Đợi cho đến khi xe ngựa của Sở Ngọc chạy xa, Dung Chỉ mới cất bước.
Vừa nãy hai người “kiếm chỗ nói chuyện”, Mặc Hương không được phép đi theo. Thấy Dung Chỉ bình yên trở về, hắn vội vàng chạy tới: “Công tử, bây giờ chúng ta ứng phó ra sao?”
Dung Chỉ thu hồi tinh thần hơi phiêu diêu nãy giờ, thầm nghĩ: thế cục Nam triều hiện giờ rối loạn, lại không theo hướng mà hắn mong muốn. Lúc này nếu phát binh từ địa phương thì không thể địch lại quân đội ở Kiến Khang, chắc chắn thất bại.
Hơn nữa, bây giờ hắn không cần lợi dụng cục diện rối loạn này nữa.
Cục diện tổng thể giống như một bàn cờ, đã bị Hoa Thác xáo trộn lung tung, bây giờ không biết Dung Chỉ hắn còn lại bao nhiêu quân cờ dùng được.
Hơi trầm ngâm, hắn cất tiếng: “Bây giờ chúng ta dừng tạm ở đây. Mặc Hương, ngươi và Vũ Văn Hùng hãy mang thư của ta đi liên lạc với người của mình ở các nơi, xem còn bao nhiêu người có thể dùng được!”
Dung Chỉ vừa giơ tay lên, bỗng cảm thấy cả người cạn kiệt sức lực, cơ hồ như muốn ngã khuỵu xuống. Vừa rồi hắn chỉ vì giao đấu với Hoa Thác nên kiệt sức, nhưng để cẩn thận, vẫn phải phong bế mạch lại.
Mặc Hương thấy Dung Chỉ tự nhiên lại bắt mạch chính mình, lo lắng hỏi: “Công tử sao thế?”
Dung Chỉ buông tay ra, lắc đầu: “Không sao!”
Nói rồi hắn quay sang Vũ Văn Hùng: “Ngươi đưa đội hắc kỵ ra khỏi Giang Lăng, chắc chắn gây sự chú ý của nhiều người, như vậy đã đánh mất một cứ điểm là Giang Lăng. Đó là sai lầm, nhưng ngươi vì cứu ta, và quả thật đã cứu được ta…” Dung Chỉ khẽ mỉm cười “Ưu điểm bù cho khuyết điểm. Công lớn hơn tội, vì vậy sẽ thưởng cho các ngươi được trở về quê hương, thế nào?” Phía Giang Lăng, mất thì cũng mất rồi. Người chơi cờ giỏi sẽ không vì mất một quân cờ mà băn khoăn quá nhiều.
Khuôn mặt Vũ Văn Hùng vừa sợ hãi vừa mừng vui. Hắn quỳ một gối xuống: “Đa tạ công tử!”
Dung Chỉ quay đầu lại, đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phương bắc xa xăm: “Sau khi chuẩn bị xong xuôi ở Nam triều, chúng ta sẽ về Bắc Ngụy!” Hơn bốn năm xa cách, không biết mọi người có được bình an?
Phía xa, băng tuyết phủ tầng tầng lớp lớp như mây đùn ở chân trời.
***
Một ngày mùa đông, Giang Lăng cũng phủ tuyết trắng xóa.
Hà Tập ra lệnh dừng xe rồi bước xuống. Từ trong khoang xe ấm áp bước ra, tiếp xúc với không khí lạnh giá, cả người hắn run lên.
Trên người là áo lông cáo dày mịn quý giá, Hà Tập đứng lại, ngước mắt nhìn chung quanh. Nhìn ngôi nhà trúc sơ sài giữa rừng, hắn không khỏi nhíu mày.
“Có đúng nơi này không?”
Hà Tập quay lại hỏi người hầu, tên hầu kính cẩn đáp: “Dạ, tiểu nhân đã tìm người hỏi kỹ, nhà họ Quan ở ngoại thành Giang Lăng, đúng là nhà này!”
Nghe người hầu đáp lời, Hà Tập nhíu mày, một lần nữa nhìn khắp lượt gian nhà trúc, nhưng rồi vẫn thử bước vào.
Hai gian nhà trúc song song, được cất từ loại trúc thường của phương nam. Nhưng tay nghề dựng nhà không tinh tế lắm, có lẽ người cất nhà chỉ quan tâm việc ở sao cho thoải mái, mà không để ý nhiều đến tính thẩm mỹ. Ngôi nhà nhìn bề ngoài rất thô kệch, tất nhiên là khiến Hà Tập chướng mắt.
Người hầu tiến lên gõ cửa, một lúc sau, từ trong nhà truyền ra giọng điệu lười nhác: “Người tới là ai?”
Hà Tập hơi chần chừ, rồi hắng giọng, chậm rãi nói: “Người thừa kế họ Hà!”
Một lát sau, trong nhà lại truyền ra âm thanh hơi miễn cưỡng: “Cửa không khóa, một mình ngươi vào đi!”
Hà Tập khẽ hất hàm, người hầu đẩy cửa ra. Dặn người hầu đứng đợi bên ngoài, hắn lặng lẽ bước vào. Cửa phía sau lưng khép lại.
Bước vào, Hà Tập quét mắt một lượt tất cả quang cảnh trong phòng. Phòng tuy không rộng rãi, nhưng vì ít đồ đạc nên cũng không thấy chật chội. Ở góc tường có mấy chiếc hòm, phía đối diện là một giường trúc thấp, trên có một bếp lò nho nhỏ đang ủ một bầu rượu. Mà dưới đất ngay cạnh đó là mấy đĩa thức ăn trông khá ngon miệng.
Chủ nhân của ngôi nhà đang nằm trên giường, một tay cầm chén rượu, tay kia cầm đũa gắp đồ ăn, bộ dạng rất nhàn nhã. Nghe tiếng Hà Tập bước vào, hắn cũng không hề ngồi dậy, vẫn nằm thoải mái uống rượu dùng bữa.
Hà Tập vừa nhìn thấy đối phương liền giật mình vì người này còn rất trẻ, nhưng rất nhanh chóng chú ý đến một vấn đề khác: “Ngươi… không nhìn được?” Người kia nằm nhắm mắt, nhưng động tác rất nhanh nhẹn chính xác, bình thường khó có thể nhận ra là người mù.
Người đó cười cười: “Quả thật ta không nhìn thấy gì. Thế nào, Hà công tử? Trước khi tới, ngươi không nghe ngóng xem ta là người thế nào sao?”
Hà Tập ngẫm nghĩ, rồi rút trong người ra một nửa miếng ngọc bội. Miếng ngọc hình như bị bẻ đôi, chỗ bị bẻ không bằng phẳng. Hắn chỉ cầm miếng ngọc bằng ngón cái và ngón trỏ, mở miệng: “Trưởng bối trong nhà từng dặn ta, năm đó đã ban ơn cho một người. Nếu sau này có chuyện gì cần nhờ, có thể cầm miếng ngọc bội này đến thành Giang Lăng, tìm một người họ Quan!”
Người đang nằm trong phòng bỗng nhếch khóe miệng, gương mặt hiện vẻ kỳ dị. Hắn đặt chén đũa xuống, lúc này mới ngồi dậy xuống giường. Hắn không mang giày, cứ thế đi chân trần. Mặc dù trong phòng có đốt lò sưởi, nhưng hơi ấm ít ỏi không đủ để xua đi cái giá rét mùa đông. Hắn vừa bước, vừa chậm rãi nói: “Ta đúng là họ Quan, tên là Quan Thương Hải!”
Lúc này Hà Tập mới nhận ra, người kia chỉ mặc một áo mỏng mà hình như không thấy rét.
Quan Thương Hải đến chỗ hòm xiểng, vừa mở ra lục tung lên, vừa lẩm bẩm trong miệng. Hà Tập nghe loáng thoáng hình như là “Phiền toái!” “Lão đầu đáng chết!” “Không được yên thân!”…, nhưng không rõ ràng lắm.
Hắn tìm kiếm một hồi, mới lấy ra được nửa miếng ngọc bội, đứng dậy bước tới ghép với miếng ngọc của Hà Tập. Hai nửa trùng khít hoàn toàn.
Hà Tập hơi ngây ngẩn. Rõ ràng là Quan Thương Hải nhắm mắt, nhưng lúc ghép hai mảnh ngọc bội, động tác gọn gàng chính xác. Hắn thật sự không nhìn thấy sao?
“Đúng là ngươi!” Quan Thương Hải nói điềm đạm, cầm lấy nửa khối ngọc trên tay Hà Tập “Người nhận ơn mà ngươi nói, là phụ thân của ta. Bây giờ ông ấy đã tạ thế, ta là con tất nhiên phải gánh vác lời hứa của phụ thân!” Hắn cầm hai miếng ngọc bội, song chưởng hợp lại. Trước ánh mắt kinh hãi của Hà Tập, hai miếng ngọc thạch nối liền rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, rơi trên sàn trúc tạo những tiếng vang khe khẽ.
Vừa rồi còn đang băn khoăn không biết Quan Thương Hải có mù thật không, bây giờ Hà Tập bị hành động này làm cho chấn động. Đôi tay người kia trông rất bình thường, vậy mà chỉ cần khẽ vung lên là miếng ngọc nát vụn.
Trong lúc Hà Tập vẫn còn kinh hãi không thốt nên lời, Quan Thương Hải lại ngồi xuống giường trúc, bàn tay vừa đập vụn sắt đá nhẹ nhàng nâng chén rượu lên, từ tốn cất tiếng: “Nói đi, ngươi muốn gì? Món nợ ân tình của phụ thân, chỉ cần ta có thể làm được, thì nhất định sẽ làm!”
Hà Tập phục hồi lại tinh thần, nghiến răng nói: “Ta muốn ngươi thay ta giết một người!” Bên ngoài thông báo chính thức, người đó đã chết. Nhưng những người trong cuộc đều rõ, người đó hiện giờ vẫn còn sống, không biết đang ung dung thoải mái ở phương trời nào.
Chỉ cần người đó còn sống một ngày, cái gai nhọn trong lòng hắn vẫn chưa được nhổ.
“Người nào?”
“Lưu Sở Ngọc!” Thê tử của hắn, cũng là người mà hắn căm hận nhất.