Phượng Tù Hoàng

Chương 156: Q.4 - Chương 156: Động cơ và mục đích




Nằm xuống chưa được bao lâu, Sở Ngọc nghe thấy tiếng xích sắt khua ngoài cửa, lát sau có người bước vào. Nàng mở to mắt nhìn, chính là thủ lĩnh toán cướp.

Tên thủ lĩnh cầm bút giấy, nghiên mực trong tay, thấy hai người nằm thì bật cười: “Hai vị trông thật thoải mái!”

Dung Chỉ chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh: “Các hạ khách khí rồi! Bây giờ chúng ta rơi vào hoàn cảnh thế này, không uổng công tốn sức làm gì nữa! Chi bằng cứ để cho các vị an bài!”

Tên thủ lĩnh lại mỉm cười vui vẻ: “Đúng là người có học, khác hẳn bọn thất phu!” Hắn bày giấy trắng trên nền nhà, bên cạnh là nghiên mực đã có sẵn mực nước, tiếp đó đưa bút ra: “Làm phiền hai vị viết một bức thư gửi về nhà. Chúng ta cầm coi như bằng chứng, mang về cho người nhà các ngươi!”

Cũng là thư vơ vét tài sản.

Sở Ngọc còn đang sững sờ, thì Dung Chỉ đón lấy bút rất tự nhiên. Tay trái giữ giấy, tay phải nhúng mực, viết một bức thư cầu cứu văn hoa tao nhã. Lúc Sở Ngọc phục hồi lại tinh thần thì hắn đã viết xong. Nàng quét mắt qua một lượt, đại khái thư nói bị các huynh đệ trong toán cướp Truy Phong giữ lại một thời gian, hi vọng người nhà mang tiền đến v.v…Hành văn nhẹ nhàng, không tự ti cũng không hống hách.

Nếu không biết rõ Dung Chỉ cư ngụ trong phủ công chúa, Sở Ngọc quả thực hoài nghi, phải chăng hắn thường xuyên bị bắt cóc tống tiền hoặc viết thư hộ người bị bắt cóc? Nghiệp vụ viết thư rất lưu loát thông thạo!

Xem qua thư Dung Chỉ viết, tên thủ lĩnh rất hài lòng: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi, ta sẽ phái người đưa thư. Lát nữa sẽ có kẻ mang cơm cho các ngươi!”

Dung Chỉ cười cười, vẫn là nụ cười vô hại: “Dám hỏi quý tính đại danh của thủ lĩnh?”

Tên thủ lĩnh sắc mặt lạnh lẽo: “Thế nào, sau khi thoát ra ngươi muốn quay lại dạy dỗ lão tử sao?” Đối diện với khuôn mặt đằng đằng sát khí, Dung Chỉ không hề sợ hãi mà nói thản nhiên: “Huynh đài nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ muốn tiện xưng hô thôi!”

“Sao không nói sớm!” Sắc mặt tên thủ lĩnh dịu hẳn đi, lại trở nên ôn hòa như lúc ban đầu. Hắn xoay người ra khỏi phòng, trong lúc khóa cửa phun ra một câu: “Ta tên là Tôn Lập!”

Quả nhiên đúng như Tôn Lập nói, một lát sau có hai gã đến mở cửa đưa cơm. Sở Ngọc nhận ra, hai người này cũng tham gia bắt cóc giết người, nhưng bây giờ mặc y phục thường dân để che đậy vẻ tàn bạo dũng mãnh.

Cơm tù thịnh soạn vượt ngoài dự đoán. Trên đường, Sở Ngọc thấy bọn họ cho được hai cái bánh, ngỡ rằng đó là đãi ngộ cao nhất rồi. Không ngờ trong giỏ mây là hai bát cơm to thơm ngào ngạt, còn có hai đĩa thức ăn trông rất ngon lành, một đĩa thịt và một đĩa rau.

Bọn cướp cũng nhân đạo phết, biết ưu đãi tù binh!

Hai tên cướp đặt giỏ mây xuống rồi nối tiếp bước ra, khóa cửa lại. Mấy ngày liền Sở Ngọc chưa được ăn bữa cơm nào ra hồn, đói gần chết, lại còn phải duy trì dáng vẻ đạo mạo trước mặt người ngoài. Bây giờ không còn người ngoài, nàng vội vàng nhào lên bưng bát đũa, một bát đưa Dung Chỉ, còn mình thì nhanh nhẹn gắp đồ ăn không hề khách khí.

Bát đũa đều bằng gỗ, vật liệu gỗ yếu. Xem ra về phương diện phòng ngừa con tin chạy trốn, bọn cướp rất có kinh nghiệm.

Dưới đáy giỏ mây còn có hai bát nước. Sở Ngọc uống nửa bát, còn một nửa thì nhúng tay áo để lau mặt. Ba ngày rồi không rửa mặt, nàng cảm thấy rất khó chịu.

Bát nước còn lại, tất nhiên là đưa cho Dung Chỉ. Hắn không hề phí phạm, bưng lên uống sạch một hơi. Một lúc sau hai tên cướp vào thu dọn bát đĩa, Dung Chỉ tranh thủ hỏi han, được biết một người tên là Tôn Hổ, một người là Tôn Đương.

Nụ cười và lời nói là vũ khí của Dung Chỉ trong lúc này. Lúc hai người thu dọn bát đũa xong, một kẻ ra ngoài cửa canh gác, còn một người nán lại nói chuyện chừng hai phút với Dung Chỉ. Chỉ là vài câu chuyện phiếm ngắn ngủi, nhưng Dung Chỉ đã khiến hai người kia có cảm tình. Lúc ra khỏi cửa, Tôn Đương còn quay lại cười với hắn một cái.

Đứng bên cửa sổ nhìn Tôn Hổ, Tôn Đương đi xa rồi, Sở Ngọc mới quay sang Dung Chỉ: “Chính ngươi nói không thể làm gì, vậy vừa rồi là sao?” Hắn không ngừng hỏi vòng vèo tên tuổi đối phương, nàng không tin là chỉ để tiện xưng hô.

Theo kinh nghiệm từ trước mà phán đoán, Dung Chỉ làm gì cũng có mục đích.

Dung Chỉ cười cười, không hề giải thích mà chỉ nói: “Sau này nàng sẽ biết!” Hắn nhích người lùi về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào vách tường mới vẫy tay với Sở Ngọc: “Tới đây A Sở! Bây giờ nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, hay là đến đây nghe ta kể chuyện!” Để tránh lúc trò chuyện tiết lộ thân phận, hai người đã nhất trí, Dung Chỉ gọi nàng là A Sở, còn nàng gọi hắn là Tiểu Dung.

Lần đầu tiên gọi, nhưng thái độ Dung Chỉ rất tự nhiên, giống như bình thường hắn vẫn gọi nàng như vậy.

Trong nháy mắt, Sở Ngọc cảm thấy như trở về thế kỷ hai mốt, bạn bè thân thiết cũng thường gọi nàng là A Sở.

Đã lâu rồi không có ai gọi nàng như vậy, giống như dĩ vãng ngày càng lùi xa, mà nay nàng chỉ có thể tìm thấy trong giấc mộng.

Sửng sốt một hồi, Sở Ngọc mới ý thức điều Dung Chỉ nói, ngay sau đó lại sửng sốt.

Sao hắn lại có hứng thú kể chuyện bây giờ?

Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Sở Ngọc vẫn theo lời Dung Chỉ, ngồi xuống nệm rơm, dựa lưng vào vách tường bên cạnh hắn: “Có chuyện gì, kể đi!”

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, bắt đầu kể chuyện. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện cổ tích mà hồi bé Sở Ngọc đã từng nghe, cũng có những đoạn ly kỳ gay cấn. Nhưng đối với một người đã từng đọc rất nhiều truyện như Sở Ngọc thì thấy không hấp dẫn lắm.

Kể xong một chuyện, Dung Chỉ lại kể tiếp chuyện thứ hai, ngắn hơn chuyện đầu. Sở Ngọc nghe cảm thấy nhàm chán quá rồi, đang muốn ngắt lời nhưng lại thấy hắn ra hiệu im lặng. Nàng nghi ngờ nhưng cũng đành nén xuống, nhẫn nại ngồi im.

Đến chuyện thứ ba, Dung Chỉ kể được một nửa thì ngừng lại. Sở Ngọc đang định thở phào thì nghe thấy bên kia tường truyền đến một giọng nói non nớt: “Sao không kể nữa? Sau đó thế nào?”

Dung Chỉ ho khan hai tiếng, trong mắt là ý cười, vẫn dựa vào tường nói: “Không nói được nữa, ta khát nước!”

Im lặng trong khoảnh khắc, rồi giọng nói non nớt lại cất lên: “Chờ nhé, ta đi lấy nước cho ngươi!”

Sau đó hai người nghe thấy tiếng chân lon ton chạy đi, một lát sau lại là tiếng nói đó trở về: “Ta mang nước đến rồi, làm sao đưa cho ngươi được?”

Theo hướng dẫn của Dung Chỉ, đứa bé xếp chồng hai ghế con mới có thể khó khăn bò lên, đưa nước qua cửa sổ cho hắn. Bát nước trên đường đã rơi rớt mất một nửa.

Lúc này Sở Ngọc nhìn thấy một đứa trẻ chừng tám, chín tuổi. Trên gương mặt đen nhẻm vì phơi nắng là mong đợi tràn đầy. Dung Chỉ đứng lên, cười tít mắt tiếp nhận cái bát gỗ: “Đa tạ!”

Cầm bát nước, Dung Chỉ ngồi xuống. Hắn thảo bỏ vải băng bó, dùng nước để rửa miệng vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.