Năm nay mùa xuân đến sớm.
Trải qua thu sương đông tuyết, Sở viên lại một lần nữa bao phủ
màu xanh tràn trề sức sống. Sở Ngọc đã sống yên bình ở Bắc Ngụy được hơn một năm rồi.
Gió xuân ấm áp tràn ngập trong Sở viên và trong trạch viện của Quan
Thương Hải. Ở góc phía sau nhà, có một cái ao rộng hơn mười mét. Sở Ngọc đang ngồi bên bờ ao, xúc từng muỗng thức ăn nhỏ dành cho cá rải xuống
mặt hồ.
Gần đây nàng khá hứng thú với việc nuôi cá. Sẵn có ao ở bên nhà
Quan Thương Hải, nàng liền thả mấy chục con vào đó, có hồng có trắng, đủ mọi chủng loại hình dáng khác nhau được nuôi cùng một chỗ.
Mỗi ngày Sở Ngọc lại chế biến một loại thức ăn cho cá khác nhau. Hôm
thì là cơm thừa trộn rau, hôm thì gạo và kê rang, có khi chỉ là một khúc xương thừa, có lúc thậm chí mấy ngày quên không cho cá ăn. Lũ cá chưa
bị nàng hại chết, thật đúng là một kỳ tích!
Bát thức ăn lúc này là hỗn hợp cơm và bột mạch, còn thêm một chút gia vị. Vừa rải một thìa xuống, lũ cá bị đói mấy ngày tranh nhau bơi tới,
đớp lia lịa những hạt cơm trước khi chúng chìm dần dưới mặt nước.
Quan Thương Hải ngồi bên cạnh Sở Ngọc, nghe âm thanh, tay hơi
động đậy. Vài hòn sỏi bắn vèo ra, đập trúng đầu mấy con cá khỏe mạnh
tham ăn, chuyên giành hết phần ăn của những con khác.
Hắn dùng lực đúng chỗ, khiến mấy con cá bị đau kinh hãi nhưng lại
không làm chúng bị thương. Những con cá kia kinh hoàng không dám lao tới tranh cướp nữa, lập tức các con khác có cơ hội bơi tới đớp mồi.
Một người cho cá ăn, một người ngồi bên thưởng ngoạn và hỗ trợ, tuy
không nói câu gì nhưng trong lòng dường như có sự tương thông ăn ý vui
vẻ. Quan Thương Hải đã bắn khá nhiều sỏi, bát thức ăn cho cá của Sở Ngọc cũng vơi đi gần một nửa, thì phía sau bọn họ có tiếng bước chân nhảy
tới. Sở Ngọc thầm thở dài, sau đó một đôi tay ôm choàng lấy cổ nàng.
Lưu Tang làm nũng dụi dụi lên bờ vai nàng: “Sở Ngọc, Sở Ngọc,
chúng ta đi du xuân đi?” Mấy tháng gần đây, Lưu Tang không gọi nàng là
ca ca, tỷ tỷ hay công chúa nữa, mà học theo Hoàn Viễn gọi thẳng tên
nàng.
Bây giờ, tuy khuôn mặt Lưu Tang vẫn bầu bĩnh trắng trẻo hồng
hào, đôi mắt vẫn to tròn, nhưng thân hình đã cao lên khá nhiều so với
một năm trước, khi mới đến Lạc Dương. Cậu bé hiện tại phải cao đến sáu,
bảy thước, ngang mắt Sở Ngọc. Không rõ là đất Lạc Dương đặc biệt thích
hợp cho trẻ nhỏ phát triển, hay là Lưu Tang đến tuổi dậy thì nữa.
Nhẹ nhàng kéo tay Lưu Tang xuống khỏi cổ mình, Sở Ngọc quay lại,
khuôn mặt đã trở nên tươi tắn: “Em có thể tự mình du ngoạn mà, tìm A Man hoặc Hoàn ca ca đưa em đi!” Dừng một chút, nàng mỉm cười: “Hôm nay ta
hơi mệt, không muốn ra ngoài chút nào!”
Lưu Tang chép miệng rầu rĩ, lén lút liếc nhìn Quan Thương Hải đang
ngồi bên cạnh Sở Ngọc. Từ khi người này xuất hiện, thường xuyên chiếm
thời gian của Sở Ngọc. Có điều cậu không dám tỏ bất kỳ oán hận hay bất
mãn nào với người này. Không hiểu vì sao, nhìn thấy Quan Thương Hải, cậu không tự chủ được mà phục tùng.
Đợi một lúc, thấy Sở Ngọc không có ý hưởng ứng, Lưu Tang đành cúi đầu chậm rãi theo đường cũ trở về. Khi câu bé đã đi xa, Sở Ngọc bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ: “Sao ta lại không biết, hôm nay cô không được khỏe nhỉ?”
Sở Ngọc lườm Quan Thương Hải, bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên chỉ là lời thoái thác, huynh đừng có châm chọc ta!”
Quan Thương Hải cười cười: “Có gì phiền não, nói ta thử nghe xem nào!”
Sở Ngọc khẽ thở dài: “Mấy ngày trước, ta cùng mọi người, trong đó có Lưu
Tang đi du xuân, gặp một gia đình cũng đi thưởng ngoạn phong cảnh. Nhà
đó có con gái lớn gần bằng tuổi Lưu Tang, họ thuận miệng hỏi ta, đã cho
Lưu Tang đính ước với con gái nhà nào chưa. Họ còn nói, muốn bàn tính
chuyện tương lai cho Lưu Tang và con gái họ!”
Dù chỉ là lời trò
chuyện ngẫu nhiên bên đường, nhưng đã nhắc đến một vấn đề mà Sở Ngọc xem nhẹ. Lúc nàng mới gặp, Lưu Tang còn là một cậu bé mười hai tuổi. Nhưng
hai năm trôi qua, cậu đã cao lên nhiều, tiếng nói không còn trong trẻo
non nớt nữa mà bắt đầu trầm khàn hơn. Lưu Tang đã bước sang tuổi thiếu
niên.
Bây giờ Sở Ngọc ở Lạc Dương chỉ làm sâu gạo ăn no chờ chết, mang theo một nhóm người cùng ăn no chờ chết. Dù sao khi chạy khỏi Nam triều, bọn họ đã mang theo đầy đủ tiền bạc. Hiện tại nàng không có mục tiêu đặc
biệt nào, cứ sống như thế vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng như thế không được!
Sở Ngọc buồn bực nói: “Trước đây
công…trước đây ta quá nuông chiều Lưu Tang, làm cho thằng bé ỷ lại vào
ta quá mức. Nhưng cuộc đời nó không thể chỉ biết đến một mình ta! Sau
này nó còn phải lấy vợ, phải có thành tựu trong cuộc sống, thì mới xứng
với một kiếp sống trên đời!” Cuộc sống của Lưu Tang đã bị bao trùm bởi
cái bóng của công chúa Sơn Âm, nàng không biết làm thế nào để đường đời
cậu có thể phát triển một cách đúng đắn.
Hoàn Viễn là một người trưởng thành, biết mình muốn gì, có chủ
kiến của riêng mình, nàng không cần lo lắng. Thân phận A Man đặc biệt, ở cạnh nàng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Lưu Tang thì khác. Cậu bé nên có
một cuộc sống bình thường tốt đẹp, chứ không phải là quanh quẩn bên
nàng.
Nhưng Sở Ngọc không biết làm thế nào thuyết phục được Lưu Tang hiểu
ra vấn đề. Nàng đã từng bộc bạch ý nguyện của mình, liền bị cậu bé phản
ứng kịch liệt, chất vấn ngược rằng có phải nàng không cần cậu bé nữa, sợ cậu gây phiền toái hay không. Mà sau đó, dường như Lưu Tang phát giác
ra điều gì, nên càng thích dính chặt lấy nàng hơn.
Sở Ngọc nhíu mày, nói xong liền ngước mắt lên nhìn Quan Thương Hải,
lại bắt gặp khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười quỷ dị. Nàng không khỏi hơi tức giận: “Huynh cười cái gì? Thấy ta buồn phiền thì huynh vui lắm
sao?”
Quan Thương Hải lại khẽ cười, lát sau mới từ tốn cất tiếng: “Ta thật
không hiểu, vì sao cô lại phải phiền não vì chuyện vớ vẩn này?” Đó là
cuộc sống của người khác, sao nàng phải lo thay? Vì sao nàng lại coi đó
là chuyện nghiêm trọng rồi buồn rầu nghĩ ngợi nhỉ?
Sở Ngọc bĩu môi:
“Huynh có thể cho rằng ta quá nhàn rỗi, nhưng ta nhất định phải nghĩ ra
biện pháp giải quyết! Lưu Tang là người nhà của ta, sao ta lại không
thay cậu bé quyết định cơ chứ?” Nếu là người không liên quan, việc gì
nàng phải hao tâm tổn sức thế này!
Quan Thương Hải nghe vậy, dù vẫn cười, nhưng lại trầm mặc im
lặng. Cho đến khi Sở Ngọc phủi phủi tay rời đi, hắn mới thấp giọng khẽ
nói: “Người nhà?”
***
Tuy trước mặt Quan Thương Hải, Sở Ngọc mạnh mồm nói là phải nghĩ ra
biện pháp giải quyết, nhưng mấy ngày sau, tình hình vẫn không có gì tiến triển. Nếu nói vài lời lạnh nhạt, tất nhiên là có thể kích Lưu Tang bỏ
đi, giống như Tiêu Biệt. Nhưng Tiêu Biệt và Lưu Tang khác nhau. Dù liên
quan đến Sơn Âm công chúa, nhưng Tiêu Biệt đối với nàng vẫn là người
ngoài. Còn hai năm qua, Sở Ngọc đã coi Lưu Tang như em trai của mình.
Nàng muốn điều kiện đầu tiên để đạt mục đích là không làm tổn thương Lưu
Tang. Nhưng mục đích này xem ra quá xa xôi, bởi vì hiện tại cậu bé luôn
tìm mọi cách bám chặt lấy nàng, và ngày nào cũng kêu ca là nửa tháng qua nàng không chịu đi chơi cùng cậu.
Sở Ngọc bị Lưu Tang kéo tay áo, không biết làm thế nào, đang định
nhượng bộ. Bỗng nàng thấy cậu bé dừng động tác, nghiêng tai lắng nghe.
Một lúc sau, sắc mặt cậu liên tục biến đổi, kinh ngạc rồi hoài niệm,
thậm chí là không dám tin. Hồi lâu sau, cậu bé buông tay Sở Ngọc, chạy
nhanh ra ngoài.
Sở Ngọc trong lòng nghi ngờ, lại lo Lưu Tang xảy ra chuyện, bèn gọi A Man cùng chạy ra phía cổng.