Sở Ngọc cúi mặt, điệu bộ cung kính đúng với vai thị nữ. Nhưng khi
nghe thấy một điều chấn kinh, nàng không kìm nổi ngước mắt lên, nhìn về
phía người trẻ tuổi vừa mới bước vào, chỉ thấy trong mắt hắn là vẻ điềm
nhiên, không có điều gì khác thường.
Trấn tĩnh lại, nàng đưa mắt về phía Quan Thương Hải với vẻ kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
Phải chăng… người này đã phát hiện ra điều gì?
Sở Ngọc không hề
cho rằng hắn nhìn trúng nàng. Chiếc xe ngựa và đội hộ vệ cho thấy hắn
phải có địa vị rất cao, loại con gái nào chẳng từng gặp qua, muốn có
tuyệt sắc giai nhân nào mà không được?
Nàng tuy không thông minh bằng Dung Chỉ, nhưng cũng biết mình biết
người. Ngoại hình hiện tại của nàng có thể xem là xinh xắn thanh nhã,
nhưng không đủ để người khác vừa nhìn thấy là động lòng ngay. Chắc chắn
dung mạo của nàng không đáng để người kia không màng thể diện, mở miệng
hỏi xin Quan Thương Hải.
Nhưng bây giờ Sở Ngọc không thể cất lời cự tuyệt. Nàng đang sắm
vai thị nữ của Quan Thương Hải, mọi chuyện phải do hắn quyết định. Lúc
này nếu nàng vì sợ hãi mà chủ động thừa nhận thân phận, thì sau này
không còn cơ hội nấp sau Quan Thương Hải để dự thính nữa.
Mặc dù không rõ thân phận người này thế nào, nhưng Sở Ngọc cảm thấy,
nếu để hắn biết Quan Thương Hải giúp đỡ người ngoài đến dò xét hắn thì
không hay lắm.
Đương nhiên, Sở Ngọc tin rằng Quan Thương Hải sẽ cự tuyệt yêu cầu của người trẻ tuổi kia không chút chần chừ.
Ngay sau đó, Sở Ngọc bỗng thấy một vòng tay choàng lấy eo, kéo nàng
ngã nhào vào một lồng ngực ấm áp. Mùi thảo dược thanh nhã bao trùm,
khiến toàn thân nàng cứng ngắc, không thể động đậy.
Sở Ngọc trợn tròn mắt, chỉ thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười thoải
mái: “Được ngươi coi trọng rồi, nhưng ta cực kỳ yêu thích thị nữ này,
thật sự không tiện nhường cho ngươi! Nếu ngươi không chê, ta còn rất
nhiều thị nữ xinh đẹp, tùy ngươi lựa chọn!”
Sở Ngọc thật sự không biết, lúc này nên tặng cho Quan Thương Hải một
cái tát, mắng hắn “Lưu manh!” rồi đứng dậy, hay là phải phối hợp phát ra mấy tiếng “ưm ưm” ngượng ngùng xấu hổ: “Công tử!… Ở đây còn có người
ngoài!…” Cách thứ nhất thì nàng không dám, cách thứ hai thì da mặt nàng
không đủ dày. Do dự nửa giây, Sở Ngọc lựa chọn biện pháp trung hòa. Nàng hơi xoay người, làm bộ thẹn thùng vùi mặt vào ngực Quan Thương Hải, để
tránh cho người kia phát hiện ra vẻ mặt khác thường của mình.
Người kia hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cất tiếng hỏi: “Thật sự không nhường ta được sao?”
Quan Thương Hải một tay ôm Sở Ngọc, cánh tay vững chãi mạnh mẽ khiến
nàng dán chặt người vào ngực hắn, không tài nào giãy giụa được, tay kia
khẽ vuốt tóc nàng. Hắn mỉm cười: “Xin thứ lỗi, riêng cô gái này, ta
không thể cho được!”
Khóe miệng người kia nhếch lên, tạo thành một nụ cười khó lường. Sở Ngọc quay lưng lại nên không rõ lắm vẻ mặt hắn, chỉ
sợ hắn gây khó dễ thêm. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân ra
ngoài, sau đó là tiếng bánh xe, vó ngựa và tiếng bước chân rầm rập nhất
tề của cả nhóm hộ vệ xa dần.
Nghe thấy tiếng xe và đội tùy tùng đi xa rồi, Sở Ngọc mới có thể yên
tâm. Nàng trợn tròn mắt, cất tiếng: “Này, Quan Thương Hải, họ đi hết
rồi! Huynh còn định ôm đến bao giờ nữa?”
Sau đó, nàng cảm thấy cánh tay trên hông mình buông lỏng. Nàng bám
tay vào vai hắn, tạo đà để đứng dậy, thoát khỏi lồng ngực kia. Dù biết
Quan Thương Hải diễn kịch cho người khác xem, nhưng nàng vẫn không khỏi
bối rối.
Vừa rồi cả người nàng nằm gọn trong lòng hắn, dán chặt vào lồng ngực
hắn không một khe hở. Hơi ấm truyền qua quần áo, khác hẳn làn da mát
lạnh của Dung Chỉ. Đó là hơi ấm vững vàng trầm ổn như núi, khiến người
ta cảm thấy an tâm.
Đứng vững rồi, Sở Ngọc không khỏi trừng mắt với hắn một cái, nhưng
nhìn băng vải che mắt lại chợt nhớ ra hắn không nhìn được. Quan Thương
Hải hành động hoàn toàn giống một người bình thường, nên nhiều lúc nàng
thường quên mất là hắn bị mù.
Quan Thương Hải khẽ cười, lại tiện tay nhấc bầu rượu bên cạnh, tự rót uống một mình.
Một lúc sau, Sở Ngọc cũng hết bối rối hoảng loạn. Phải biểu diễn
giống như thật thì người kia mới biết khó mà lui, Quan Thương Hải giúp
nàng, sao nàng lại cứ băn khoăn để bụng?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn.
Hôm nay tới đây mục đích đã xong, Sở Ngọc hướng về phía Quan Thương Hải cáo từ.
Trang viên của Quan Thương Hải và Sở viên nhà nàng liền kề, nhưng
muốn trở về, phải đi một đoạn khá dài mới ra đến cổng chính. Sở Ngọc vừa đi vừa nghĩ: có lẽ đề nghị Quan Thương Hải cho làm một chiếc cửa thông ở chỗ tường ngăn để qua lại dễ dàng hơn. Bỗng nàng nghe thấy tiếng gió
khác thường ở phía sau. Không kịp cảnh giác, cơn đau sau gáy bỗng truyền tới, mắt nàng tối sầm, không biết gì nữa.
***
Bị bắt cóc.
Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc là như thế. Bây giờ xem như nàng đã có kinh nghiệm bị bắt cóc đến lần thứ hai, miễn cưỡng gặp nguy
không loạn, quan sát tình hình xung quanh.
Sở Ngọc xoa xoa phần gáy còn hơi đau, chậm rãi đứng lên khỏi giường.
Đây là một phòng ngủ thanh nhã. Trong phòng, ngoài chiếc giường
này chỉ có một bàn phấn trang điểm, một chiếc bình phong. Không có ai
khác ngoài nàng, cũng không có bất kỳ dây thừng xích sắt hay đồ bắt trói nào. Hình như sau khi mang nàng tới, đối phương chỉ ném lên giường là
xong.
Đối phương hoặc là quá khinh thường nàng, hoặc là quá tự tin về năng lực canh giữ của bản thân.
Cẩn thận nhớ lại trước lúc hôn mê, Sở Ngọc có thể đại khái đoán ra người
bắt cóc mình là ai. Và một lát sau, cửa ngách mở ra, người đứng ở cửa
chứng thực phán đoán của nàng.
Đó là người trẻ tuổi đã đề nghị Quan Thương Hải nhường nàng cho hắn mà không được.
Sở Ngọc rất dễ dàng đoán được nguyên nhân kết quả. Người đó giả vờ
rời đi, nhưng chỉ là tránh tầm mắt của Quan Thương Hải, rồi lệnh cho
người mai phục trên đoạn đường nàng trở về, đánh ngất và đem đến đây.
Trang viên của Quan Thương Hải rất rộng, nhưng không có nhiều
người, hộ vệ lại càng ít hơn. Bản thân hắn võ nghệ cao cường nên không
cần ai bảo vệ, có nghĩa là ở trong nhà hắn cực kỳ an toàn. Nhưng ngược
lại, nơi hắn không để ý thì người khác có thể tùy ý xâm nhập và dễ dàng
làm bậy.
Sở Ngọc đã khinh suất ở điểm này. Nàng thấy Quan Thương Hải không có ý hại mình, vậy là vô thức cho rằng trong nhà hắn an toàn, không
mang theo hộ vệ nên mới rơi vào hoàn cảnh bây giờ.
Yên lặng phân tích sai lầm của mình, Sở Ngọc bình tĩnh nhìn người kia chằm chằm, chờ hắn mở miệng.
Đối phương không giết mà mang nàng đí, nhất định có âm mưu gì đó. Nàng muốn xem hắn định làm gì.
Người kia bước tới, khoát tay, thị vệ liền ra ngoài cửa đứng chờ. Hắn dùng
ánh mắt cực kỳ sắc bén nghiêm nghị nhìn kỹ Sở Ngọc trong khoảnh khắc,
rồi trầm giọng: “Hình như ngươi không hề sợ hãi?”
Lúc hắn nói chuyện, vẻ kiêu ngạo tôn quý từ trên cao nhìn xuống
càng trở nên rõ rệt, càng cho thấy hắn và Dung Chỉ khác nhau. Sở Ngọc
thầm thở dài, ngoài mặt mỉm cười: “Bây giờ ta sợ hãi cầu xin cũng chẳng
ích gì! Chi bằng trước hết nghe dụng ý của công tử khi đưa ta tới đây!”
Sở Ngọc đứng thẳng, nhìn người đối diện không hề tránh né. Ánh mắt nàng
bình tĩnh phẳng lặng đối chọi với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của người
kia, không chút nào lùi bước.