Phượng Tù Hoàng

Chương 162: Q.4 - Chương 162: Hồn phách trở về




Sở Ngọc gặp lại Tiêu Biệt, liền cùng hắn lên xe ngựa rời khỏi Sở viên. Suốt dọc hành trình, hắn cứ nhìn nàng đăm đăm không rời mắt.

Sở Ngọc làm bộ không để ý đến ánh mắt của hắn, quay ra ngắm phong cảnh bên ngoài, một hồi lâu sau nghe thấy tiếng nói khẽ: “Những ngày nàng không ở đây, xảy ra rất nhiều chuyện!”

Chỉ một câu nói khiến tâm trí Sở Ngọc treo lên lơ lửng. Nàng biết chuyện này là tất nhiên. Nàng bị bắt cóc, rời khỏi thành lâu như vậy, dù trong phủ hay ở chỗ Lưu Tử Nghiệp chắc chắn nảy sinh biến cố.

Nghe trong ý tứ Tiêu Biệt, có lẽ đó là chuyện chẳng lành. Trong lòng nàng cũng chuẩn bị tâm lý nghênh đón hậu quả xấu nhất...Dù đó là tin hoàng đế lại sát hại người thân, nàng cũng có thể tiếp nhận được.

“Nói đi!”

Tiêu Biệt ngẫm nghĩ, mi mắt hạ xuống: “Vì nàng bị bắt cóc, bệ hạ nổi giận, toàn thành chấn động. Đồng thời, việc nàng lấy thân phận giả Dụ Tử Sở cũng bị phát giác!”

Một lúc không thấy Sở Ngọc đáp lại, Tiêu Biệt ngạc nhiên ngước mắt lên. Vẻ mặt Sở Ngọc trầm tĩnh ổn định, thậm chí trong mắt còn có ý cười, như là chờ hắn nói tiếp.

Nàng…không lo lắng chút nào sao?

Nghĩ rằng Sở Ngọc cố gượng cười, Tiêu Biệt tìm cách an ủi: “Thực ra cũng không có nhiều người biết chuyện này, trừ một số công tử sĩ tộc ngày xưa mà nàng từng kết giao. Bọn họ giấu kín sự việc, chỉ đem trả lại trà và cây quạt mà nàng tặng, chứ cũng không gây nên chuyện ồn ào gì!”

Tiêu Biệt “lánh nặng tìm nhẹ”, không nói ra nguyên nhân. Thực ra bọn họ phải giấu kín không cho sự việc lan truyền, vì tất cả đều là con nhà thế gia vọng tộc, không muốn người khác biết họ đã từng kết giao với Sơn Âm công chúa.

Tiêu Biệt không nói, nhưng Sở Ngọc sao không hiểu rõ? Nàng nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng: “Bọn họ khinh thường không muốn lui tới chỗ bản công chúa, chẳng lẽ bản công chúa lại thèm để ý bọn họ sao?” Tất nhiên, giữa đám sĩ tộc đó cũng có những công tử tài hoa phong lưu như Vương Ý Chi. Song đại bộ phận bọn họ là những kẻ tầm thường nhàm chán. Bây giờ Sở Ngọc đã có biện pháp tốt hơn, cắt đứt liên hệ với bọn sĩ tộc cũng chẳng sao.

Lời khen chê của người khác, với Sở Ngọc chỉ như mây khói thoảng qua. Nàng không phải là Sơn Âm công chúa, hơn nữa nàng chỉ cần lo cho bản thân được thoải mái, sao phải để ý kiến kẻ khác ảnh hưởng tới mình?

Duy nhất có một điều đáng tiếc. Nàng vốn định phát triển hai thứ sớm hơn so với lịch sử, đó là trà và quạt gấp. Thậm chí đã có vị công tử sở hữu xưởng thủ công bàn bạc với nàng về công nghệ sản xuất quạt và sao ướp trà để phát triển thành quy mô lớn. Bây giờ xem ra, lại trở về điểm xuất phát ban đầu.

Phất phất tay, Sở Ngọc ra hiệu cho Tiêu Biệt không nhắc đến vấn đề này nữa: “Những chuyện vặt này ta không để tâm, đừng nhắc đến nữa! Phủ công chúa…có xảy ra chuyện gì không?” Nàng vốn muốn hỏi cả tình hình trong triều, nhưng nghĩ đến Tiêu Biệt là một công tử chỉ thích đánh đàn, chắc hẳn không quan tâm hiểu rõ lắm nên đành giảm bớt một vấn đề.

Tiêu Biệt nhìn Sở Ngọc một hồi rồi chậm rãi nói: “Phần lớn thời gian ta đều ở Sở viên, không hề ra ngoài. Công chúa muốn biết việc nhà thế nào, lát nữa xuống xe là rõ, cần gì phải hỏi ta!”

Sở Ngọc khẽ nhếch mép, thầm nghĩ cũng đúng. Hoặc là người khác nói cho mình nghe, hoặc là tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là biết trước biết sau mà thôi!

Nhưng mà, trong giọng điệu của Tiêu Biệt, hình như có vẻ gì đó không được tự nhiên?

Xe ngựa càng về gần đến nơi, Sở Ngọc càng thấy sốt ruột. Nhưng lúc nàng xuống xe, quang cảnh trước mặt như dội gáo nước lạnh xuống cõi lòng nàng. Dưới tàng cây trước cổng lớn, mấy hàng cờ trắng bay phấp phới, trên cổng cũng treo dải lụa trắng. Cách bài trí này, rõ ràng là trong phủ có người qua đời.

Sở Ngọc không kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng đến ngưỡng cửa hỏi một hộ vệ đứng đó: “Trong phủ có ai chết?”

Sở Ngọc bỗng nghĩ đến một vấn đề. Lưu Tử Nghiệp yêu thương tỷ tỷ như thế, nàng lại bị bắt cóc ở ngay cửa phủ, sau khi hắn biết chuyện liền nổi cơn thịnh nộ, giận lây người trong phủ…

Hèn gì vừa rồi Tiêu Biệt giấu diếm không kể với nàng, trong phủ có bao nhiêu người chết…

***

Sở Ngọc càng nghĩ càng kinh hãi, không để ý ánh mắt thủ vệ nhìn mình như thấy quỷ, vượt qua bọn họ chạy thẳng vào trong phủ. Tiêu Biệt ở phía sau nàng cười lạnh một chút, cũng bước theo.

Suốt dọc đường trong phủ, băng qua bao nhiêu tòa nhà, đều thấy một màu trắng. Người hầu thị vệ mặc đồ tang, nhìn thấy nàng thì đứng ngây như trời trồng, dù được hỏi bao nhiêu câu cũng chỉ trợn mắt há mồm không nói được lời nào.

Sở Ngọc lòng dạ rối bời. Nàng vẫn còn đang khổ sở về chuyện của Dung Chỉ, lo hắn khó thoát thân an toàn trở về, bây giờ lại gặp cảnh tượng này. Người trong phủ, dù là Hoàn Viễn, Lưu Tang hay Liễu Sắc, Ấu Lam đều là những người đã gắn bó với nàng. Bây giờ, bất cứ ai trong bọn họ chết cũng sẽ là ám ảnh không tan với nàng.

Ngưỡng cửa đại sảnh phía trước dường như hoàn toàn bị cờ trắng, màn tang che phủ, bên trong còn vọng ra tiếng khóc. Sở Ngọc trong lòng thảm thiết, chân càng lúc càng chạy nhanh.

Đại sảnh đã biến thành linh đường. Một vòng người đứng vây quanh như gia quyến chịu tang. Thấy có người đến, một người quay lại. Khi ánh mắt người đó chạm đến Sở Ngọc, hắn như bị trúng tà, đứng ngây như phỗng.

Người đầu tiên quay lại là Liễu Sắc. Hắn trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, thấy Sở Ngọc thì vô cùng sợ hãi. Một lát sau, những người khác cũng xoay lại, nhìn thấy Sở Ngọc thì nhất tề ngơ ngẩn.

Hoàn Viễn, Lưu Tang, A Man, Việt Tiệp Phi, Liễu Sắc…Ấu Lam. Sở Ngọc nhận diện từng người một, thấy không có ai bị Lưu Tử Nghiệp hạ độc thủ, trong lòng không khỏi thầm ngạc nhiên.

Cùng lúc này, rất nhiều người chạy vào linh đường, thậm chí chen qua người Sở Ngọc. Đó là thủ vệ, thị nữ trong phủ, tất cả chạy vào kêu lên với Hoàn Viễn: “Hoàn công tử, hồn của công chúa hiện về!”

Một thị nữ nhát gan sợ đến run rẩy: “Công…công…công…công chúa biến thành Quỷ Hồn đã trở về, lại còn hiện hình giữa ban ngày, nhất định là lệ quỷ lợi hại!”

Sở Ngọc đứng một bên trợn tròn mắt. Bây giờ nàng đã hiểu, linh đường này dành cho nàng. Dọc đường nàng chạy tới đây, mọi người phản ứng kỳ lạ bởi vì cho rằng nàng là Quỷ Hồn, dọa bọn họ sợ chết khiếp.

Đúng là một bầy trẻ con ấu trĩ!

Sở Ngọc vừa lắc đầu thở dài vừa nhìn Hoàn Viễn, thầm nói: nhân dân lao động chưa được đọc sách thánh hiền, sai lầm này có thể tha thứ, còn các ngươi, phải nhận ra là ta còn sống chứ?

Không đợi Sở Ngọc cất tiếng, Lưu Tang bỗng òa khóc. Câu bé bổ nhào tới ôm nàng: “Công chúa, người đến để mang em đi sao?”

Tiêu Biệt chậm rãi bước tới, chứng kiến màn này, khóe miệng khẽ cong lên không rõ là cười hay không, hình như là cười nhạo.

Sở Ngọc thấy trong đầu ong ong, thật hi vọng có thể ngất ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.