó Vân Ngọc cảm thấy áp lực thật lớn, thật ra nàng còn chưa nghĩ ra là muốn nói như thế nào, hiện tại một đôi mắt vô cùng nghi ngờ cùng mang theo chờ mong làm cho trong đầu nàng linh quang hiện lên.
“Chẳng qua là, ai, ta cùng với vị hòa thượng này chính là một đôi, hoặc là nói cách khác, chúng ta chỉ thích nam nhân, ai, ủy khuất các vị cô nương .” Nàng nghiêng thân một cái, thế nhưng lại trốn vào trong lòng A Căn ca, vẻ mặt ủy khuất nhìn như sắp khóc ra
Ôm thiên hạ trong lòng, A Căn ca hận không thể lập tức tìm khe hở trên mặt đất để chui vào, hắn rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết. Đầu tiên là bị nữ tử thanh lâu đùa giỡn sỗ sàng, đến bây giờ trên mặt còn đầy dấu son đỏ mọng, hiện tại lại bị Vân Ngọc nói thành là hạng người đoạn tay áo (đồng tính), lúc này thật sự là nhảy vào Hoàng hà cũng tẩy không hết, nếu rơi vào tay Thanh huyền tự, chỉ sợ cũng bị các sư huynh đệ xa lánh, cũng phải rơi vào kết cục giống như sư huynh. Nhưng, hắn biết đây là Vân Ngọc suy nghĩ biện pháp thoát thân, tuy rằng biện pháp này có chút khác thường, nhưng mà việc nàng làm, hắn đều ủng hộ.
Vừa mới dứt lời, các cô nương nguyên bản nhiệt tình như lửa thoáng một cái liền bị dập tắt, ngược lại là vẻ mặt khinh thường cùng đồng tình.
Mưu kế thành công! Phó Vân Ngọc trong lòng vụng trộm vui sướng, vỗ vỗ tay, cùng A Căn ca ẩn tình đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị xoay người né ra. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói quen thuốc, làm cho tế bào của nàng mấy ngày qua chết sạch tất cả đều sống lại, thật sự là thời gian không phụ lòng người.
“Ngọc nhi?” Mộ Dung Vân Đình nhận ra nàng đến, vừa mừng vừa sợ.
“Vân đình ca ca!” Phó Vân Ngọc không nề hà vất vả, rốt cục gặp được hắn, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, cảm giác nói không nên lời, hốc mắt liền ẩm ướt .
“Ngọc nhi làm sao lại đến Trung lịch?” Hắn nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng, càng thêm nghi hoặc , “A Căn sư phụ sao cũng đến đây? Đúng rồi, bá phụ đâu?”
Mộ Dung Vân Đình nhắc tới Phó chính, nước mắt Phó Vân Ngọc liền như vỡ đê hồng thủy, cuồn cuộn mà đến, làm cho A Căn ca nhìn thấy mà đau lòng.
“Ngọc nhi làm sao? Đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Vân Đình đã nhận thấy được tình huống không ổn, vội vàng kéo nhẹ nàng vào trong lòng, bàn tay to ở trên lưng nàng yêu thương vỗ, “Đừng khóc, đừng khóc, có ta ở đây.”
A Căn ca nhìn cảnh hai người ôm ở phía trước, trong lòng cảm thấy áp lực khó chịu, có một loại cảm giác mất mát vô cùng, dưới trời chiều bóng người chồng chéo là nhức mắt như thế này đây. Hắn do dự một chút, lau quệt vết son ở trên mặt, phồng lên dũng khí đi tới trước mặt bọn họ, không dấu vết thuận tay đem Phó Vân Ngọc tiến vào trong lòng mình, nói với Mộ Dung Vân Đình: “Vân Đình huynh, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ khác rồi nói sau, nơi này không thoải mái.”
Hành động này của A Căn ca, làm cho Mộ Dung Vân Đình ngẩn người, hắn thật không ngờ, hòa thượng này bây giờ lại không giống như trước kia, sau này cũng không thể kinh thường, hắn nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, đồng ý, mang theo bọn họ trở về Mộ Dung phủ. Phó Vân Ngọc ở trong lòng A Căn ca, trong lòng ấm áp, ngửi mùi gỗ đàn hương trên người hắn, làm cho cảm xúc của mình chậm rãi bình phục lại, nàng bỗng nhiên có một loại ảo giác, nếu là có thể rúc vào trong lòng hắn cả đời thì tốt bao nhiêu.
Mặt trời chiều ngã về tây, bóng dáng ba người dần dần đi xa, trong không khí vẫn đang tràn ngập không khí ái muội, các cô nương bên trong cực phẩm Thiên hương lâu cùng quần chúng trên đường đều nghẹn họng nhìn trân trối. Có người nói, vừa rồi nam tử này hình như là công tử trong phủ Mộ Dung, vẫn nghe nói hắn chậm chạp không muốn cưới vợ, đã khước từ mấy chục cọc hôn sự, còn cảm thấy kỳ quái, hóa ra là hắn thích nam tử a.
Long dương! Còn là ba người cùng nhau ! Chuyện này cũng quá làm cho người ta kinh sợ, xã hội hiện tại thật sự là càng ngày càng khai sáng, hai người vụng trộm muốn làm đoạn tay áo đã không còn ngạc nhiên, hai người dưới ban ngày ban mặt khanh khanh ta ta cũng không tính ngạc nhiên, nhưng ba người cùng nhau mới gọi là hi hữu.