Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 15: Chương 15: Ta thật sự không phải ngụy càng




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Trên lôi đài rộng lớn, tăng nhân kia bộ dáng tuấn tú, khí chất xuất trần khoanh tay đứng, hấp dẫn ánh mắt nghi ngờ của mọi người. Ngay cả vị Mộ Dung Vân Đình không kiêu ngạo không siểm nịnh vừa đứng lên kia, hai người tướng mạo xuất sắc cũng khó có thể so sánh. Dưới đài giống như một cái nồi bị nổ tung, quần chúng đều nghị luận, tiểu hòa thượng này rốt cuộc đang làm cái gì. Có người nói, hắn nhìn thấy mỹ nhân nên nổi sắc tâm, phản bội Phật chủ, thật sự là hòa thượng tửu sắc. Cũng có người nói hắn kinh nghiệm sống chưa nhiều, chỉ xuất phát từ bản tính hiếu chiến, cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào.

Vốn đang ngồi ở ghế bành Phó Vân Ngọc nhìn thấy tiểu hòa thượng này đi lên, bỗng nhiên đứng dậy, nở nụ cười ngọt như hoa, chạy về phía lôi đài.

“A Căn ca ca, huynh thật sự tới rồi?” Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp chờ mong, giọng nói nhẹ như lông vũ rơi vào trong lòng tiểu hòa thượng A Căn , tạo nên một tầng gợn sóng.

Trong lòng Tiểu hòa thượng A Căn âm thầm niệm hai lần thanh tâm chú, khẽ đè ép tiếng tim đập vừa rồi một chút, giấu giếm vết tích mà quay thân đi, tránh được nàng đi tới muốn khoác vào tay hắn. Sắc mặt công tử mặc tử y đứng đối diện cứng đờ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phó Vân Ngọc.

“Khụ khụ ~Ngọc nhi trở về.” Thanh âm nghiêm khắc của Phó chính vang lên trên đỉnh đầu, “Vị sư phụ này, nơi này của chúng ta là luận võ chọn rể, xin đi xuống đi.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiểu hòa thượng A Căn thành tình trạng tê liệt, thản nhiên quét Phó Vân Ngọc một cái, cũng không nói chuyện.

“Khụ khụ, vị sư phụ này, lão thân cùng người tuy rằng quen biết, nhưng cũng không có thù hận, trận luận võ này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của tiểu nữ, mời không cần chậm trễ cuộc thi này.” Phó chính thấy tiểu hòa thượng trầm mặc không nói, cũng không đi, giọng nói rõ ràng mang theo vài phần tức giận.

“Ta không phải đến phá hỏng, ta cũng vậy tới tham gia tỷ thí .”

Lời này vừa nói ra, cả hiện trường vang lên tiếng ồn ào, giống như là một đại bí mật kinh thiên động địa giấu diếm vài thập niên, đột nhiên bị vạch trần .

Soái ca Tử y cùng Phó Chính cả kinh sững sờ ở tại chỗ, nói không ra lời. Mà hiện tại, toàn trường cũng chỉ có một mình Phó Vân Ngọc cười được, hơn nữa còn cười đến đặc biệt sáng lạn, như hoa tháng ba đón xuân, làm dáng trong cảnh xuân nhộn nhạo ~ một đôi mắt hạnh dùng sức nhìn trộm về phía A Căn ca, trong lòng mừng rỡ hận không thể gào gọi lên.

“Chuyện này, người xuất gia làm sao có thể tham gia?” Phó Chính miễn cưỡng trấn định, không để mình thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Tiểu hòa thượng A Căn nếu dám đến luận võ chọn rể, thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, thản nhiên nói: “ Trên này ngài yêu cầu, nam tử tuổi từ mười bảy đến hai mươi lăm, chưa lập gia đình, thân gia trong sạch, thân thể khỏe mạnh liền có thể tham gia chọn rể, ta không khéo, vừa vặn toàn bộ phù hợp. Phó lão gia, chẳng lẽ là ông khinh thường người xuất gia, nói chuyện không giữ lời?”

Lời nói nghiêm nghị này, làm cho thân thể Phó Vân Ngọc chấn động, trong lòng nhất thời dâng lên một loại tình cảm tán thưởng, xem ra, A Căn ca trừ bỏ chuyện tình cảm thì trì độn, còn những chỗ khác, vẫn sử dụng tốt lắm, thật sự không làm thất vọng khuôn mặt tuấn mỹ này a!

Phó chính ngượng ngùng, bị hắn làm cho sặc nói không ra lời. Với tư cách là thủ phủ thành Tiên nhạc, lời ông nói từ trước tới giờ là nhất ngôn cửu đỉnh , lần này vì chuyện thân cận của khuê nữ, cũng là một chuyện đại sự cực kỳ chấn động, nếu truyền đi ra ngoài nói mình không giữ lời, thì về sau việc làm ăn của mình cũng sẽ khó khăn hơn. Vì thế, ông không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ khó xử vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Vân Đình, ý bảo hắn cố lên, bất đắc dĩ về chỗ ngồi của mình. Nhìn vẻ mặt vui mừng của nữ nhi bên cạnh, Phó chính lại bắt đầu tức giận, chẳng lẽ khuê nữ nhà mình lại có tình ý đối với tiểu hoà thượng này? Không thể nào? Chuyện này, còn ra thể thống gì? Ông nhìn thoáng qua tiểu hoà thượng đầu bóng lưỡng trên đài, lại nhìn thoáng qua nhìn khuê nữ nhà mình đang nhìn chằm chằm người ta, thân thể béo mập run lên bần bật, không, thật sự không dám nghĩ tiếp, trong lòng ông âm thầm cầu nguyện, hy vọng ông trời phù hộ Vân Đình có thể thắng trận luận võ này.

Trên lôi đài, hai người án binh bất động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, nín thở, xem ai ra chiêu trước. Mộ Dung Vân Đình nắm thanh kiếm trên tay, thân hình to lớn đứng thẳng, đột nhiên gió phương nam thổi qua thái dương của hắn làm bay tóc mai xuống dưới, tiểu hòa thượng A Căn dĩ nhiên là tay đối lập, thân mình ở một bên vẫn chưa động, bỗng nhiên, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, miệng nhẹ nhàng đọc khẩu quyết. Gió thổi qua, cuộn thành một trận bụi cuốn theo lá cây, quần chúng ở đây chỉ cảm thấy thanh kiếm tập kích, trong trời đất tràn ngập cảm giác thê lương xơ xác tiêu điều.

Kiếm khí thật mạnh, xem ra, nam tử tử y này đã thực sự hành động, không biết tiểu hòa thượng kia có chống đỡ được không. Nhìn tiểu hoà thượng kia toàn thân vẫn không lộ ra chân khí gì, chắc chắn sẽ bại không thể nghi ngờ. Trong đám người một ít nhân sĩ võ lâm đang nhỏ giọng nghị luận.

Phó Vân Ngọc tuy rằng ngồi chỗ nghỉ ở trên đài, nhưng mà ánh mắt của nàng một giây cũng không rời khỏi hai người trên đài. Sao còn chưa bắt đầu? Trong lòng nàng có chút sốt ruột, tiếng nghị luận ở dưới kia rơi vào trong tai nàng, trong lòng lại càng lo lắng phân tích. Dù sao cũng chưa từng thấy qua thực lực chính thức của A Căn ca, đối mặt với một nam nhân võ công cao cường như vậy, trong lòng nàng vẫn không khỏi lo lắng .

Đang nghĩ tới, thì hai người trên đài bỗng nhiên động thân mình, nam tử tử y kia cầm thanh kiếm, bắt đầu triển khai tấn công về phía A Căn ca. Âm thanh của kiếm vù vù vang lên, vọt tới phía sau tiểu hoà thượng, không ngờ, hắn lại tung mình như cá chép, tránh thoát khỏi một kiếm kia. Hai tay sau khi sắp thành hình vòng cung, thu trở về, bình tĩnh đứng ở tại chỗ, giống như trận đánh nhau vừa rồi không hề phát sinh.

Mộ Dung Vân Đình sửng sốt, trong lòng nghĩ đến, hòa thượng này hoá ra lại là một cao thủ, vừa rồi mình sử dụng năm tầng công lực, thế nhưng lại bị hắn dễ dàng hoá giải như vậy ? Vì thế, hắn âm thầm tăng thêm lực đạo trên tay, xuất ra chiêu thức của kiếm phái “Lạc tinh thức”, tấn công vào hai bên của đối thủ. Cái gọi là “Lạc tinh thức” chính là, nhanh như sao rơi, mạnh mẽ rơi như mưa, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rất khó chống đỡ. Nhưng mà thật không ngờ là, nhìn hòa thượng đầu bóng lưỡng này tuổi còn trẻ, mà trình độ võ học lại hết sức thâm sâu, hiểu được lấy chậm khắc nhanh, không khó khăn tiếp được kiếm của hắn.

Tiểu hòa thượng A Căn vừa mới đứng vững thân mình, còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thanh kiếm kia đã biến hoá thành vô số bóng kiếm, lấy tốc độ cực nhanh nhằm thẳng về phía hắn, mắt thấy sẽ đánh trúng mấy chỗ hiểm trên người. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, liền vận hành chân khí toàn thân, trong phút chốc, thân người từ trên lôi đài nhảy dựng lên, bay lên không đứng lặng ở giữa không trung, chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, toàn thân tản ra ánh vàng. Vô số bóng kiếm kia lại đâm tới hướng di chuyển của tiểu hòa thượng. Trong lúc nhất thời, bóng kiếm cùng chân khí mạnh mẽ quấn giao cùng một chỗ.

Phó Vân Ngọc xem gần như muốn vọt lên đài, nhưng mà nội lực mạnh mẽ khiến nàng khó có thể tới gần lôi đài nửa bước, nàng nhìn A Căn ca mặt không chút thay đổi thậm chí có hơi trắng bệch, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng thẳng dậm chân. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ A Căn ca bị gặp hạn? Ngay cả không biết gì về võ thuật như nàng cũng nhìn ra được uy lực to lớn của bóng kiếm này.

Mộ Dung Vân Đình nhìn chiêu thức của mình bị tiểu hòa thượng dùng nội lực ngăn cản, vận chuyển nội lực toàn thân, cắn răng sử dụng một chiêu bí quyết, kiếm phong mạnh mẽ chỉ thẳng vào chỗ hiểm của tiểu hòa thượng. Giữa không trung vẻ mặt thiên hạ vẫn lạnh nhạt như trước, khép mở hai tay, xoay tròn, xuất ra Bàn nhược thiện chưởng vừa mới luyện tới tầng thứ bảy. Chỉ nghe thấy, oanh ~ một tiếng vang thật lớn, giữa không trung xuất hiện một chùm ánh sáng, dần dần khuếch tán, che kín toàn bộ hiện trường luận võ.

Đợi đến khi ánh sáng tản đi, chỉ thấy tiểu hòa thượng đầu bóng lưỡng kia hít sâu một hơi, hai tay chắp trước ngực, chậm rãi rơi xuống đất. Trong miệng nam tử tử y kia tràn ra máu tươi, ngã trên mặt đất vịn ngực trái của mình, không thể tin nổi nhìn hắn.

“Đa tạ !” Tiểu hòa thượng A Căn cúi người một cái, trong thanh âm lộ ra một chút mệt mỏi.

Phó Vân Ngọc quả thực không thể tin được vào mắt mình, A Căn ca của nàng lại có thể thắng, nói cách khác, chàng chính là vị hôn phu của nàng? Nghĩ nghĩ, không khỏi tâm viên ý mãn, trong đầu xuất hiện đường cong duyên dáng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng kia. Hắn trong lúc lơ đãng đưa ánh mắt, nàng ôm ngực, lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.

A Căn ca tiến lên đi, nâng nam tử tử y ngã trên mặt đất dậy, ôm quyền nói: “Ngượng ngùng, vô tình đả thương ngươi, đúng là bất đắc dĩ.”

Mộ Dung Vân Đình vốn là một nam nhi hào khí chính nghĩa, thấy hoà thượng này võ công cao cường, tâm địa thiện lương, trong lòng cũng cực kỳ thưởng thức, liền ôm quyền nói: “Đa tạ vị đại sư này đã thủ hạ lưu tình, Vân đình cam bái hạ phong ( bái phục).” Nói xong, theo A Căn ca đi xuống chữa thương.

Một màn hết sức hài hoà này của hai người bọn họ, làm cho Phó Vân Ngọc vốn đang nhiệt tình như lửa liền giật mình sững sờ ở tại chỗ. Sau gáy sáng rực, cảm giác như có sét đánh xuống. Khoé miệng nàng kéo ra, cứng mặt, nhìn hai bóng dáng kề vai sát cánh, oán thầm, chuyện này, nhân vật luận võ chọn rể này chính xác là nàng sao? Như thế nào lại cảm giác là A Căn ca a, như thế nào lại cảm giác hai người bọn họ ngược lại thành một đôi, mà mình lại thành người ngoài cuộc? Chẳng lẽ hai người này không có chút cảm giác tình địch nào sao? Chẳng lẽ thế giới quan của hai người này cứ như vậy không bị cản trở sao? Nàng một viên pha lê tâm tính thiện lương giống như từ địa ngục lên đến thiên đường, còn chưa kịp vui mừng, đã bị Thiên Lôi kéo trở về địa ngục.

“Phụ thân ~” Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng kêu lên một tiếng đồng dạng là tiếng phụ thân hỗn độn trong gió, trong đầu hung hăng cách thức hóa một màn ngọt ngào vừa rồi của hai nam nhân

Chỉ thấy Phó chính giờ phút này, mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt đầy nếp nhăn giống như bánh mì nướng loại lớn, nặng nề mà than thở, nhìn Phó Vân Ngọc, ánh mắt đục ngầu lóe ra khó xử.

Xem ra cha thật sự là không nguyện ý thừa nhận sự thật A Căn ca ca chính là ta vị hôn phu tương lai của ta, Phó Vân Ngọc chuyển đôi mắt đen lúng liếng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, cắn răng nói: “Phụ thân, luận võ lần này đã chấm dứt, vậy phụ thân không ngại lên công bố tên phu quân của Ngọc nhi đi? Cũng đừng để cho hàng xóm chờ đợi lâu.”

Nhìn nữ nhi cười duyên, trong lòng Phó chính càng thêm rối rắm, chuyện này thật đúng là so với chuyện buôn bán còn khó quyết định hơn. Nhìn bộ dạng kia của khuê nữ, tất nhiên là có ý tứ đối với tỉểu hoà thượng kia, tuy nói tiểu hòa thượng kia tài nghệ cùng bộ dáng cũng rất xứng với Ngọc nhi, nhưng dù sao hắn ra cũng là người xuất gia, nếu tuyên bố chọn hắn là con rể, thì quả thực là không đúng luân lý đạo đức. Còn đứa cháu Mộ Dung này, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, cử chỉ có lễ, võ công mặc dù không cao cường bằng tiểu hòa thượng kia, nhưng cũng coi là nổi tiếng, huống chi, từ lúc buôn bán hai nhà đã là bạn tri kỉ, đối với phẩm hạnh chất nhi này cũng là hiểu rõ, điều kiện trong nhà giàu có, nếu Ngọc nhi qua đó cũng sẽ không chịu khổ. Chỉ là Ngọc nhi cũng giống như mẫu thân nó, tính tình cương liệt, nếu làm cho tâm con bị thương, vạn nhất có cái gì sơ xuất thì làm sao cho tốt?

Thấy cái trán của phụ thân nhà mình nếp nhăn càng ngày càng sâu, Phó Vân Ngọc rốt cục thiếu kiên nhẫn, thúc giục nói: “Phụ thân, nếu A Căn ca ca đã thắng trận đấu này, vậy…” Lời cuối còn chưa kịp nói xong, hai mắt động tình liền nhìn tới cái đầu bóng lưỡng bị ánh mặt trời chiếu xuống mà phản quang kia.

Phó Chính đem tất cả chuyện này thu ở trong mắt, ông chần chờ nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Vân Đình, cắn chặt răng, rốt cục từ trên ghế bành đứng lên, đi đến giữa lôi đài, cất giọng, chuẩn bị tuyên bố tên con rể này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.