Phượng Tù Hoàng

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Chàng thiếu niên nhẹ nhàng




Sơn Âm công chúa thay đổi, quả thật liền biến thành một người hoàn toàn khác.

Trong vòng mấy ngày, phủ công chúa từ trên xuống dưới đều như thấy một người khác.

Bắt đầu từ một ngày vào buổi sáng sớm, nàng đuổi năm sủng nam thị tẩm ra khỏi cửa, thậm chí cũng không giữ lại Dung Chỉ - kẻ mà thường ngày vẫn được nàng sớm tối dung túng sủng ái. Sơn Âm công chúa bỗng nhiên thay đổi.

Nàng không cả ngày hưởng lạc như trước mà đóng cửa một mình trong phòng, cũng không gọi người hầu hạ, chỉ yêu cầu Ấu Lam và mấy thị nữ chuẩn bị ngày ba bữa ăn thường nhật. Nàng cũng không chịu gặp mấy sủng nam mà trước kia chưa từng rời nàng nửa bước. Mấy sủng nam xin cầu kiến nàng, đều bị cản lại.

Liên tiếp năm ngày đều như thế.

Đến ngày thứ sáu, trong số nam sủng có người không kìm nén được nữa.

Liễu Sắc là một trong những nam sủng ở hậu cung của công chúa. Hắn năm nay mười bảy tuổi, thân hình nở nang đẹp đẽ, thích mặc y phục xanh ngọc bích, mặt mũi sáng sủa kiều mỵ. Sở Ngọc bỗng nhiên thay đổi không cho đòi hắn thị tẩm, mấy ngày qua hắn liên tiếp cầu kiến Sở Ngọc cũng không thành. Trong lòng hắn không tránh khỏi hồ nghi phán đoán, không thể chờ đợi thêm liền đi tìm Dung Chỉ.

Trong phủ công chúa có Đông Thượng Các (lầu phía Đông) và Tây Thượng Các (lầu phía Tây). Sở Ngọc ngụ tại Đông Thượng Các, còn bố trí cho phò mã và các nam sủng ở Tây Thượng Các.

Khi Liễu Sắc tìm đến Dung Chỉ, Dung Chỉ đang ngồi trong đình viện, dưới cây ngô đồng, tay cầm quyển sách trúc, cúi đầu chuyên tâm đọc.

Liễu Sắc là người đến sau, khi hắn nhập phủ, Dung Chỉ đã ở bên cạnh công chúa Sơn Âm. Sơn Âm công chúa với người thiếu niên này tỏ ra sủng ái, nhân nhượng khó tưởng tượng được. Nàng không chỉ ban cho hắn biệt viện tốt nhất ở Tây Thượng Các, mà vì hắn thích đọc sách, còn sai người tìm cho hắn rất nhiều bộ sách quý hiếm.

Thậm chí, nàng miễn hết thảy lễ tiết cho Dung Chỉ, lệnh cho hắn đối với nàng có thể không cần hành lễ.

Xét về dung mạo, Dung Chỉ không phải là nam nhân đẹp mỹ lệ nhất. Mà hắn đối với Sơn Âm công chúa, cũng không đủ cung kính chăm sóc. Chỉ là dù sau đó có bao nhiêu nam sủng đẹp đẽ đến phủ, Sơn Âm công chúa với Dung Chỉ vẫn yêu như trước, không có chút nào giảm bớt.

Lai lịch, thân phận của Dung Chỉ đối với các nam sủng là điều bí mật, bọn họ không biết lai lịch của người này, chỉ biết trong lòng Sơn Âm công chúa, Dung Chỉ có một địa vị hết sức quan trọng. Dung Chỉ nói một câu còn hơn bọn họ nói cả trăm câu, tâm ý của công chúa, Dung Chỉ liếc một cái là có thể thấu suốt lĩnh ngộ.

Mấy ngày qua tính tình Sơn Âm công chúa hoàn toàn thay đổi, nam sủng trong phủ cũng phán đoán không ngừng, không biết nàng lại muốn làm chuyện gì. Liễu Sắc xuất thân hàn vi, dựa vào vẻ đẹp bề ngoài mà trở thành nam sủng của Sơn Âm công chúa. Tuy thân phận này bị người khác khinh thường, nhưng lại rất có lợi ích thực tế. Nhờ vị trí này, anh hắn đã được phong một chức quan nhỏ. Bởi vậy, Sơn Âm công chúa không triệu hắn đến mua vui nữa khiến Liễu Sắc lo rằng mình đã bị thất sủng.

Người hầu canh cửa nơi công chúa ở khéo léo từ chối hắn, nên hắn cũng không dám ỷ ngày thường được công chúa sủng ái mà xông vào, chỉ còn cách đi tìm kẻ từ trước đến nay hắn vẫn thấy không thuận mắt là Dung Chỉ.

Dung Chỉ chuyên chú đọc thẻ tre, nửa gương mặt tao nhã phản chiếu như ngọc thạch sáng bóng. Hiện tại trông hắn thật nhàn nhã tự tại. Sơn Âm công chúa cự tuyệt không gặp mặt, tựa hồ đối với hắn không ảnh hưởng một chút nào.

Đi vào khu biệt uyển, Liễu Sắc giẫm chân lên đá cuội nhỏ nghe lạo xạo, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Dung Chỉ dừng đọc ngẩng đầu, lập tức ngoái lại, nhìn Liễu Sắc mỉm cười nhợt nhạt: “Có chuyện gì vậy?”

Nay phải cầu xin kẻ mà mình không ưa giúp đỡ, trong lòng Liễu Sắc có chút khó chịu. Nhưng muốn giữ chắc được vị trí nam sủng này, sao có thể tỏ ra khó chịu này kia. Chỉ chần chừ một khắc, hắn liền mở miệng: “Ta muốn nhờ ngươi đi gặp công chúa xem thế nào. Mấy ngày qua nàng không bước chân ra khỏi phòng, cũng không triệu kiến chúng ta, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?”

Dung Chỉ chậm rãi đứng lên, một tay khép lại sách trúc. Ống tay áo tuyết trắng rộng mềm nhẹ buông thõng, theo gió thổi mà lắc nhẹ; phảng phất, nhẹ nhàng, chậm chạp như mây vờn trăng. Liễu Sắc nhìn ngây ngẩn cả người. Đây là loại vải “tuyết tơ tằm” hảo hạng cực hiếm có, cả phủ công chúa cũng chỉ có hai tấm, nhưng nơi Dung Chỉ đang ở cũng có một chữ Tuyết nên Sơn Âm công chúa đem toàn bộ số vải ban cho Dung Chỉ để hắn may áo.

Đây không chỉ đơn thuần là do một cái tên. Liễu Sắc tin rằng tất cả bọn hắn nếu tên đều có chữ Tuyết thì Sơn Âm công chúa cũng chẳng ban cho bọn hắn đến nửa sợi “tuyết tơ tằm”.

Nếu coi Tây Thượng Các phủ công chúa như một hậu cung thu nhỏ thì phò mã chính là hoàng hậu, còn người nắm thực quyền như một quý phi được sủng ái nhất lại là Dung Chỉ. Nam sủng bọn họ, dù ít hay nhiều, cũng chỉ như điểm xuyết làm nền cho cho cái tên Dung Chỉ rực rỡ sáng chói kia thôi.

Dung Chỉ đem thẻ tre cất vào ống tay áo, chậm rãi mỉm cười: “Công chúa có quyết định của nàng, chúng ta sao phải quấy rầy để nàng thêm phiền toái?”

Liễu Sắc giận dữ, không nhịn được buột miệng: “Ngươi đương nhiên không cần lo lắng, nhưng chúng ta…” Câu nói bị bỏ dở giữa chừng.

Phát hiện mình đem nỗi oán hận trong đáy lòng thốt ra lời, Liễu Sắc liền hối hận. Tuy không thich Dung Chỉ nhưng lại biết rõ địa vị của hắn trong phủ, chỉ một câu nói của hắn cũng ảnh hưởng đến vận mệnh mình, không nên phát tác ra thời điểm này.

Chính là đè nén không được.

Hắn hận Dung Chỉ.

Ánh mắt của người kia luôn cao nhã như vậy, tựa như đỉnh núi băng tuyết không thể với tới. Mỗi khi đối diện với Dung Chỉ, hắn không tự chủ được mà cảm thấy xấu hổ.

Rõ ràng cũng chỉ là nam sủng, vì sao hắn lại xem như trắng tinh thuần khiết như vậy?

Dung Chỉ cười khẽ một tiếng, hắn hoàn toàn không để ý đến vẻ phẫn hận của Liễu Sắc, bước chân không nhanh không chậm hướng về phía cửa: “Được, ta theo ý ngươi, đi gặp công chúa”.

Ra khỏi Tây Thượng Các, xuyên qua hành lang, Dung Chỉ phong thái nhẹ nhàng đi vào trong Đông Thượng Các, tìm đến phòng ngủ của công chúa. Bởi vì Dung Chỉ được đặc quyền tùy ý đi lại trong phủ, thủ vệ canh cửa không hề ngăn cản, tự động cho đi.

Dừng lại trước cửa phòng đóng chặt, Dung Chỉ hơi hơi ngẩng cằm, nhíu mày hàm chứa vẻ trầm tư, có chút chần chừ.

Hắn hiểu rõ công chúa, cũng được nàng cực sủng không sai, nhưng sáng sớm ngày đó, sau tiếng kêu thất thanh sợ hãi của nàng, hắn bỗng thấy mình chưa hiểu thấu nữ tử mỹ lệ này.

Dung Chỉ hơi hơi nhăn mi, hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó. Hắn bị tiếng kêu đánh thức hù dọa một khắc, đập vào mắt, là hình ảnh nữ tử mỹ lệ sợ hãi, hoảng loạn, kinh ngạc…mà thần thái, ánh mắt đó…

Dung Chỉ ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu, khóe miệng thoáng hiện nét nhợt nhạt cười khổ.

Thực là không nguyện ý nhớ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.