Edit: gau5555
Beta: linhxu
A a a a a a a a ~~ “A! Rất ngứa a ~ rất ngứa a!” Phó Vân Ngọc bỗng nhiên kêu to lên, kéo mạnh tay áo cố ý để trước mặt quan binh kia, dùng sức gãi, “A ~ rất ngứa, đau a ~ khó chịu muốn chết, toàn thân đều ngứa!”
Một tiếng gào to này, làm cho tất cả moi người ở đây đứng yên tại chỗ, Tiểu liên thất kinh trên mặt hiện lên sự giảo hoạt không thể nhận ra, liền nhảy dựng sang bên cạnh, cách nàng năm bước, vừa khóc vừa kêu: “A! Tỷ tỷ, tỷ, tay tỷ, a a ~ tỷ, tỷ bị nhiễm bệnh đậu mùa, này, bệnh này bị lây sang người rồi !”
Lời này vừa ra, toàn bộ quan binh thủ thành đều e sợ tránh không kịp, vị quan binh đi lên kia sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui thật xa, ôm mũi, ghét bỏ nói: “Mau, đi mau! Thật sự là xúi quẩy!”
Khuôn mặt căng thẳng của Phó Vân Ngọc rốt cục cũng buông lỏng xuống, mấy người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, A Căn ca thu hồi phật chủ trong tay, tiếp tục niệm kinh. Mọi người thật cẩn thận đi qua cửa thành, đi rất xa, thẳng đến khi không nhìn thấy thành lâu cao cao, mới hoàn toàn trầm tĩnh lại. Vương quản gia trong quan tài liền đẩy hòm quan tài mà ra, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
“Ai, làm ta sợ muốn chết, may mắn, trong quan tài này thật sự vừa buồn lại vừa nóng.” Ông vỗ vỗ ngực, không ngừng lặp lại .
Đêm qua, bốn người thương lượng một chút, xác định bắc thượng đường nhỏ. Phó Vân Ngọc dưới sự khuyên bảo của mọi người, rốt cục rưng rưng đồng ý không đi pháp trường cứu Phó chính, dựa theo lời dặn của ông đến Trung lịch tìm Mộ Dung Vân Đình. Thù giết cha phá nhà này, ngày khác nàng Phó Vân Ngọc sẽ hoàn toàn trả lại, nhưng mà, nàng biết rõ rằng, dựa vào thực lực của bản thân không khác châu chấu đá xe, hiện tại hy vọng duy nhất chính là bạn tri kỉ bạn tốt của phụ thân, Mộ Dung Phục.
Tuy rằng đã ra khỏi thành Tiên nhạc, nhưng mà cẩu quan kia cùng Giang gia lợi thế quá lớn, bốn người bọn họ vẫn đang cần che dấu tai mắt người, mọi người vẫn cần cẩn thận thì tốt hơn. Lúc này, Phó Vân Ngọc cùng Tiểu liên đều thay đổi nam trang, lấy thân phận là hai con trai của Vương quản gia, mà vị hòa thượng còn lại này là tâm địa thiện lương bên đường chiếu cố bọn họ. Một đường này, Phó Vân Ngọc mỗi một bước đều sợ hết hồn hết vía. Một mặt trong lòng nhớ đến bản thân phải đạp lên thi thể của Phó chính để bảo toàn tính mạng, một mặt còn phải trốn trốn tránh tránh, trốn tránh người Giang gias đuổi bắt.
Hiện tại bọn họ đã ở Huyện Gia Hưng, cách đô thành Trung Lịch ước chừng bốn ngày đường, đã nhiều ngày nay, bọn họ vẫn màn trời chiếu đất, chọn đường đi tệ nhất để đi về phía trước, vì để tránh né Giang gia đuổi giết. Vương quản gia dù sao tuổi tác cũng đã cao, mấy ngày liền đều mệt nhọc quá độ, khiến cho ông ngã luôn trên giường khách sạn, không thể dậy nổi. Phó Vân Ngọc mời đại phu chuẩn trị cho ông, lại được báo cho biết thân thể Vương quản gia đã suy nhược nghiêm trọng, hơn nữa gần đây trong lòng bị đả kích mạnh mẽ, đã không thể tiếp tục mệt hơn được nữa, vì vậy kế hoạch tiếp theo, chỉ có thể tìm một chỗ yên tĩnh, an tâm tĩnh dưỡng.
Chuyện này, nhưng sẽ làm bọn họ lo lắng. Vương quản gia biết mình liên lụy bọn họ, vội vàng để cho bọn họ nhanh lên đường, không cần phải để ý đến bộ dạng lão già này của ông. Nhưng mà, Phó Vân Ngọc làm sao có thể chịu theo, ngày đó nếu không có Vương thúc chạy tới báo tin, thì mình đã sớm bị tên cầm thú Giang gia kia giết hại. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cục đưa ra quyết định. Bọn họ ở vùng thôn dã Huyện Gia Hưng mua một phòng nhỏ, để Vương quản gia an tâm ở lại, rồi nhờ Tiểu liên lưu lại chăm sóc, chờ bọn họ ở Trung lịch đều an bài thỏa đáng sau đó, sẽ đến đón bọn họ.
Lúc này, hai người lên đường dễ hơn rất nhiều, tốc độ không chỉ có nhanh hơn, hơn nữa cũng thả sương mù cho bọn người đuổi theo. Sắc trời tối xuống, Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca phải tìm khách sạn ngủ lại, nhưng mà, hỏi tới hỏi lui, toàn bộ khách sạn trên trấn này đều đã đầy, chỉ còn lại có một gian dư lại một gian khách phòng, hai người do dự một chút, rốt cục vẫn phải ở đây.
Dưới ánh nến mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng của hai người, ngồi ở trên giường Phó Vân Ngọc lấy hết dũng khí, ngồi đối diện A Căn ca nói: “A Căn ca ca, ta, ta muốn tắm rửa thay quần áo, huynh, huynh có thể tránh ra một chút được không?”Mấy ngày nay, nàng đều chưa tắm qua, lúc đi trên đường qua một rừng cây, có suối trong suốt, A Căn ca cũng muốn thư thái tắm rửa một chút, nhưng mà mình dù sao cũng là nữ hài tử, đành phải ở sau lưng cây đại thụ chịu đựng, tuy rằng, tắm uyên ương ..v..v, nàng thích nhất, nhưng dù sao đây cũng là cổ đại.
Thân thể A Căn ca chấn động, liền cúi thấp đầu, mặt đỏ lên, liên tục nói: “A a, ta, ta đi ra ngoài cửa coi chừng cho nàng .”
Nửa đêm, cô nam quả nữ, sống chung một phòng. Thiên thời địa lợi nhân hoà, vốn nên phát sinh cái gì, nhưng mà hiện tại vẫn bị vây quanh về cái chết của phụ thân Phó Vân Ngọc thật sự không có tâm tình gì nghĩ đến chuyện này, nàng hiện tại chỉ muốn tắm thật sạch bằng nước ấm, thả lỏng một chút mấy ngày liền thần kinh căng thẳng, chậm rãi thư giãn thân thể mệt mỏi không chịu nổi.
Ngoài cửa, A Căn ca đang đi qua đi lại, hắn cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là nghĩ đến đêm này cùng Phó Vân Ngọc sống chung một phòng, liền cảm thấy vô cùng khẩn trương, tim đập rộn lên. Đã nhiều ngày, hắn cùng các nàng một đường đi về phía Bắc, vượt qua khó khăn thật nhiều, nhất là nhìn ra nàng thân danh môn lại bị vây trong khốn cảnh, nhưng vẫn kiên cường, không sợ chịu khổ không sợ mệt, giặt quần áo, nấu cơm mọi thứ đều đã làm đến, trong lòng vừa đau lòng lại vừa thưởng thức. Khách sạn này là hình kiểu chữ, ở ngoài cửa trên hành lang có thể nhìn thấy bầu trời đêm xanh thẳm, hôm nay ánh trăng hết sức tròn, A Căn ca vân vê hạt Phật châu, tính toán ngày tháng, lúc này đi khỏi Huyền thành tự đã khá lâu, lần trước sư đệ trở về, cũng không biết sư phụ có phản ứng gì. Nghĩ đi nghĩ lại, rồi khe khẽ thở dài.
Nói, Mộ Dung Vân Đình sau khi chịu thương trở lại trong phủ, được danh y cẩn thận điều dưỡng, vết thương trên đùi cơ bản đã khỏi hẳn, đồng thời, loại tình cảm thương nhớ đối với Phó Vân Ngọc cũng càng ngày càng nhiều hơn, ý niệm kia trong đầu cũng càng ngày càng cấp thiết, bất đắc dĩ đã nhiều ngày phụ thân Mộ Dung Phục dường như đều không thấy bóng dáng, hắn cũng không có cơ hội đề cập với cha về chuyện kia. Nhưng, chuyện này cũng không có nghĩa là mấy ngày nay hắn rảnh rỗi, ngược lại, cuộc sống của hắn thật sự là thú vị vô cùng. Ngày ấy, hắn vừa mới hồi phủ, còn chưa kịp vào tiền thính gặp mẫu thân, đã bị một thân hình mềm mại bổ nhào vào trên mặt đất
“Vân đình ca ca! Huynh rốt cục đã về rồi!” Chân hắn còn đang khập khiễng chưa qua cánh cửa, thì một thân hình mềm mại thơm mát nặng nề mà đánh úp tới hắn. Nếu là ngày thường, thì chút trọng lượng ấy đối với hắn mà nói quả thực không có gì, nhưng là hiện tại hắn còn đang khập khiễng một chân, còn một chân khác còn đang duy trì cân bằng của cơ thể, còn phải dùng sức bước về phía trước, lực chú ý lại không có tập trung, lập tức đã bị chủ nhân của thân thể kia áp ngã xuống đất.
Gia nô bảo vệ cửa nhìn thấy thân hình của hắn vững vàng đương đương mà ngã trên mặt đất, đều ngây dại. Cho đến khi cô gái trên người kia gọi to một tiếng duyên dáng, mới phản ứng lại đây, liền chạy tới đem Mộ Dung vân đình đang nhe răng trợn mắt từ trên mặt đất nâng dậy.
“Vân đình ca, huynh không sao chứ, thực xin lỗi thực xin lỗi!” Cô gái kia vôi vàng nói xin lỗi, trên khuôn mặt tròn tròn lại hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng.
Mộ Dung Vân Đình cau mày, khóe mắt vừa kéo, xoa xoa cái mông bị đau, chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi là?”
“A ~ Vân đình ca, huynh thật đáng ghét, theo thứ tự là biểu muội Uyển dung a, huynh trước đây thường xuyên quấn lấy muội đấy! Huynh không nhỡ rõ chuyện này a?” Vị cô nương tên Uyển Dung này vặn vẹo uốn éo thân thể mềm mại, xoay chân, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Uyển Dung? Uyển Dung? Là con nhóc mâp nhà cậu? trong đầu của hắn xuất hiện một tiểu cô nương tròn xoe, đi đường thì uốn éo uốn éo, nhưng, lúc ấy hình như là nàng cả ngày quấn quít lấy mình bắt kể chuyện xưa chứ? Trong lòng hắn nhớ lại tình cảnh khi đó, mới cẩn thận đánh giá lại Uyển Dung.
Tiểu cô nương mập mạp nay đã trổ mã thành cô gái yểu điệu, hai má tròn trịa lộ ra màu hồng trời sanh, làn da rất trắng, hàng mi lá liễu, một đôi phượng mắt đang nhìn ngó xung quanh, mũi cao, môi mỏng, cằm nở nang. Cả thân hình màu thủy lam làm nổi bật lên thân hình của nàng, nhiều một phần thì mập, thiếu một phần thì gầy, dáng người so với Phó Vân Ngọc cao hơn rất nhiều.
“A, Uyển Dung a, đã trưởng thành rồi.” Mộ Dung vân đình lên tiếng chào hỏi, liền bỏ người hầu đến đỡ ra, lùi bước vào phòng khách.
Uyển dung liền chạy tới giúp đỡ hắn, hỏi han, càng không ngừng cùng hắn nói những chuyện gần đây xảy ra trên người mình. Ánh mắt nhìn hắn kia, lại giống như sóng thu, mặt mày đưa tình. Nhưng mà, Mộ Dung Vân Đình lại vô cùng bình tĩnh, mặc kệ vị biểu muội phương xa này tỏ vẻ như thế nào, thì vẫn bảo trì một khoảng cách vừa phải, trong đầu vẫn đang hiện lên khuôn mặt của Phó Vân Ngọc. Có lẽ, hắn vừa mới bắt đầu xem thường Uyển dung, thì cô nương kia thấy hắn không có phản ứng, liền áp dụng chiêu thức quấn chặt lấy, còn lão gia phu nhân của Mộ Dung gia rất là thích cô nương xinh đẹp này, hắn cũng khó mà nói cái gì. Cho nên, chỉ cần nơi hắn đến, trong vòng năm bước nhất định sẽ có nàng ở đấy.
Giờ này khắc này, Mộ Dung Vân Đình thật vất vả bỏ Uyển dung ra, đi vào trong phòng phụ thân Mộ Dung Phục, cùng ông thương lượng chuyện tình quanh quẩn trong lòng đã lâu.
“Phụ thân, con lần này đến Phó gia, Phó bá bá nhờ con vấn an người, bá bá nói có rảnh đến Trung lịch thăm người.”
Mộ Dung Phục nghe thấy người bạn già của mình, trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng mỉm cười, đôi bàn tay thô giáp của ông do nhiều năm cầm kiếm mà đầy những vết chai thật dày, vuốt vuốt râu, nói: “Phải không? Cha có lẽ đã lâu cũng chưa gặp mặt ông ta, cũng không ông ta gần đây thế nào?”
“Phó bá bá thân thể rất khỏe mạnh, còn có, Ngọc nhi hiện tại cũng trổ mã thành đại cô nương .” Câu cuối cùng, Mộ Dung Vân Đình bỗng nhiên giảm nhỏ âm thanh đi.
“A? Con lần này đi luận võ kén rể như thế nào rồi a?” Mộ Dung Phục nhíu nhíu đôi lông mày thô, có chút hưng trí hỏi.
“A, Phụ thân, con đang muốn nói chuyện này với người, ” Mộ Dung vân đình dừng một chút, rốt cục lấy hết dũng khí nói, “Phụ thân, con muốn người nhanh chóng đi đến chỗ Phó bá bá cầu hôn”.
Không gian giống như im bặt, trong phòng bỗng nhiên im lặng một chút, Mộ Dung Phục rốt cục mở miệng nói, “Vân đình con thích Ngọc nhi?”
Mộ Dung Vân Đình ngẩn người, khẽ đỏ mặt, chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn phụ thân bằng ánh mắt kiên nghị, nói: “Thích, rất lâu trước kia đã thích .”
“Được, nhưng, hôn nhân không phải trò đùa, phải đợi thương lượng với mẫu thân của con một chút, rồi mới quyết định đi.”
Mộ Dung Vân Đình theo phụ thân từ trong phòng đi ra, trong lòng sung sướng khác thường, giống như giấu con nai trong ngực, tim nhảy loạn lên. Hắn nhìn trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhẹ giọng gọi tên Phó Vân Ngọ, cả người giống như một thiếu niên rục rịch hoài xuân.