Phượng Tù Hoàng

Chương 58: Q.2 - Chương 58: Cô là ai




Một ngàn năm quá lâu, xảy ra bao nhiêu biến cố.

Tuy không biết chính xác thời gian Sơn Âm công chúa bị giết, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, Sở Ngọc như nghe thấy tiếng bánh xe lịch sử vang ầm ầm, cát bụi bay mờ mịt đang mỗi lúc một đến gần nàng hơn.

Trong kế hoạch của Sở Ngọc, có cả hai mặt tiến và lùi. Nhưng giữa hai mặt đó có duy nhất một điểm giao thoa, chính là những người trước mắt đây. Ngẫu nhiên qua miệng Hoàn Viễn, Sở Ngọc biết được thân thế gia cảnh của Vương Ý Chi, liền không khỏi nảy mầm dự định.

Nàng muốn gia nhập tầng lớp này, có lẽ dựa vào Hoàn Viễn, nàng có thể đứng ké bên bọn họ. Nhưng mà nếu chỉ như vậy thì không đủ, nàng phải trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng với họ, giống như địa vị của Vương Ý Chi hoặc Tiêu Biệt.

Ngay kể cả Hoàn Viễn có tài văn thơ khiến người ta kinh ngạc, nhưng tài là của Hoàn Viễn, không phải của nàng. Nàng nhất định phải có thứ gì đó đủ để chế ngự đám văn nhân này.

Thế là hôm nay vừa mới gặp mặt, nàng bèn lấy Tiêu Biệt ra để khai đao.

Làm việc từ từ, không phải không được, nhưng sợ thời gian đã quá cấp bách rồi, nên Sở Ngọc chỉ còn cách đánh thần tốc.

Nàng hiện tại đang đánh một canh bạc, “được ăn cả ngã về không”.

Tiêu Biệt đang định cười nhạt, thì lại có một người xuyên qua màn liễu đi về phía này. Sở Ngọc tưởng là Bùi Thuật đang khoan thai bước tới nên quay lại nhìn, nhìn rõ người kia rồi nàng không khỏi sửng sốt.

Người tới không phải là Bùi Thuật, chính là người nàng vừa gặp, vị sư phó phụ trách hương liệu ở phường Hâm Lan. Hắn đi theo tiểu đồng áo xanh đến ven hồ, nhíu mày nói với tiểu đồng điều gì đó.

Sở Ngọc lập tức quên mất chuyện Tiêu Biệt, buột miệng: thực không hẹn mà gặp a…

Nhớ lời vị sư phó nhắc đến “quý nhân am hiểu về hương liệu”, Sở Ngọc nhìn sang phía Vương Ý Chi.

Người thanh niên nhìn về phía thủy đình, cũng đúng lúc nhìn thấy Sở Ngọc, vẻ mặt trở nên bối rối. Hắn vốn nghĩ vị khách này khó gặp được quý nhân nên mới ra mặt giúp đỡ, ngờ đâu khách lại có quen biết với quý nhân.

Vương Ý Chi nhìn hết lượt vẻ mặt của Sở Ngọc lại đến vị sư phó hương liệu, một lát sau mỉm cười đứng lên nói: “Tại hạ có chút việc riêng cần xử lý, xin các vị đợi cho một lát”.

Hắn chậm rãi đi đến ven hồ, lúc này Sở Ngọc mới phát hiện dưới chân hắn không phải giầy ủng thông thường, mà là guốc gỗ.

Guốc gỗ màu tím thẫm, nện trên cầu đá phát ra thanh âm đều đặn cực kỳ rung động.

Lạch cạch, lạch cạch.

Áo dài thướt tha, guốc gỗ lạch cạch, âm điệu tiết tấu rất là thong dong.

Vương Ý Chi đi đến bên hồ, nói chuyện một lúc với sư phó hương liệu. Hai người tiếng nói khá nhỏ nên người trong đình không nghe thấy. Nhưng Sở Ngọc thấy vị sư phó đưa một bọc vải xanh nho nhỏ cho Vương Ý Chi, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, liền đoán được đại khái nội dung chuyện trò của họ.

Trò chuyện một lúc, vị sư phó vẻ mặt phức tạp liếc Sở Ngọc một cái, rồi mới chắp tay thi lễ cáo từ Vương Ý Chi. Vương Ý Chi tay cầm bọc vải xanh, chậm rãi quay trở lại, dưới chân guốc gỗ gõ lạch cạch lên cầu đá. Lúc đi trên cầu, hắn tung tung gói nhỏ trong tay, khiến nhịp tim Sở Ngọc cũng muốn tung hứng theo, chỉ sợ hắn lỡ tay làm rơi gói vải xuống hồ. Nàng chỉ có duy nhất một túi hương liệu này thôi, không có cái dự phòng a.

Vương Ý Chi chậm rãi quay trở về, khẽ gật đầu với mấy người khác rồi nhìn chằm chằm Sở Ngọc nói: “Này vị Tử Sở huynh, có thể nói chuyện riêng một lát được không?” Nói đến ba chữ Tử Sở huynh, hắn có vẻ nhấn mạnh một chút.

Sở Ngọc biết hắn muốn nói về túi hương liệu, nên khẽ gật đầu một cách tự nhiên, rồi theo Vương Ý Chi rời khỏi thủy đình. Khi đi qua cầu, Việt Tiệp Phi tự động đi phía sau Sở Ngọc. Vương Ý Chi dừng bước, liếc nhìn Việt Tiệp Phi: “Này vị huynh đài, không cần đi theo. Ta chỉ muốn nói chuyện với Tử Sở huynh một chút thôi”. Lời nói của hắn rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại phảng phất sự cao quý uy nghi khó mà kháng cự lại, như một áp lực vô hình đối với Việt Tiệp Phi.

Việt Tiệp Phi dừng bước, liếc nhìn Sở Ngọc, ý chừng nghe theo lời nàng. Sở Ngọc suy nghĩ trong khoảnh khắc, quyết định để Việt Tiệp Phi lại.

Sở dĩ dám mạo hiểm như thế, bởi vì thứ nhất Vương Ý Chi không có động cơ làm hại nàng, thứ hai nàng muốn nhanh chóng biết rõ đáp án.

Mặc dù có vết xe đổ là chuyện Dung Chỉ, nhưng Sở Ngọc vẫn không sợ mạo hiểm.

Hai người đến một tòa nhà thanh nhã bên hồ. Trong phòng vắng lặng, đồ đạc bài trí sạch sẽ chỉnh tề nhưng có vẻ thiếu hơi ấm. Hai người mới tiến vào phòng, Sở Ngọc liền cười nói: “Căn phòng này hình như rất lâu không có người ở?”

Vương Ý Chi vừa đóng cửa lại vừa nói: “Đúng vậy!” Hắn lấy từ trong tay áo ra bọc vải xanh, mở lớp vải gói ngoài, quả nhiên là túi gấm đựng hương liệu của Sở Ngọc.

Vương Ý Chi giơ túi gấm, mỉm cười nói: “Tử Sở huynh có muốn nói điều gì không?”

Sở Ngọc nháy mắt mấy cái, giả ngu: “Ý Chi huynh cho rằng ta phải nói gì?”

Hai người nhìn nhau bí hiểm, ánh mắt quan sát đối phương cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên cùng bật cười.

Sở Ngọc khoát tay áo: “Thôi quên đi, giả vờ giả vịt chẳng để làm gì. Chắc vị sư phó hương liệu cũng nói với ngươi nhiều rồi. Ta chỉ có thắc mắc, tại sao ngươi biết ta muốn nói chuyện về túi hương liệu này một cách bí mật?” Nàng còn có thắc mắc khác nữa, nhưng chưa tiện hỏi hắn.

Vương Ý Chi dựa vào tường, dáng người tiêu sái: “Là bởi vì, trong tiệm hương liệu chính ngươi yêu cầu tìm chỗ vắng vẻ để nói chuyện riêng…Nếu vẫn chưa đủ, thì còn thêm một lý do nữa, ngươi là nữ nhỉ, đúng không?” Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, đầy ý cười nghiền ngẫm: “Ta nói đúng không, Tử Sở cô nương? Hay đó cũng không phải là tên thật của cô?”

Sở Ngọc chẳng hề giật mình. Từ trước đến nay nàng không bao giờ dám đảm bảo mình cải trang nam giới không có chỗ sơ hở. Trước đây xem phim võ hiệp trên truyền hình, vai nữ chính cải trang nam giới liền không có ai nhận ra, hoàn toàn chỉ là chuyện khoa trương bốc phét. Bởi vì nữ giới so với nam giới, ngay từ khung xương đã khác, cử chỉ động tác càng khác biệt. Dù nàng có cực lực che giấu thế nào, chỉ cần gặp ánh mắt sành sỏi là sẽ bị lộ ngay.

Vương Ý Chi chậm rãi mở túi hương, vẫn chăm chú nhìn Sở Ngọc nói: “Ta có thể cam đoan, trong thành Kiến Khang này, không người nào so được với ta về am hiểu hương liệu. Cô nương nếu muốn ta nói thật, thì ta cũng hỏi cô nương một vấn đề, mong cô nương thành thật trả lời”.

Hắn nhấn mạnh từng chữ một, rõ ràng và bình tĩnh: “Cô, là, ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.