Edit: gau5555
Beta: linhxu
Từ sau khi xuyên qua trở về, trong lòng Phó Vân Ngọc vẫn có vấn đề không hiểu được, mỗi ngày nhìn thấy cái bụng cao cao lên, nghi hoặc trong đầu lại càng lúc càng lớn. Không được, nàng phải tìm được cái người thần bí kia để hỏi cho rõ, rõ ràng ở cái triều đại kia thân thể Phó Vân Ngọc mang thai, thì tới hiện tại, cái thai trong bụng lại đi theo nàng chuyển dời đến thân hình béo này?
Càng thêm bi thảm là, nàng Hạ Tiếu Nữu vẫn còn chưa có kinh nghiệm gì (tức là còn trinh) a! Xin hỏi, một người chưa có kinh nghiệm làm sao có thể mang thai? Một hai tháng sau sinh con như thế nào? Chẳng lẽ trước khi sinh phải nói cho bác sĩ, tôi còn là xử nữ, nếu không trước tiên hãy chọc thủng ra ? Lời này mà nói ra thì có ai tin?
Cuộc sống sao lại đau thương như vậy, nàng một nữ nhân đến ngay cả tay nam nhân còn chưa chạm qua, không thể tin được lại sinh con, nàng kia tốt đẹp lần đầu tiên chính là cùng với nàng sinh oa kia trong nháy mắt cấp hoàn thành, đủ hoàn toàn, đủ khắc sâu.
Hạ Tiếu Nữu nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại càng hoảng sợ, vì thế, một lòng muốn tìm được người thần bí kia, hỏi xem có thể làm cho mình trở về hay không, sinh con xong rồi trở về. Hoặc là… Dứt khoát không trở lại nữa?
Vì thế, trong một cái ngõ nhỏ, thường xuyên có thể nhìn thấy một cô gái với cái bụng rất lớn đi quanh quẩn. Nàng muốn nhìn thấy người kia, có lẽ không chỉ vì muốn hỏi để hiểu được. Mà gần đây, càng ngày càng nhớ tới người của triều đại kia, nàng đột nhiên mất tích, cũng không biết người bên kia có phải sắp phát điên rồi hay không. Nàng có chút lo lắng, còn có một chút nỗi nhớ nói không nên lời.
Trong tuần này, đây là lần thứ 18 nàng đứng ở trong ngõ ôm cây đợi thỏ, mắt thấy mặt trời sắp lặn, di động trong túi cũng đã vang lên. Là Tiểu Điềm Điềm gọi tới, chắc là giục nàng về nhà ăn cơm. Vẫn không gặp được người kia, cảm giác mất mát trong lòng nàng giống như bị một tảng đá ép xuống không thở nổi.
“Ngươi đang ở đây tìm ta?” Đang lúc nàng vừa ấn nút tắt điện thoại kia một khắc, thì giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên ở bên tai.
Vẫn là chiếc khăn che che đậy đậy như vậy, cặp mắt thâm thúy kia cười như không cười nhìn chằm chằm nàng. Khoảng cách rất gần như vậy, Hạ Tiếu Nữu có chút bị dọa đến, nhìn người này bỗng dưng xuất hiện, vừa là kinh lại vừa là hỉ.
“Ngươi, sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?” Giọng nói vừa tràn ngập kinh ngạc vừa là khẩn trương
“Làm sao? Ngươi muốn đi trở về?” Người nọ giọng nói vẫn xa xôi như thế, chẳng qua là lúc này trong ánh mắt thêm một phần trêu tức.
Hạ Tiếu Nữu nhìn thoáng qua cái bụng đang nhô cao lên của của mình, lại nghĩ tới cái triều đại kia, cắn chặt răng hỏi: “Vì sao thân thể ta ở triều đại này lại có thể mang thai?”
Người nọ mặc một bộ quần áo đen, cười càng thêm quỷ dị cúi đầu nói: “Đây là chuyện nhất định trong số mệnh, ta cũng không thể giải thích chính xác.”
“Mệnh?” Hạ Tiếu Nữu không cam lòng, người nhiều như vậy, dựa vào cái gì lại lựa chọn chính nàng a? Nàng lại không có làm chuyện gì không có tính người, cũng không phải mỹ nữ nổi tiếng trong và ngoài nước.
“Vậy, ngươi hãy đưa ta trở về.”
“Thời gian chưa tới, thời gian chưa tới…” Giọng nói sâu kín càng ngày càng xa, không đợi Hạ Tiếu Nữu trả lời, người nọ liền biến mất không thấy.
Thời gian lúc nào mới có thể? Nàng cuối cùng còn phải chờ bao lâu? Đợi cho đứa nhỏ này ra đời sao? Hạ Tiếu Nữu ngơ ngác đứng ở ngã tư đường, bất đắc dĩ cười, thấy người kia, nỗi nhớ nhung ngược lại càng thêm mãnh liệt. Ngã tư đường này, chính là nơi ban đầu nàng bị đụng xuyên qua, có phải lai bị đụng một cái nữa, là có thể trở về hay không? Trong lòng nàng có ý nghĩ xấu, lại lập tức bị lý trí đè xuống. Hiện tại nàng đang mang thai, không thể đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi, vạn nhất đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, thì cả đời này nàng sẽ hối hận. Đứa nhỏ này là lễ vật tốt nhất nàng cho hắn ở triều đại kia, nàng cùng người kia vì yêu kết tinh thành, đứa nhỏ này chính là sinh mệnh của nàng.
Đèn đỏ cùng đèn xanh lần lượt biến hóa rất nhiều lần, nàng vẫn như cũ đứng đó, trong mắt lại xuất hiện dung nhan tinh thuần kia. A Căn ca ca, trong lòng nàng khẽ đau , có nhiều thứ thật sự phải mất đi mới biết quý trọng. Có lẽ đứa nhỏ này là bằng chứng tình yêu cuối cùng của bọn họ, một loại tình yêu giống như mộng đã ở trong trí nhớ càng chôn càng sâu. Lúc trước đã hận hắn như vậy, nhưng mà hiện tại lại nghĩ vụng trộm mà khóc. Nếu lúc trước khi hắn tìm đến mình tha thứ cho hắn thì có lẽ hiện tại sẽ không trở về hiện tại..
“Mẹ của tôi ơi, mẹ một mình vẫn không nhúc nhích đứng ở trên đường cái để chết a!” Một giọng nói từ đối diện tới cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Hạ Tiếu Nữu ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Điềm Điềm đang hò hét, thế nhưng lại nở một nụ cười.
“Trời a, cậu đang bị điên hay là choáng váng? Những ngày qua đi tìm gã đàn ông phụ lòng kia có tìm được không?”
“Mình đói bụng, chúng ta trở về đi.” Hạ Tiếu Nữu cúi mặt xuống, đáp phi sở vấn( hỏi một đằng trả lời một nẻo).
“… Trở về, trở về…”
Nghe nói nữ nhân mang thai tính tình sẽ hay cáu kỉnh, nay xem ra quả nhiên là âm tình bất định a.
Vốn Phó trạch đã tìm được người mua, nhưng mà từ lúc Phó Vân Ngọc bỗng nhiên biến mất, thì nhà ở kia cũng không bán được. Vương quản gia, Tiểu Liên, Thụy Thụy ba người trung thành và tận tâm vẫn thủ ở trong phủ, chờ Phó Vân Ngọc trở về. Mặc kệ A Căn ca cùng Mộ Dung Vân Đình đi tìm người đều không có kết quả, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng chắc chắn rằng, tiểu thư sẽ trở về . A Căn ca cùng Trường Sinh lại chuyển đến ở trong Phó phủ.
Đã hơn năm tháng đi qua, nhìn thời gian, nếu Phó Vân Ngọc còn sống mà nói, thì đã sắp tới ngày lâm bồn. Nhưng đã tìm lâu như vậy, một người thật lại giống như hư không biến mất, một chút dấu chân cũng không tìm được. A Căn ca bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nhưng mà một chỗ nào đó trong tim vẫn nói cho hắn biết, nàng còn sống, nàng sẽ trở về, sẽ trở về. Hiện tại hắn có chút hối hận, nếu lúc trước mình không có đến Mộ Dung phủ đoạt hôn, thì Vân Ngọc của hắn hiện tại có lẽ đã kiện khang khỏe mạnh, vui vẻ ở trong Mộ Dung gia hưởng phúc, nhẹ nhàng mà đợi đứa nhỏ trong bụng chờ ngày ra đời.
Trong Thanh Huyền tự, A Canh ca sau khi biết chuyện Phó Vân Ngọc biến mất, thì thường xuyên mang theo một đám sư huynh đệ đến mời hắn trở về tiếp tục đảm nhiệm chủ trì. A Canh ca khoa trương hơn khi một phen nước mũi một phen nước mắt ở trước mặt hắn nói mình vô đức vô năng, căn bản không thể dẫn dắt mọi người đi về phía phồn vinh phú cường. Nhưng mà, trước mắt, những thứ này đối với A Căn ca chỉ giống như mây bay, không chuyện nào có thể mang hắn từ nơi này đi.
Đã nhiều ngày qua trong thành Trung Lịch từ quan viên lớn nhỏ, cho tới tiểu dân chúng đều cực kì bận rộn. Nghe nói hoàng đế muốn cải trang vi hành, cái gọi là cải trang vi hành chính là cho dù hoàng đế đứng ở đầu đường, thì cũng không có người biết. Cho nên bọn quan viên đều thật cẩn thận chuẩn bị tất cả, để cho hoàng đế đột nhiên đến thăm thì vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh tươi đẹp.
Bên trong đô thành dân chúng đem chuyện hoàng đế cải trang vi hành nói rất thần bí, cơ hồ không người nào không biết, không người nào không hiểu. Trong thành Trung Lịch cũng bày biện ra rất nhiều cảnh tượng vui sướng. Kính già yêu trẻ, chỉnh tề, quan thương dân, dân kính quan. A Căn ca cũng sớm có nghe thấy, nhưng mà vị hoàng đế này cải trang vi hành dù sao cũng không quan hệ tới một hòa thượng như hắn, cho nên cũng vốn không để trong lòng.
Những ngày này, hắn đang cùng Thụy Thụy hai người ở trong cửa hàng mua những thứ cần thiết cho Phó Vân Ngọc sinh nở. Tuy rằng không biết khi nào nàng có thể trở về, nhưng mà những đồ này dù gì cũng phải chuẩn bị. Sau khi mua một ít đồ dùng thiết yếu, nghĩ đến Trường Sinh gần đây vóc dáng có nhiều thay đổi, quần áo trên người cũng bị nhỏ đi, liền để Thụy thụy đi về trước, còn mình đi vào trong cửa hàng mua quần áo cho Trường sinh
Từ trong cửa hàng đi ra, đã là hoàng hôn, nhưng trên đường cái vẫn nhiều người đến người đi như cũ. Có lẽ nguyên nhân là do nghe nói hoàng đế muốn cải trang vi hành, cho nên một câu hét to rao hàng cũng to hơn so với bình thường. A Căn ca xuyên qua đường cái, đi dọc theo bờ sông một, ánh chiều tà chiếu trên mặt hồ, một trận gió nhẹ thổi tới làm mặt sông sáng tỏ trong như gương nổi lên gợn sóng lăn tăn, làm cho người nhìn thấy vui vẻ thoải mái, lại mang theo một chút nỗi buồn ly biệt.
“Phù phù” một tiếng, cách đó không xa trong sông bắn lên những bọt nước tung tóe.