Phượng Tù Hoàng

Chương 113: Q.3 - Chương 113: Máy phá hoại hình người




“Ba”, cửa bị đẩy ra.

“Công…” Người tới vừa mới kêu được một chữ, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau trong phòng, thanh âm gián đoạn.

Sở Ngọc vội vàng đẩy Dung Chỉ ra, nhìn về phía cửa, thấy người đến là Hoàn Viễn.

Hoàn Viễn cũng ý thức được hành vi thất thố của mình, hắn nâng tay cúi người vái chào: “Hoàn Viễn lỗ mãng, mong công chúa thứ tội!” Lúc đứng thẳng lên, hắn nhìn nhanh sang phía Dung Chỉ.

Sở Ngọc đưa tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa, cố gắng trấn tĩnh nói: “Có việc gì vậy?” Tuy vừa rồi nàng và Dung Chỉ chẳng làm gì, nhưng lúc này không hiểu sao nàng có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang, không khỏi chột dạ.

Khuôn mặt Hoàn Viễn hiện vẻ dở khóc dở cười: “Tên nô lệ da đen mà công chúa mang về…”

Hắn còn chưa dứt lời, Sở Ngọc đoán ngay là A Man lại gây ra chuyện gì rồi, nàng khoát tay áo: “Dẫn ta đi xem!” Lúc trở về tinh thần nàng hốt hoảng bất an, nên quên mất anh chàng da đen mà mình lừa gạt theo về cùng.

Hắn lại gây tai họa gì?

Hoàn Viễn dẫn Sở Ngọc đến nơi ở của Hoa Thác. Nội thương của Hoa Thác đã khỏi hẳn, mùi thuốc đông y nồng nặc trong biệt viện cũng giảm đến tám phần, chỉ còn lưu lại phảng phất. Những kẻ tôi tớ phụ trách chăm sóc Hoa Thác đã rời đi, phòng ở rộng rãi không cần sắp xếp bày biện nhiều nên A Man được bố trí ở đây.

Tuy Sở Ngọc chưa hề dặn dò, nhưng theo lời những người đồng hành với Sở Ngọc vừa trở về, Hoàn Viễn biết A Man do Sở Ngọc thu nạp trên đường. Hắn cũng được nghe về chiến tích chói lọi của A Man tại phủ công chúa ở huyện Sơn Âm. Cân nhắc về sức lực của kẻ kia, Hoàn Viễn bố trí cho hắn ở cùng Hoa Thác, mục đích là lấy bạo chế bạo. Nhưng dù như thế, hắn vẫn đánh giá thấp anh chàng da đen trông vẻ ngoài không cường tráng mấy này.

Tại ngưỡng cửa, bảng hiệu “Tam ngàn phồn hoa” đã lung lay sắp rơi xuống. Bước vào biệt viện, chứng kiến tình hình bên trong, Sở Ngọc bất giác phì cười.

A Man đứng ngây ngốc ở trước cửa, cặp mắt trong suốt đang bối rối không biết phải làm sao. Trông hắn thật giống chú chó nhỏ lạc đường, mà trong tay đang cầm…một cánh cửa.

“Chuyện là thế nào?” Đau đớn nặng nề trong lòng dường như tan biến theo hư không, Sở Ngọc quay sang hỏi Hoàn Viễn.

Hoàn Viễn thở dài: “Cửa này phải đẩy vào trong, nhưng hắn lại kéo nhẹ ra ngoài, thế là…” Chỉ như vậy thôi mà tung cả cánh cửa. Sau đó A Man sống chết cũng không chịu tiến vào, chỉ đứng ở ngưỡng cửa, cũng không gây rối. Hoàn Viễn không biết phải làm sao liền đi tìm Sở Ngọc, và bắt gặp cảnh nàng đang bị Dung Chỉ ôm ôm ấp ấp.

Nghe Hoàn Viễn giải thích xong, Sở Ngọc tiến tới mỉm cười với A Man: “Sao còn đứng đó mà không vào nhà? Sau này, nơi đây sẽ là nhà của ngươi!”

A Man nhìn thấy Sở Ngọc, đôi mắt trong suốt màu hổ phách hiện vẻ bất an. Hắn lắp bắp cầu xin: “Thịt, đừng, không cho ta, sai, đừng đuổi, đuổi đi…” A Man mới đến xứ sở này chưa được bao lâu, không hiểu rõ phong tục ở đây, đầu óc lại hơi ngốc nghếch. Nhưng hắn cũng nhận biết mình đã làm sai một vài việc, rất có khả năng sẽ khiến người cho mình ăn nhiều thịt đang đứng trước mặt không vui.

Phải một lúc sau Sở Ngọc mới hiểu được lời nói của A Man. Nàng khoát tay áo, dịu dàng nói: “Ngươi phải nói thế này, đừng không cho ta thịt, đừng đuổi ta đi! Thế mới là trật tự chính xác!”

Bảo A Man chậm rãi đọc lại theo nàng, rồi Sở Ngọc xoa đầu hắn. Tóc hắn vừa xoăn vừa ngắn ngủn, không êm mượt nhưng cảm giác xù xù cũng rất độc đáo “Đừng sợ, sau này cẩn thận hơn là được! Bây giờ vào phòng nghỉ ngơi đi, chắc ngươi đi đường cũng mệt mỏi rồi!” Không giống như nàng ngồi xe ngựa vừa yên tĩnh vừa thoải mái, A Man phải đi bộ suốt hành trình.

A Man ngắm nhìn trong phòng rồi lắc đầu: “Không. Muốn, trước kia. Ngủ, ở bên ngoài, dưới đất”

Sở Ngọc lại không thể không chỉnh sửa câu cho hắn: “Không muốn, trước kia ta ngủ dưới đất, ở bên ngoài. Nào, nói lại theo ta!” Nàng quyết định từ giờ trở đi sẽ bồi dưỡng năng lực ngôn ngữ cho tiểu tử này, không tham vọng giúp hắn “lưỡi nở hoa sen”, nhưng chí ít có thể nói khiến người khác hiểu ngay là được.

Rồi nàng tiếp lời: “Ta không cần biết trước đây ngươi thế nào, nhưng theo ta đến đây, nhất định phải có chỗ ở. Ta đã từng nói rồi, theo ta, ngươi chẳng những có thịt ăn, có phòng ở, còn có quần áo mặc…” Nói tới đây, Sở Ngọc bỗng ngừng lại, ánh mắt dừng trên người A Man. Lúc này hắn không quấn mấy tấm vải rách giống như vài ngày trước mà mặc y phục giống mọi người, thậm chí là quần áo mới. Nhưng quần áo đã rách tứ tung, chỗ này thiếu một miếng vải, chỗ nọ hở ngực, chỗ kia hở đùi, mặc với không mặc chẳng khác là bao nhiêu.

A Man xấu hổ cúi đầu: “Không, không quen. Y phục, phiền toái, đưa tay, hỏng”. Hắn không có thói quen mặc y phục che kín nghiêm chính. Hơn nữa, với sức khỏe kinh người, quần áo rất dễ bị rách toạc.

Nụ cười của Sở Ngọc cứng ngắc trong khoảnh khắc, rồi nàng khoát tay: “Không sao! Ở đây ta có rất nhiều quần áo, rách bộ này thì đổi bộ khác. Nếu ngươi không thích y phục như thế thì nói cho ta cách ngươi vẫn hay mặc, ta sẽ sai người may!”

Vừa nghe lời này, A Man rất phấn khởi, lập tức động thủ xé toang áo xống trên người. Nhưng nói khí lực hắn kinh người chẳng ngoa chút nào, mới chỉ động tay nhẹ nhàng, mấy tầng y phục như xấp giấy mỏng lập tức bị xé “roẹt”, tung hết ra.

Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, triệt để, triệt để…

Ánh mắt Sở Ngọc thuận theo lồng ngực bóng loáng của hắn chậm rãi dời xuống…Sau đó nàng ngột ngạt xoay người, vỗ vỗ vai Hoàn Viễn: “Ngươi bố trí hắn ở chỗ này, đúng là tính toán hợp lý!” Xem ra hắn và Hoa Thác rất có tiếng nói chung!

Sau khi A Man mặc quần áo xong, Sở Ngọc mới lại nhìn hắn một lần nữa. Quần áo mới là do thợ may trong phủ gấp rút làm theo lời Dung Chỉ, may xong rất nhanh vì y phục đơn giản, không hề công phu tỉ mỉ chút nào. Phần thân trên để trần, chỉ có một mảnh vải vắt chéo ngực, bên dưới là dạng váy ngắn ôm gọn lấy eo và mông, lộ ra đôi chân trần đen dài, có vẻ dụ hoặc rất ngỗ ngược.

Tuy có thể xem hắn là một chàng đẹp trai, nhưng đáng tiếc anh chàng này sức lực quá ghê gớm. Tuy bản tính hắn hiền lương, nhưng lại hơi hậu đậu, giơ tay nhấc chân là phá hủy luôn đồ nội thất nào đó trong nhà. Hắn chỉ dạo qua phòng ốc một vòng, lập tức có một đống đồ vỡ hỏng.

Sở Ngọc nhìn hiện trường phá hoại, rốt cuộc đã hiểu vì sao A Man đơn độc một mình lưu lạc. Thứ nhất là hắn quá khỏe, rất ít nhà có khả năng cưỡng chế hắn. Thứ hai là, ngay cả khi cưỡng chế hắn rồi, bắt hắn làm việc, thì sức phá hoại gấp nhiều lần kết quả lao động.

Nếu thực lực tài chính trong phủ công chúa không dày, thì không tài nào chịu nổi mức phá hoại thế này.

Nàng vốn tưởng rằng mình nhặt được một công cụ hữu ích, không ngờ lại là máy phá hoại hình người.

Nhưng người đã nhặt về rồi, Sở Ngọc không nhẫn tâm đuổi A Man đi. Với tính tình như vậy, hắn mà lưu lạc đầu đường chắc là sẽ sớm chết đói.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Ngọc ra quyết định, thay toàn bộ cửa nẻo, đồ dùng trong phòng hắn thành đồ sắt, tránh cho hắn tiếp xúc với những đồ đạc khác, đồng thời, dần dần hướng dẫn hắn khống chế sức lực.

Nhân tiện A Man ở cùng Hoa Thác, Sở Ngọc yêu cầu Hoa Thác dạy hắn võ nghệ. Sức lực đó cộng với kiếm thuật, nhất định sẽ trở thành một hộ vệ siêu cấp.

Ngay từ đầu Sở Ngọc lừa gạt A Man, chính là dụng ý này.

Nàng cần một lực lượng chiến đấu hoàn toàn thuộc về mình, không giống Việt Tiệp Phi thuộc về hoàng gia, cũng không giống Hoa Thác, mỗi lần sai khiến lại phải thông qua Dung Chỉ.

A Man thần lực bẩm sinh, nếu trải qua huấn luyện, chắc hẳn sẽ là lựa chọn rất tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.