Phượng Tù Hoàng

Chương 213: Q.5 - Chương 213: Hương trong tuyết




Không đợi xe ngựa dừng hẳn, Hoàn Viễn nhảy xuống, bước nhanh về phía Sở Ngọc. Khi còn cách nàng khoảng ba thước, hắn đột nhiên dừng lại.

Dù lo cho nàng đến rối bời tâm trí, hắn vẫn duy trì khoảng cách lễ phép như cũ.

Hoàn Viễn nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới, xác định Sở Ngọc không bị thương chỗ nào mới rốt cuộc thầm thở phào. Nghĩ hành động vừa rồi của mình thật thất lễ, hắn vội nâng tay vái chào: “Công chúa!”

Sở Ngọc nhìn hắn mỉm cười: “Đã ra khỏi Kiến Khang, sau này đừng gọi ta là công chúa! Chúng ta cần phải thay đổi thân phận. Để tránh lỡ miệng, ngươi hãy làm quen trước đi, gọi ta là Sở Ngọc. Bây giờ thử gọi xem nào!”

Sở Ngọc, hai chữ này đối với nàng chỉ là cách xưng hô tên gọi bình thường, nhưng đối với Sơn Âm công chúa lại là khuê danh nữ tử (tên gọi thân mật thời con gái). Hoàn Viễn há mồm, hơn nửa ngày mới phun ra được hai chữ nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Sở…Ngọc…”

Gọi xong cảm thấy quá gần gũi thân mật, mặt Hoàn Viễn không khỏi nóng bừng.

Thấy hai má Hoàn Viễn ứng đỏ một cách kỳ lạ, Sở Ngọc hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng không để ý. Nàng chỉ mỉm cười gật đầu: “Về sau cứ gọi ta như thế!”

Hỏi chuyện Hoàn Viễn, biết hắn bị Hoa Thác đánh ngất xỉu, Sở Ngọc cười cười ngại ngùng, vì đó là chủ ý của nàng. Lúc nghe nói Liễu Sắc chết bởi tay Tông Việt, nàng trầm mặc gật đầu. Nhưng khi nghe Dung Chỉ đã tỉnh, ngược lại trên gương mặt nàng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Hoàn Viễn kể tóm tắt những chuyện xảy ra trên đường, rồi định hỏi Sở Ngọc làm sao đuổi kịp và đón đường bọn họ, nhưng nàng lại lảng sang đề tài khác, mắt nhìn về phía xe ngựa.

Trong khi hai người nói chuyện, Hoa Thác, A Man, Lưu Tang và Ấu Lam đã xuống xe, tiến về phía nàng.

Phía sau bọn họ, là Dung Chỉ.

Hắn không bước về phía nàng, mà nhàn nhã đứng dựa vào thành xe.

Lưu Tang tự nhiên đến bên Sở Ngọc như mọi khi, nhưng không quấy rầy nàng và Hoàn Viễn chuyện trò.

Hoa Thác thấy Sở Ngọc không việc gì, trong lòng hổ thẹn, chân bước dùng dằng. Đi được một đoạn, hắn phát hiện Dung Chỉ không hề bước tới nên chần chừ không biết nên đi tiếp hay là đứng lại.

Giống như đó là một đoạn đường thi chạy, chỗ xe ngựa là điểm xuất phát còn Sở Ngọc là đích đến. Những người không có khúc mắc trong lòng đều tiến về phía nàng, người do dự đứng ở giữa đường, mà chỉ riêng một người, trước sau đều đứng nguyên ở vạch xuất phát, chưa từng nhấc chân.

Hắn vốn có thể giống như mọi người, giả vờ không có việc gì, tiến về phía nàng, nhưng hắn không làm!

Sở Ngọc mỉm cười, ánh mắt lướt qua Lưu Tang và mọi người, cuối cùng dừng lại ở Dung Chỉ.

Giờ phút này Dung Chỉ cũng chăm chú nhìn nàng, bình thản đối diện, trong mắt là nhiều điều không nói nên lời. Điểm xuất phát và đích đến lẳng lặng nhìn nhau.

Tuy lúc Dung Chỉ còn hôn mê, Sở Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý về sự biến đổi của hắn, nhưng khi thành sự thật, nàng vẫn không ngờ được, hắn lại…đẹp như thế. Dù chỉ đứng yên lặng chỗ này, hắn cũng như phảng phất hội tụ mọi linh khí trên đời.

Rốt cuộc, nàng đã hiểu vì sao, trước đây khi nhắc đến Chung Niên Niên, Hoa Thác lại dè bỉu không thèm để ý. So sánh với Dung Chỉ bây giờ, Chung Niên Niên quả thật chỉ như đom đóm so với ánh trăng.

Chỉ có điều…

Sở Ngọc thở dài, mỉm cười hơi bất lực.

Quá đẹp, đẹp đến mức nàng không thể có được, chỉ có thể ngắm từ xa mà không chạm tới, giống như mây bay gió thổi, trăng soi đáy nước. Dù nàng cố gắng thế nào, cũng không với tới được.

Sở Ngọc vừa định mở miệng, bỗng trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhìn về phía sau bọn họ.

Hoàn Viễn theo ánh mắt nàng quay lại nhìn. Phía đầu đường tuyết trắng, bụi tuyết cuốn lên mù mịt, nhìn gần hơn thì đó là một đội kỵ binh. Vẫn là Tông Việt dẫn đầu, nhưng lần này không phải ba mươi, mà là ba, bốn trăm người. Tiếng vó ngựa rầm rập rung chuyển cả một vùng.

Khuôn mặt Hoàn Viễn vừa mới ửng hồng, thoắt trở nên trắng bệch.

Chẳng những hắn, mà Hoa Thác và mọi người cũng kinh ngạc không thôi.

Cưỡi ngựa song song với Tông Việt là một vị tướng khác, chính là nguyên nhân khiến hắn quay lại. Trên đường về, hắn gặp đội quân này. Nhờ quân y kiểm tra, biết vết thương không có độc, Tông Việt bèn cùng tướng chỉ huy và cả nhóm quân quay lại truy đuổi.

Đây không còn là vấn đề công lao hay không nữa, ý tưởng bắt người lĩnh thưởng đã sớm bị Tông Việt ném qua một bên. Trong đầu hắn chỉ nung nấu một ý nghĩ, làm sao có thể bắt Dung Chỉ, lóc từng khúc xương, xẻ từng miếng thịt. Ai đời hắn lại bị trêu đùa bỡn cợt đến hai lần!

Dung Chỉ nhìn Tông Việt ngày càng tới gần, cười cười: “Dù sao người tính cũng không bằng trời tính!”

Lúc tỉnh lại, hắn vội lấy trâm ngọc giải cứu Hoa Thác, kiếm thì mượn trên người Hoàn Viễn, chứ còn độc dược thì lấy đâu ra! Nói là dùng độc, chẳng qua lợi dụng ảnh hưởng của bản thân từ trước, cộng với sự đa nghi của Tông Việt để dọa nạt một phen thôi!

Nhưng, dù hắn có suy tính thấu đáo chặt chẽ đến đâu cũng không thể tính được những sự kiện phát sinh ngẫu nhiên ngoài ý muốn, ví dụ như Tông Việt gặp đồng đảng trên đường về, ví dụ như…

Dung Chỉ quay lại, nhìn thoáng qua.

Lại ví dụ như, Sở Ngọc.

Không phải Lưu Sở Ngọc, mà là Sở Ngọc.

Lòng thầm tính toán những biện pháp có thể đối phó, trong tình hình này nên chọn cách thức nào, Dung Chỉ lại một lần nữa cầm kiếm lên. Sau nửa ngày nghỉ ngơi, hắn đã phục hồi kha khá. Nếu lúc trước có được sức lực như bây giờ, thì đã có thể một kiếm giết chết Tông Việt, giải trừ hậu họa.

Tất nhiên, bây giờ nói “nếu” chẳng để làm gì, Dung Chỉ cũng không rảnh rang mà suy nghĩ vẩn vơ. Hắn tập trung toàn bộ tâm tư để lo đối phó với kẻ địch đang áp sát.

Nhưng mà, Tông Việt và đội kỵ binh còn chưa tới chỗ bọn họ, Dung Chỉ đã phảng phất cảm thấy có gì đó. Không nhìn về phía Tông Việt, hắn xoay người, nhìn về hướng ngược lại.

Sở Ngọc cũng kinh ngạc nhìn theo.

Ở phía bên kia con đường, cũng có một cơn lốc đen và tiếng vó ngựa, mà Sở Ngọc và mọi người trở thành trung tâm chia con đường thành hai nửa.

Rầm rập rầm rập đang tới.

Một trước một sau, hai đội kỵ binh đang vây bọc nhóm Sở Ngọc theo hai hướng thành thế gọng kìm.

Đội hắc kỵ xuất hiện trong tầm mắt muộn hơn, nhưng đến chỗ bọn họ đồng thời với nhóm kỵ binh của Tông Việt.

Sở Ngọc chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm, mấy trăm kỵ mã như gió lốc quét tới. Các kỵ sĩ trên mình ngựa đều mặc y phục đen tuyền, bên ngoài khoác áo lông cũng một màu đen, đeo mặt nạ đen. Hơn nữa, mỗi con ngựa cũng cùng màu với quần áo, là ngựa ô thuần chủng, hùng tuấn uy vũ.

Kỵ sĩ dẫn đầu phi nhanh đến chỗ Sở Ngọc, bỗng nhấc tay ghìm chặt dây cương. Tuấn mã hí vang một tiếng rồi dừng lại, mà hơn một trăm kỵ mã phía sau cũng hí vang, nhất tề dừng lại theo kỷ luật nghiêm ngặt.

Cho đến lúc này, Sở Ngọc mới nhìn rõ, bọn họ cùng lắm chỉ một trăm kỵ sĩ, nhưng mạnh mẽ phi thường, sắp xếp thành hai hàng chỉnh tề, khí thế so với ba, bốn trăm quân của Tông Việt không hề kém cạnh.

Người dẫn đầu xuống ngựa, bước tới trước mặt Dung Chỉ. Khi còn cách khoảng một trượng, hắn dừng lại, quỳ một gối xuống: “Vũ Văn Hùng bái kiến công tử!”

Người tự xưng Vũ Văn Hùng, chính là người Sở Ngọc đã từng gặp dưới cái tên Vu Văn. Nhưng bây giờ hắn không còn vẻ hòa nhã, khiêm tốn như khi cùng nàng đến Giang Lăng nữa. Cơ thể cường tráng rắn chắc, ánh mắt sắc bén cương nghị, phảng phất như kiếm tuốt khỏi vỏ. Hiện tại thanh kiếm này đang phục dưới chân Dung Chỉ.

Dung Chỉ vẫn đứng dựa vào thành xe ngựa, giơ tay ra hiệu cho Vũ Văn Hùng đứng lên. Rồi hắn quay lại nhìn Tông Việt đang đầy vẻ hoang mang bất định, mỉm cười: “Tông tướng quân có muốn chiến đấu một trận với chúng ta?”

Vừa rồi Dung Chỉ không tin lắm vào khả năng thoát hiểm an toàn khỏi cục diện này, nhưng Vũ Văn Hùng vừa đến, tình thế liền đảo ngược. Ít nhất trong lòng hắn có thể khẳng định chắc chắn.

Vẻ mặt Tông Việt phức tạp khi thấy Vũ Văn Hùng dẫn kỵ binh đến. Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của binh lính Nam triều không có gì xuất sắc. Hắn không hiểu đội kỵ binh này ở đâu ra mà lại uy dũng như thế. Không cần chính thức giao chiến, chỉ cần xem khí thế đối phương cũng biết là mạnh hơn quân mình gấp bội.

Nhưng hai lần đối phó với Dung Chỉ đều thất bại, lần này hắn không cam tâm lùi bước như vậy.

Vũ Văn Hùng lạnh lùng liếc nhìn Tông Việt, chợt xoay người, cao giọng quát: “Các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!” Âm thanh hùng tráng uy phong như sấm dậy.

“Tuân lệnh!” Cả trăm kỵ sĩ đồng loạt hô lớn, tiếng vang rung trời. Bọn họ đồng thời rút bội đao. Trong phút chốc, ánh đao chói lòa phản xạ tuyết trắng, mang theo sát khí ngùn ngụt khiến Tông Việt cơ hồ không mở được mắt.

Dũng mãnh và khí thế áp đảo.

Tông Việt thậm chí nổi lên đố kỵ. Không hiểu đội kỵ binh này ở đâu ra? Nếu trong tay hắn có những kỵ binh dũng mãnh như vậy thì tốt biết bao!

Trời giúp Dung Chỉ.

Việc đã đến nước này, Tông Việt cũng biết chuyện không thể làm, vẫn chưa mất đi lý trí, xông vào đánh bừa để mình và toàn quân bị tiêu diệt. Hắn ôm hận cắn răng, nói với vị tướng bên cạnh vài câu, rồi dẫn quân lặng lẽ rút lui.

Ba phen truy tới, cả ba phen đều bị Dung Chỉ bức lui. Dù trong miệng đắng ngắt như ngậm hoàng liên, hắn cũng không có cách nào khác ngoài ôm hận tự nuốt xuống.

Vũ Văn Hùng quay sang Dung Chỉ: “Công tử, có cần truy kích không?”

Dung Chỉ mỉm cười: “Không cần! Kiến Khang có biến, tân hoàng đế sẽ không dung tha cho hạng người này, chúng ta cần gì phải tốn sức?” Ngừng một chút, hắn lại cười cười nhìn Vũ Văn Hùng: “Sao các ngươi đuổi được tới đây?”

Không đợi Vũ Văn Hùng trả lời, hắn khẽ nhíu mày, bỗng nghĩ tới một chuyện, bèn nhìn về phía sau đội kỵ binh.

Trên con đường ngổn ngang tuyết và cỏ cây bị ngựa dẫm đạp, phía xa cũng có một người cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía bọn họ. Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, truyền tới tai Sở Ngọc và mọi người.

Người đó chậm rãi tới gần, đội kỵ binh tự động tách ra hai bên nhường đường, nhưng hắn vẫn chậm rãi cưỡi ngựa đến chỗ Dung Chỉ.

Dung Chỉ cười cười.

Người kia chậm chạp xuống ngựa, động tác hơi miễn cưỡng hình như vì không quen. Cách cưỡi ngựa cũng rất vụng về, nhưng Vũ Văn Hùng không có vẻ gì là khinh miệt, thậm chí lại rất tôn kính khi nhìn thấy người này.

Người kia giơ tay, nhấc bỏ áo khoác đen ra, để lộ một bên gò má có vết đao chém rất sâu.

Khuôn mặt vốn cực kỳ mỹ lệ thanh tú xinh đẹp, nhưng nay bị vết đao đáng sợ và vẻ gầy guộc tiều tụy khiến trở nên thê thảm.

Mọi âm thanh đều ngừng lại.

Mặc Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.