Tất nhiên, Sở Ngọc không thể cầm kiếm dũng mãnh như Hoa Thác, chỉ đơn giản là cầm mà thôi, không đánh rơi là tốt lắm rồi, chứ không thể nhấc cao lên được.
Dung Chỉ khẽ mỉm cười.
Thật ra, trận chiến vừa rồi với Hoa Thác đã ngốn toàn bộ sức lực của hắn, bây giờ vẫn chưa khôi phục được. Chẳng qua hắn che giấu rất tốt, nên ở đây không có ai nhận ra.
Sở Ngọc cầm kiếm, nhìn chung quanh một hồi như tìm kiếm thứ gì. Xác định không tìm thấy, nàng mới ngước mắt lên nhìn Dung Chỉ, nhướn mày: “Bây giờ không ai chen ngang ta nữa chứ?” Đừng có thêm Hạc Tuyệt thứ hai nào nhảy ra nữa!
Dung Chỉ không đoán được nàng lại có ý này, sửng sốt một hồi mới cất tiếng: “Có lẽ là không đâu!”
Sở Ngọc vừa lòng gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục việc dở dang vừa nãy, kiếm chỗ nói chuyện!” Nói xong nàng tiến về phía trước.
Dung Chỉ hơi mờ mịt, nhưng vẫn vội vàng đi theo.
Nếu Sở Ngọc muốn đâm hắn một kiếm, đương nhiên hắn có thể dễ dàng tránh được. Nhưng Dung Chỉ vừa thay đổi ý định, thầm nghĩ nếu nàng thật sự muốn trút giận, cứ để mặc nàng đâm hắn một kiếm cũng được.
Hai người cứ thế muốn “kiếm một chỗ”, nhưng những người còn lại không yên tâm. Mặc Hương kéo tay Vũ Văn Hùng, muốn đi theo, mà Hoàn Viễn cũng vỗ nhẹ vai A Man.
Nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân của không chỉ một người, Sở Ngọc chau mày, quay lại nói: “Các ngươi đừng có đi theo!” Lời này dành cho nhóm Hoàn Viễn.
Mà cùng lúc nàng nói, cũng có một giọng khác vang lên: “Đừng có đi theo!”
Bốn chữ giống nhau như đúc, âm thanh bình thản từ miệng Dung Chỉ phát ra, trùng khớp hoàn toàn với lời nói của Sở Ngọc. Hai giọng nói, một trong trẻo, một trầm ấm, lại phảng phất giao hòa cùng một chỗ.
Cả hai đều ngẩn người, một lát sau từng người hồi phục tinh thần. Sở Ngọc cười lạnh một tiếng, ra hiệu bằng mắt cho Hoàn Viễn yên tâm. Dung Chỉ mím môi, khoát tay với Mặc Hương. Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Đến một chỗ xác định không có kẻ thứ ba nghe được câu chuyện giữa bọn họ, Sở Ngọc mới dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào Dung Chỉ. Dung Chỉ vẫn đi phía sau nàng, giữ khoảng cách là năm thước. Thấy nàng dừng, hắn cũng đứng lại.
Hai người trầm mặc nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Dung Chỉ mở miệng: “Công chúa có điều gì muốn nói với ta?”
Sở Ngọc hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao ngươi lại hỏi ta? Vừa rồi chẳng phải chính ngươi bảo ta tìm một chỗ nói chuyện sao? Bây giờ ngươi có thể nói được rồi đó!” Người muốn kiếm chỗ nói chuyện là hắn, người hỏi nàng có điều gì cần nói không cũng là hắn, thật là khó hiểu!
Dung Chỉ hơi hơi nhăn mày, động tác chỉ thoáng qua rất nhanh. Dù Sở Ngọc đứng ngay trước mặt hắn cũng không phát hiện ra.
Hắn đang chờ Sở Ngọc chất vấn, thậm chí chờ nàng đâm hắn một kiếm. Chắc chắn rằng, cho tới bây giờ, nàng đã phát hiện ra khá nhiều điều. Nhưng vì sao nàng lại bình tĩnh như thế? Thậm chí bình thản như mặt hồ phẳng lặng?
Phản ứng của nàng nằm ngoài những gì hắn dự đoán. Hắn hơi mờ mịt. Sở Ngọc bây giờ khiến hắn không nhìn thấu, dường như bất định thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tình hình này cực kỳ xa lạ, khiến hắn chỉ có thể trầm mặc, trong lòng cẩn thận thăm dò, chậm rãi xét đoán.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Dung Chỉ nói gì, Sở Ngọc ngẫm nghĩ, rồi bất đắc dĩ cất tiếng: “Được rồi, ngươi đã không nói, vậy ta sẽ nói…”
“Vấn đề không nhiều, ta chỉ muốn hỏi ba việc. Thứ nhất, ngươi có nghĩ, lúc đó ta nói vớ vấn không?” Cứ nghĩ đến chuyện Dung Chỉ nghe được những gì mình nói, Sở Ngọc lại thấy bối rối vô cùng. Lúc đó nàng thực sự cho rằng hắn hôn mê bất tỉnh không biết gì, nên mới dốc hết bầu tâm sự, bao gồm cả chuyện nên nói và không nên nói.
Ví dụ như bí mật lớn nhất của nàng, hay như chuyện nàng thích hắn.
Bí mật bị bại lộ thì cũng bại lộ rồi. Dù sao bây giờ nàng cũng không còn là công chúa, mà Dung Chỉ hình như không có ý tiết lộ thân phận của nàng ra. Nhưng mà…
Dù đang đứng ở vùng ngoại ô phủ đầy tuyết lạnh giá, gương mặt Sở Ngọc cũng không khỏi nóng bừng. Nếu biết lúc đó Dung Chỉ vẫn tỉnh, dù có đánh chết nàng cũng không bao giờ nói ra những lời đó…Quả thực đó chính là kiểu bày tỏ tình cảm trực diện còn gì!
Những lời đó, nếu tự lẩm bẩm một mình cho nhẹ nhõm thì thôi, đằng này lại nói với chính người mình thích… Thật sự quá buồn nôn, quá khó xử!
Dung Chỉ ấm giọng nói: “Vì sao ta phải nghi ngờ? Tuy lời nói của công chúa đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở một thế giới xa lạ… nghĩ cẩn thận thì cũng là hợp tình hợp lý, sao ta lại không tin cơ chứ!”
Ánh mắt hắn trong trẻo phẳng lặng như nước, giọng nói nhu hòa. Sở Ngọc nhìn vào mắt hắn, trong lòng thầm thở dài, rồi chuyển tầm mắt: “Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không nghĩ giống như ngươi!”
Đến với thời đại này, ngay cả bản thân nàng là người trong cuộc, cũng phải nhiều ngày sau mới chấp nhận được sự thật. Nếu là người khác nghe những lời nàng tiết lộ, e rằng sẽ cho nàng là kẻ điên. Nhưng Dung Chỉ lại tự đặt mình ở góc độ của nàng để suy nghĩ, và tin tưởng mọi lời nàng nói.
Trước đây Sở Ngọc nói chuyện với Dung Chỉ, có những lúc vì băn khoăn trong lòng, nên đã nói những lời không đầu không cuối. Nhưng hắn chưa bao giờ coi thường, mà luôn nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói ra cách giải thích của mình.
Đây là sự dịu dàng đồng cảm đặc biệt, khiến người khác không khỏi rung động. Nhưng rất lâu sau nàng mới phát hiện ra, có lẽ đó chỉ là thói quen cá nhân của hắn, luôn kín đáo phân tích cẩn thận mọi sự việc, lại khiến người khác tưởng nhầm là dịu dàng quan tâm.
Suy nghĩ ngày càng lan man, hồi tưởng lại chuyện nàng đến với thế giới này, bỗng Sở Ngọc bị tiếng nói Dung Chỉ đánh thức trở về với thực tại: “Công chúa có thể giải thích cho ta một vài điều nghi hoặc được không?”
Sở Ngọc sửng sốt, thầm nghĩ: lúc cho ngươi hỏi thì ngươi không hỏi, bây giờ đến phiên ta hỏi thì ngươi lại có ý kiến. Nhưng dù sao có thể nói thẳng thắn hết ra cũng là điều tốt, nàng không có ý kiến gì, bèn thoải mái cất tiếng: “Ngươi hỏi đi!”
Dung Chỉ khẩn thiết cất tiếng: “Xin hỏi công chúa, từ lúc nào nàng phát hiện ra… ý đồ riêng của ta?” Xem thái độ hiện tại của Sở Ngọc, hình như nàng đã sớm biết những mưu tính của hắn. Nhưng hắn lại không hiểu mình để lộ sơ hở chỗ nào. Chẳng lẽ sau khi hắn hôn mê, Hoa Thác không cẩn thận đã tiết lộ điều gì?
Nghe Dung Chỉ nói, sắc mặt Sở Ngọc đột nhiên trầm xuống, một lúc sau nàng mới trở lại bình thường: “Lúc trước Vương Ý Chi để lại một phong thư cho ta, dặn ta đến Kiến Sơ tìm Tịch Nhiên. Nhưng lúc ta đến nơi, Tịch Nhiên bị ám sát, là ngươi sai Hoa Thác làm?”
“Phải!” Đến lúc này, Dung Chỉ không kiêng dè thừa nhận: “Chẳng lẽ Tịch Nhiên đó không những không chết, mà còn tìm được công chúa để nói điều gì?”
Sở Ngọc thở dài: “Ta không gặp Tịch Nhiên. Nhưng mấy ngày quanh quẩn ở chỗ Vương Ý Chi từng sống, ta được biết huynh ấy đã từng đi tìm một người, người đó trước đây là thị vệ trong phủ công chúa!”
Ba năm trước, phủ công chúa đã từng có một lần “thay máu” toàn bộ nhân sự. Bởi vậy, muốn biết chuyện xảy ra trước đó, thì phải đi tìm những người đã từng làm trong phủ trước thời điểm ba năm. Nhưng chuyện này hoàn toàn đi vào ngõ cụt, vì không có một tin tức hay sổ sách ghi chép nào. Sở Ngọc đã từng bế tắc khi muốn tìm hiểu vấn đề này, nhưng nhờ Vương Ý Chi, lại một lần nữa có manh mối.
Dung Chỉ kinh ngạc hỏi: “Không phải kẻ đó uống say sao?” Hắn đã điều tra tình hình tên thị vệ đó, chuyện uống say là thật chứ không phải giả.
Lời vừa thốt ra, hắn bỗng nghĩ đến một khả năng, trùng hợp ngẫu nhiên đến mức không tưởng tượng nổi.
Sở Ngọc mỉm cười: “Người đó đúng là say rượu ngủ không biết gì. Nhưng không ai quy định, khi say rượu nằm ngủ lại không thể nói mơ!” Trùng hợp là thị vệ đó nói mơ, càng trùng hợp hơn, là hắn mơ thấy chuyện ba năm trước.
Dung Chỉ mỉm cười bất lực.
Sở Ngọc thấp giọng nói: “Từ miệng tên thị vệ đó, ta được biết năm ấy ngươi ở lại phủ công chúa hoàn toàn không phải là tự nguyện. Hơn ba năm trước, ngươi bị Thiên Như Nguyệt bắt sống, giao cho Sơn Âm công chúa, nhưng phủ công chúa không trói buộc được ngươi. Chỉ với sức lực một người, ngươi giết sạch người trong nội uyển. Lúc ngươi sắp trốn thoát, thì Thiên Như Nguyệt lại lần thứ hai đuổi tới, ngươi không chỉ bị bắt, mà còn bị hủy toàn bộ võ nghệ!”
Phá hủy sức khỏe, cướp đoạt tự do, chà đạp tôn nghiêm.
Tên thị vệ đó là người duy nhất sống sót và chứng kiến. Lúc ấy hắn nằm giữa đống thi thể, bị trọng thương nên bị khiêng đi cùng những xác chết khác. Lúc tỉnh lại, hắn lén lút tìm đến khu dân nghèo ở Kiến Khang, làm nghề bện giày rơm để sống qua ngày.
Dung Chỉ dù có thần thông quảng đại thế nào, cũng không thể ngờ được tên thị vệ đó lại có tật nói mơ. Sai lầm vì lý do này, hắn cũng không có gì hối tiếc.
Sở Ngọc nhớ lại, trước đây khi Dung Chỉ thăm dò thân phận của nàng, đã từng nói mình không hề tự nguyện ở lại phủ công chúa. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hắn nói thật.
Lúc nghe tên thị vệ nói mơ trong căn nhà gỗ, lòng nàng chấn động. Nhưng đó chỉ là nói mơ, chưa chắc đã chính xác hoàn toàn. Tuy nàng nghi ngờ nhưng không biểu hiện ra ngoài, vì vậy có thể giấu diếm tất cả mọi người.
Sau đó liên tục phát sinh nhiều biến cố, nên Sở Ngọc cứ trì hoãn không lật lại chuyện đó, đương nhiên còn có lý do cá nhân của chính bản thân nàng nữa. Bây giờ, nàng mới có thể nói chuyện thẳng thắn với Dung Chỉ.
Lắc lắc đầu, không suy nghĩ sâu xa, Sở Ngọc tập trung hỏi vấn đề thứ hai mà nàng băn khoăn muốn biết: “Công chúa đối xử với ngươi như vậy, tại sao ngươi không giết nàng? Ngay cả không giết, ta thấy ngươi không bị canh phòng cẩn mật, vì sao không chạy trốn? Đừng nói rằng ngươi không biết đến những thủ đoạn đó! Thêm nữa, ngươi đã biết ta không phải là công chúa, không những không giết ta mà còn ở lại phủ công chúa như cũ là vì sao?”
Dù lúc đó Dung Chỉ trói gà không chặt, nhưng với trí tuệ mưu lược của hắn, Sở Ngọc tin hắn có thể làm những chuyện đó chẳng khó khăn gì. Trước là giả vờ thần phục Sơn Âm công chúa, khiến nàng ta lơi lỏng cảnh giác, sau đó giết người trốn thoát là việc quá dễ dàng.
Vì sao hắn không làm như vậy?
Hiện tại nàng tuyệt đối không cho là, lâu ngày ở bên Sơn Âm công chúa, Dung Chỉ đã nảy sinh tình cảm. Điều đó là hoàn toàn không thể!