Phượng Tướng Quân Truyền

Chương 3: Chương 3




Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Graylain

————————————————

Hán nhân kia đi rồi, ít nhất trong vòng hai tháng không thể trở lại được. Na Hào Lặc giương cung, mũi tên bay đi như thỏ chạy, cắm giữa hồng tâm.

Nhưng là…. trời đánh thật! Vì cái gì tâm tình lão tử ngày càng không xong?! Lúc Hán nhân kia còn ở, lão tử chỉ hận không thể một quyền đập hắn thành thịt nát, nhưng hiện tại hắn đi rồi, không cần lúc nào cũng lo tộc nhân sẽ bị hắn tính kế bán đứng, không cần suốt ngày đối mặt với cái bản mặt còn đẹp hơn nữ tử khiến ai nhìn cũng phải đỏ mặt, không cần phải lúc nào cũng biết rõ có gian trá nhưng vẫn bị hắn dắt mũi dẫn đi, theo lý thuyết lão tử phải uống một trận ba ngày ba đêm để ăn mừng một phen cho hả nửa năm uất khí mới đúng chứ!

Vì cái gì hiện tại làm gì cũng không khôi phục tinh thần được! Chết tiệt, ta nhất định là trúng cổ độc của con hồ ly Hán nhân kia rồi! Na Hào Lặc tự mắng mình một câu, tiếp theo lại nhìn chằm chằm hồng tâm mà ngẩn người.

Hồng tâm đỏ tươi dưới ánh mặt trời chiếu rọi, rạng rỡ sinh huy, xinh đẹp minh động tựa như ngọn lửa trong cơn gió.

Ngọn lửa…. Hán nhân chết tiệt! Nhớ tới một chuyện, Na Hào Lặc càng thêm khẳng định mình là trúng tà thuật gì đó của Hán nhân nọ! Hán nhân đó trước khi đi, cư nhiên còn tính toán châm ngòi ly gián quan hệ Đảng Hạng tộc nhân bọn họ!

“Phượng lão đệ, bọn Tây Liêu không phải người tốt. Lão ca thực không yên lòng a.” Trát Lý Đặc Lặc lấy trong ngực ra một đồ vật giao cho Phượng Thiên Tường, “Chủy thủ này sắc bén cực kỳ, lột da sói róc xương hổ đều rất dễ dàng, lão ca vẫn luôn mang nó bên mình. Ngươi cầm theo đi, có cái phòng thân cũng tốt.”

Phượng Thiên Tường tiếp nhận chủy thủ, “Trát Lý lão ca, ta chỉ đi sứ thôi mà, cũng không có gì ghê gớm lắm. Chủy thủ của ngươi về sau ta nhất định trả lại nguyên vẹn.”

“Là chính ngươi nói đó nha! Hán nhân các ngươi có câu gì mà ‘thoại nhất thuyết xuất khẩu, kỵ tứ thất mã dã truy bất hồi lai’[1], nếu ngươi không trở về bồi chúng ta uống rượu nói chuyện giải sầu, chúng ta nhất định không tha cho ngươi!” Gia Nạp hốc mắt hồng hồng, “Thật sẽ không tha đâu đấy!”

“Tiểu đệ tuân mệnh!” Phượng Thiên Tường có chút bất đắc dĩ gật đầu. Đối với sự thương yêu của các huynh trưởng Đảng Hạng, trong lòng cũng rất là cảm động, bất quá….. Lão thiên gia a! Có thể đừng làm như thể sinh ly tử biệt được không? Ta chắc đâu đến nỗi đoản mệnh như thế!

“Bằng không, đừng nói bốn ngựa, cho dù có cưỡi chiến mã của toàn tộc chúng ta cũng sẽ tìm người về tính sổ!” Ngạc Tất vẫn dùng một ngữ điệu uy hiếp như từ trước đến giờ, nhưng mà nội dung đe dọa thì chẳng trúng trật vào đâu cả.

“Ách, vị này chính là?” Ánh mắt hồ ly Hán nhân đảo quanh phía sau ta.

“Nga, hắn là đệ đệ của Na Hào Lặc, Na Liệt Chước.” Hoắc Cách đáp, “Ngươi chưa tới bộ lạc Hồi Cật nên không biết hắn.”

“Nga.”

Ánh mắt câu hồn của Hán nhân chết tiệc cư nhiên lại chằm chằm nhìn thẳng vào đệ đệ. Hồ ly Hán nhân chết tiệt, ngươi dùng ánh mắt yêu mị đó nhìn đệ đệ ta là có ý gì hả? Ngươi không phải lúc nào cũng nhìn ta như vậy sao? Như thế nào, hôm nay đổi con mồi?

Cũng may, ánh mắt của hồ ly không dừng trên người đệ đệ ta lâu lắm, nếu không khó có thể đảm bảo ta không đem hắn trói thành một đoàn ném lên ngựa đuổi đi!

Thật vất vả mới nhẫn nại nghe xong Hán nhân kia dài dòng văn tự, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vậy mà trước khi đi hắn cư nhiên còn ghé vào tai ta nói nhỏ một câu.

“Vương gia, thỉnh cẩn thận với lệnh đệ.”

Cái này đủ khiến người khác nổi điên a! Vốn ta đã bắt đầu cảm thấy hắn cũng không đến nỗi đáng ghét lắm, không nghĩ tới hắn lại vô liêm sĩ đi châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và đệ đệ!

Hán nhân chết tiệt! Hán nhân thối! Hán nhân vô liêm sỉ! Na Hào Lặc hung hăng mắn, đến lỗ tai cũng nóng lên. Lúc Hán nhân ghé vào tai mình nói chuyện, nhiệt khí phả vào tai nóng nóng ngứa ngứa, khiến tâm cũng ngứa ngáy theo, thật là phiền không kể xiết!

“Biết rõ vô ích vẫn cứ làm, thực sự không giống phong cách hành sự của ta a!” Phượng Thiên Tường giục ngựa chạy như bay, lẩm bẩm nói.

Ta phán đoán chắc chắn sẽ không sai, sự tồn tại của Na Liệt Chước đối với Na Hào Lặc hay Đảng Hạng tộc đều là cực kỳ nguy hiểm. Chính là, biết rõ nam nhân kia sẽ không tin tưởng mình, thậm chí còn chán ghét nghĩ mình châm ngòi ly gián, vẫn là không nhịn được phải nhắc nhở hắn, ôm một tia hy vọng mong manh đi nhắc nhở hắn, thậm chí chính mình còn không tin vào tia hy vọng đó…

Quả nhiên, sự chán ghét hiện rõ trong mắt hắn khi đó cũng đủ chứng minh ta đang rỗi hơi làm chuyện ngu xuẩn. Chính là vì cái gì trong lòng lại có chút thất vọng? Đã sớm biết nam nhân kia căn bản cực kỳ oán nhận Hán nhân, vì cái gì còn hy vọng hắn tin tưởng chính mình? Rồi khi biết không được hắn tín nhiệm, vì sao trong lòng lại có chút chua xót? Chẳng phải đã sớm đoán được rồi sao?

Không phải bảo hắn tin tưởng Hán nhân, mà là tin tưởng ta, Phượng Thiên Tường. Với hắn mà nói có khác nhau không? Đối với bản thân ta mà nói, lại có khác gì không?

“Phải chăng Na Liệt Chước chính là quân cờ Tây Liêu dùng để đối phó Đảng Hạng?” Dù sao nói đến đại cuộc, Phượng Thiên Tường vẫn buột chính mình phải bỏ qua một bên cảm nhận chủ quan để phân tích kỹ lưỡng, “Rất có thể.”

Tuy nói người Đảng Hạng trời sinh bản tính ngay thẳng đơn thuần, không giở trò mánh khóe, nhưng Na Liệt Chước kia…. Tuyệt đối không sai được! Ánh mắt hắn nhìn bảy trưởng lão có một mạt sát khí bất thường, nhưng là che giấu rất khá, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị lừa, nếu không bắt được vẻ mặt hắn khi nhìn Na Hào Lặc…

Năm đó, người kia cũng là dùng loại ánh mắt này nhìn phụ thân, và nhìn chính ta. Chịu đựng từ nhỏ đến lớn, dần dần quen thuộc đến nỗi muốn quên cũng không được. Cái loại ánh mắt phức tạp ẩn chứa tự ti, biến chất, sát khí, mưu mô, thủ đoạn cùng mánh khóe, cái loại khí tức đầy dã tâm đó, ta không thể nào nhầm lẫn được.

“Hiện tại ta cũng vô lực a.” Chính mình còn phải đối mặt với gã hoàng đế Tây Liêu hiếu chiến thành tánh kia nữa. Hiện tại thứ duy nhất có thể làm, chính là câu trời cho khoảng thời gian mình đi sứ Tây Liêu, Đảng Hạng bát bộ có thể bình an vô sự.

Chỉ mong lúc này, nam nhân kia có thể theo bản năng mà ít nhiều tin tưởng mình một chút. Nếu không, mình ở quá xa, Đảng Hạng có chuyện gì náo động thì hậu quả thật khó có thể đoán trước được.

Bất quá giờ phút này có nghĩ nhiều cũng vô ích, việc cấp bách vẫn là tìm cách đối phó Tây Liêu trước. Ngay sau hôm nhận được thánh chỉ, ta đã phái người đi biên cương, quanh vùng Tây Liêu đóng quân truyền ra tin tức Thiên triều phái sứ giả đi đàm phán hòa bình, mong có thể hạ bớt phần nào chiến ý của quân địch.

Hành quân đánh giặc quan trọng nhất là quân tâm. Tây Liêu nhiều năm chinh chiến, nhưng dân trong nước thật ra rất ghét chiến tranh. Ngoại trừ một số người có thể ở sa trường thăng quan tiến chức, đại đa số tướng sĩ vẫn là tình nguyện giữ nguyên hiện trạng. Hiện giờ có hy vọng đàm phán hòa bình, bọn họ sẽ càng không muốn khơi dậy chiến tranh. Này cũng là mục đích của mình – lấy dân tâm cùng quân tâm tạo áp lực với Gia Luật Thiết Uy, tranh thủ tạo lời thế cho mình.

Một lọn tóc bị gió thổi rối tung, Phượng Thiên Tường nhẹ nàng nâng ngọc thủ vén về sau tai, đột nhiên cảm giác bên người có mấy tầm mắt nóng rực. Nghiêng đầu, Đột Liêu Liệt hả họng ngây ngô cười, Lí Duẫn Tắc vừa bị tầm mắt mình bắt gặp liền cúi đầu lo thúc ngựa đi, Đoạn Thiếu Liên cũng rõ ràng là đang lúng túng….

Làm sao vậy? Đôi con ngươi hoa đào đảo qua, phát hiện tai ba người đều đỏ ửng lên, trong lòng liền sáng tỏ. Thật là muốn cười to một trận mà, đều đã cộng sự hơn nữa năm, như thế nào da mặt vẫn còn mỏng vậy?

Ba người kia tim đập loạn trong lồng ngực. Tuy rằng đã sớm nhìn quen dung nhan mỹ miều mị hoặc lòng người của tướng quân, chính là cảnh tượng làm cho tim đập loạn xạ như vừa rồi vẫn là mới lần đầu. Sợi tóc đen tuyền nhẹ nhàng bay bay, bàn tay như ngọc thuần khẽ khàng vén lại, dù đang phải thúc ngựa chạy như bay, động tác lại vẫn cực kỳ tao nhã, đáy mắt hiện lên mấy phần mị hoặc, quả là diễm lệ đến không nói nên lời.

Chính lúc đang nghĩ như vậy, tướng quân lại đột nhiên quay đầu, con ngươi trong suốt như nước mùa thu, ba người không khỏi nuốt nước bọt, nhất thời tay chân không biết để đâu cho phải, hai má nóng như thể đem trứng chiên lên còn được.

Phượng Thiên Tường hé môi cười, tâm tình tốt lên không ít, xem ra mang theo ba người bọn họ là một quyết định không tồi.

Thúc ngựa chạy một ngày, Phượng Thiên Tường cùng ba bộ hạ và mười lăm binh lính đã đến Minh Châu, biên giới giữa Thiên triều cùng Tây Liêu. Dựa theo lệ thường, Tây Liêu sẽ phái sứ giả chờ tại chỗ này, hôm sau sẽ đón hắn tiến vào Tây Liêu.

Sứ giả Tây Liêu họ Tiêu tên Vệ, là môn sinh đắc ý của Tể tướng Tiêu Uyên, cũng là một trong những nhân vật trọng yếu trong triều đình Tây Liêu. Phượng Thiên Tường nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn thì Gia Luật Thiết Uy cũng khá xem trọng lần đàm phán này.

Bên người Tiêu Vệ là một thị tòng toàn thân hắc y, nam nhi bảy thước, trường thân ngọc lập, nhưng hắn cúi đầu nên không thấy rõ tướng mạo. Phượng Thiên Tường nhất thời tò mò, len lén trộm nhìn, chỉ thấy gười nọ cánh tay khỏe mạnh, thắt lưng rắn chắt, mày rậm mắt ưng.

Phượng Thiên Tường âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vô luận nhìn thế nào cũng thấy người nọ không giống thị vệ. “Chẳng lẽ Tây Liêu nhiều nhân tài vậy sao?” Nhất thời không được rõ ràng, đành phải hỏi thầm một câu.

Bên Thiên triều hướng Tây Liêu sứ giả kiến lễ xong, nhưng Tiêu Vệ lại cáo ốm mà thoái thác, không chịu hành lễ. Phượng Thiên Tường đành đem lực chú ý dời khỏi hắc y thị vệ mà quay lại với hành trình Tây Liêu.

Ra oai phủ đầu sớm như vậy? Phượng Thiên Tường tâm tình có chút bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn không chút khó chịu nào, biểu hiện tương đối hoàn mỹ.

“Tại hạ đi sứ Tây Liêu, đột ngột thay đổi hoàn cảnh nên không thích ứng kịp với khí hậu, cũng mang bệnh trong người, nhưng là xuất phát từ sự tôn trọng với Tây Liêu bệ hạ, vẫn cố gắng đứng dậy hành lễ. Hiện giờ Tiêu đại nhân lại lấy cớ thoái thác, phải chăng ngài đối với Thiên triều bệ hạ của ta có chỗ không vừa lòng?”

Tiêu Vệ bất đắc dĩ, đành phải sai người đến đỡ, miễn cưỡng hành lễ. Nhưng là việc đó lại càng khiến Phượng Thiên Tường thêm nghi ngờ, tên hắc y thị vệ kia rõ ràng ở gần Tiêu Vệ, nhưng lại đứng yên không động đậy, mấy thị vệ khác cũng không thúc giục hắn, này không phải rất kỳ quái sao?

Bất quá Tiêu Vệ mặt dù chịu nhượng bộ, không còn thái độ khinh thường, nhưng vẫn như mình sở liệu, thẳng thắng đàm phán, không buồn che giấu mục đích của Tây Liêu: muốn lấy sáu vùng núi. Ngoài ra, Tây Liêu còn muốn yêu cầu Thiên triều gia tăng cung cấp thiết khí, lương thực, và giảm bớt việc mua chiến mã này nọ từ Tây Liêu.

Phượng Thiên Tường khéo léo đẩy đưa, nói mình đi sứ Tây Liêu chỉ vì giải quyết chuyện lục sơn, sự tình còn lại không nằm trong phạm vi thương thảo lần này. Lời nói quá hợp tình hợp lý, muốn bắt bẻ cũng không được. Tiêu Vệ là một người thông minh, cũng thực thức thời không nói đến chuyện đó nữa.

Hai phe nhân mã cùng đồng hành, tại một dịch trạm ở Tây Liêu tạm thời nghỉ ngơi dùng bữa. Không khí trên bàn ăn ngoài mặt hòa thuận hữu hảo, nhưng trên thực tế lại sóng ngầm mãnh liệt. Cũng có bộ hạ của Tiêu Vệ đến mời rượu lấy cớ sinh sự, bất quá tửu lượng làm sao so được với người Đảng Hạng như Đột Liêu Liệt, liền bị dọa chạy mất.

Rõ ràng ngày hôm sau sẽ tấn kiến Gia Luật Thiết Uy, đêm nay nên nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng, nhưng không hiểu vì sao Phượng Thiên Tường trằn trọc một hồi cũng vẫn không ngủ được, tâm tư lo lắng đảo qua hai sự kiện.

Đầu tiên là về hắc y thị vệ lúc sáng. Mắt nhìn người của hắn trước nay tinh chuẩn, tuyệt không thể lầm, người nọ nhất định không đơn giản.

Chuyện thứ hai so với chuyện thứ nhất càng khiến Phượng Thiên Tường lo lắng hơn, mặt dù lý trí không muốn thừa nhận, nhưng tình cảm vẫn không thể chối bỏ được – hắn đang nhớ cái gã nam nhân xem người Hán như hồng thủy mãnh thú, Na Hào Lặc.

Tuy rằng đã sớm dự đoán nam nhân kia chắc chắn sẽ phi thường cao hứng vì mấy tháng liên tiếp không phải chạm mặt mình, nhưng bản thân Phượng Thiên Tường vẫn không thể khống chế được mà nhớ về người ta.

Nhớ lúc hắn sặc rượu, ho đến thần tình đỏ bừng hệt như một tiểu hài tử.

Nhớ lúc hắn sinh khí, lửa giận bừng bừng, mắt lộ ra hung quang hệt như hung thần ác sát.

Nhớ đến lúc hắn cùng mình đánh đố, vì nghĩ nắm chắc phần thắng nên đôi mắt hổ kia không giấu nổi biểu tình đắc ý.

Rồi nhớ đến lúc hắn nhận thua, đối chính mình mà nói “Hán nhân, ta thua”, thần sắc vừa quẫn bách vừa không được tự nhiên.

Thật sự không thể ngủ được, Phượng Thiên Tường khoát hờ y phục lên người, bước xuống giường đến bên cửa sổ, ngước đầu nhìn, chỉ thấy trăng sao sáng tỏ, bóng đêm đã buông xuống khắp chung quanh.

“Như thử tinh thần như thử dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu?[2]” Phượng Thiên Tường khẽ ngâm một câu, “Tuy rằng không biết vì sao ta cứ đối ngươi nhớ mãi không quên, nhưng ta thật sự rất muốn biết, giờ phút này ngươi đang làm gì? Có nhớ ta một chút nào không?”

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên tự giễu, hỏi làm gì, hắn chắc chắn là không nhớ ta rồi.

Bất quá, Phượng Thiên Tường cả đời liệu sự như thần vẫn phải có lúc sai lầm. Tựa như lúc này đây, hắn trăm triệu không ngờ Na Hào Lặc cũng đang nhớ đến mình, thậm chí cũng không thua kém việc mình nhớ người ta là bao.

Đảng Hạng. Bộ lạc Hồi Cật.

Sắc trời vẫn như trước tối đen như mực, vẫn như trước sao sáng như châu, bên đống lửa bập bùng, những cô gái vẫn như trước nhảy múa nhiệt tình. Khối thịt nướng đẫy đà tỏa mùi thơm phức, chén rượu mạnh to đùng…. Mọi thứ vẫn y hệt như trước đây, khiến người ta cao hứng, duy chỉ có sự tồn tại của ai đó khiến hắn mất hứng là không còn.

Na Hào Lặc, Tùng Mạc quận vương được Thiên triều sắc phong, tộc trưởng Đảng Hạng bát bộ liên minh, ngồi một mình sinh hờn dỗi.

Nhìn đi nhìn lại, xung quanh đều là huynh đệ từ nhỏ đến lớn cùng đánh nhau, săn thú, giết giặc, nhưng vì cái gì trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng? Cứ như thiếu mất thứ gì rồi? Nhìn đến chỗ bên cạnh Trát Lý Đặc Lặc không ai ngồi, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.

Ban đầu Hán nhân kia là ngồi ở chỗ đó. Tâm thần không yên là vì thiếu mất Hán nhân kia sao? Na Hào Lặc uống ừng ực liên tục mấy chén rượu lớn.

Hiện tại ngẫm lại, hình như hắn hoàn toàn không biết chút gì về Hán nhân kia cả, nhưng Hán nhân đó lại biết rõ hắn đến từng lỗ chân lông, nhàn nhã tự đắc khiến người ta nghiến răng ngứa ngáy.

Hơn nữa năm qua, bọn kia và hồ ly Hán nhân nháo cùng một chỗ, chắc cũng hiểu biết không ít đi?

Không chút do dự, Na Hào Lặc thốt ra miệng. “Gia Nạp, ngươi làm sao quen được Hán nhân kia?”

“Ta?” Gia Nạp nuốt xuống miếng đùi dê nướng đang nhai, “Là Tác Nhĩ giới thiệu Phượng lão đệ cho ta. Đúng rồi, Tác Nhĩ, ngươi làm sao quen được Phượng lão đệ?”

Tác Nhĩ đang cùng tộc nhân khiêu vũ bên đám lửa, nghe hỏi cũng không thèm quay đầu lại, đáp.

“Hỏi Khắc Lôi ấy. Là hắn dẫn Phượng lão đệ đến bộ lạc ta chơi.”

Khắc Lôi Ngang đặt chén rượu trong tay xuống.

“Đừng nhìn ta, Ngạc Tất mang Phượng lão đệ đến Lỗ Tích bộ lạc của ta mà.”

….

Cả một đám vòng qua chuyển lại, Na Hào Lặc tức đến xém hộc máu bỏ mình cuối cùng cũng có được đáp án —- “Trát lý, ngươi nói đi.”

Trát Lý Đặc Lặc nốc một ngụm rượu, bắt đầu hồi tưởng.

“Mùa đông năm trước, cũng chính là lúc Phượng lão đệ nhậm chức được hai tháng, hình như vì giải quyết chuyện tranh chấp giữa bộ lạc ta cùng Hán nhân, Phượng lão đệ hẹn ta ra một tửu quán dùng bữa. Lúc đó ta xem thường Hán nhân, lại thêm Phượng lão đệ bộ dáng xinh đẹp, nhìn kiểu nào cũng không giống tướng quân, ta định dọa hắn một chút.”

“Phượng lão đệ bị ngươi dọa sao?” Ngạc Tấc dùng miệng xé miếng thịt, nhồm nhoàm nói, “Ta mới không tin.”

“Ta rút bội đao cắt một khối thịt dê to đưa đến trước mặt hắn. Vốn nghĩ có thể đem hắn dọa tè ra quần, không nghĩ tới hắn mặt cũng chưa nhăn, há mồm cắn một cái.”

“Ôi, thật không hỗ là Phượng lão đệ.” Y Ốc Đặc khen.

“Ta lúc ấy nghĩ, tiểu tử này cũng có chút thú vị, liền hẹn hắn hôm sau đến bộ lạc của ta. Không nghĩ tới sáng hôm đó trời hạ đại tuyết, ngập tới cẳng chân. Ta đại khái nghĩ chắc hắn sẽ không đến, cũng chẳng để tâm lắm. Ai ngờ Phượng lão đệ lại đúng giờ xuất hiện trước bộ lạc ta.”

“Trên đường đi ắt hẳn Phượng lão đệ phải chịu không ít khổ cực rồi.” Gia Nạp đau lòng nói.

“Đúng vậy.” Trát Lý Đặc Lặc thở dài, “Nhưng lúc đó ta cũng không chú ý nhiều, chỉ là bị hắn làm cho kinh ngạc. Ta hỏi ‘chưa từng có quan lại Hán nhân nào dám vào bộ lạc Đảng Hạng chúng ta, ngươi không sợ ta hại ngươi sao’. Phượng lão đệ chính là cười nói, ‘Phượng mỗ lấy tín nghĩa kết giao cùng Trát Lý trưởng lão, ngài chẳng lẽ lại hại ta sao’. Ta lúc ấy chỉ biết Hán nhân này có thể là bằng hữu của chúng ta.”

Tác Nhĩ Hỗ đã nhảy múa xong một vòng, trở lại chỗ ngồi của mình, nói chen vào. “Ta nhớ đâu mùa đông năm trước có tướng quân người Hán nào đó sinh bệnh, sốt cao ba ngày không khỏi, chẳng lẽ chính là…..”

“Chính là Phượng lão đệ. Ta lúc ấy rất sơ sót. Nếu không phải lão bà nhà ta nói, ta cũng chẳng lưu ý đến hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân áo quần ướt đẫm! Ta cư nhiên lại để hắn trở về một mình.” Trát Lý Đặc Lặc nói, giọng tràn đầy áy náy cùng tự trách.

“Dù sao hắn hiện tại cũng đâu cụt cánh tay, thiếu cái chân nào đâu.” Na Hào Lặc vẫn còn mạnh miệng, nhưng trong lòng đã có chút cảm giác khác lạ. Đến như thế thì cũng có chút tội cho Hán nhân hồ ly a.

“Đúng rồi, lần này Phượng lão đệ bị phái đi Tây Liêu, không biết có gặp chuyện không may gì không nữa?” Hoắc Cách lo lắng nói.

“Phượng lão đệ là thay mặt Thiên triều Hán nhân đi Tây Liêu, nếu có chuyện gì Tây Liêu sẽ không tránh khỏi rắc rối với Thiên triều. Điều ta lo là không biết Tây Liêu có nhân cơ hội này đánh tới không? Chúng ta vị trí hiểm yếu, không cần lo lắng. Nhưng bên Thiên triều thì….” Trát Lý Đặc Lặc theo trí nhớ hoàn hồn lại, bắt đầu lo lắng chuyện Thiên triều.

“Chuyện đó thì có gì mà lo!” Na Hào Lặc hừ lạnh một tiếng, “Trước khi đi Hán nhân kia đã dựng phòng tuyến chắc chắn đến con kiến cũng không chui lọt, Tây Liêu đánh vào nổi mới lạ.”

“Ngươi nói gì? Na Hào Lặc, Phượng lão đệ lập phòng tuyến đối phó Tây Liêu lúc nào, sao chúng ta không biết?” Trưởng lão bảy bộ hai mặt nhìn nhau. “Hắn ngay cả chúng ta cũng chưa nói qua, ngươi sao lại biết được?”

“Hán nhân kia trước khi đi không phải đã để một đống lớn gỗ, đá, sắt ở chỗ biên giới Tây Liêu và Thiên triều sao?”

“Đúng vậy nha, Phượng lão đệ từng nói phải sửa chữa lại mấy tòa Phật tháp quanh chỗ đóng quân, đó không phải vật liệu để trùng tu Phật tháp sao? Đó cũng là phòng tuyến?”

“Đâu chỉ làm tốt phòng tuyến.” Na Hào Lặc chậm rãi nói, “Mấy thân gỗ đó đều là đại thụ cành lá rậm rạp có thể dùng chặn kỵ mã, kỵ binh Tây Liêu tiến vào không nổi. Mà mấy phiến sắc tứ giác kia, kỳ thực dùng để đối phó bộ binh. Hắn lại phái năm mươi người đi trông coi vật dụng, thực thế là để giám thị Tây Liêu, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh. Hơn nữa cứ cách nửa tháng hắn lại ở bờ sông giáp ranh chủ trì đua thuyền rồng, các ngươi nghĩ hắn đang chơi cho vui thôi sao? Hắn đang diễn tập thủy chiến! Nhân lúc Tây Liêu không để tâm mà diễn tập thủy chiến!”

“Na Lặc, thực nhìn không ra nha. Ngươi bình thường luôn tỏ vẻ vô cùng chán ghét Phượng lão đệ, kỳ thực người hiểu hắn nhất chính là ngươi!” Trát Lý Đặc Lặc trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên thốt ra một câu như thế.

“……..” Na Hào Lặc bị câu nói này làm cho trợn mắt há mồm, thật sự không nói nên lời. Ta sao? Ta hiểu rõ hồ ly Hán nhân kia?

Nếu dựa theo cách nói “Hán nhân hồ ly, Tây Liêu lang” (người Hán là hồ ly, Tây Liêu là sói) của Đảng Hạng, vậy tộc trưởng ta lại đang vì một con hồ ly mà nóng ruột nóng gan, rồi lại tự lừa mình dối người không thèm nhận sao?

Cùng lúc đó, “Hán nhân hồ ly” Phượng Thiên Tường đang ở trong dịch trạm Tây Liêu, diễn ra một màn hồ ly tính kế lang.

“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Tiêu Vệ đuổi hết người trong phòng xong liền hướng hắc y thị vệ kia quỳ xuống.

“Bình thân.” Hắc y thị vệ mà Phượng Thiên Tường cảm thấy khả nghi chính là hoàng đế Tây Liêu Gia luật Thiết Uy. Thanh âm lạnh như băng, mang theo ý vị thanh lãnh. “Tiêu Vệ, theo như ngươi thấy, lần này sứ thần Nam triều phái tới ra sao?”

Tiêu Vệ cung kính đáp.

“Người này lấy võ thành danh, nhưng lại có phong độ nho nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành sự nghiêm cẩn, là một nhân tài.”

Gia Luật Thiết Uy thản nhiên nói.

“Không tồi, trẫm cũng thấy hắn là nhân tài có thể dùng được. Trẫm đã cáo bệnh, lệnh thái tử trước tiếp đãi Phượng Thiên Tường, tiếp tục thử hắn. Mấy ngày này trẫm sẽ lưu lại đây cải trang quan sát, nếu Phượng Thiên Tường thật sự là thiên tài trời đất hiếm gặp, trẫm sẽ không tiếc hết thảy thu hắn về dưới trướng.”

Tiêu Vệ có chút chần chừ.

“Bệ hạ, vi thần thấy chuyện này không ổn. Lúc sáng Phượng Thiên Tường đã muốn khả nghi, ánh mắt có chút lưu ý với bệ hạ, vạn nhất…..”

“Không đâu,” Gia Luật Thiết Uy suy tính kỹ càng, “Hán nhân xưa nay đều nghĩ hoàng đế luôn được thị vệ bảo hộ nghiêm mật, co đầu rút cổ trong hoàng cung. Cho dù hắn có nghi ngờ cũng không thể đoán ra thân phận của trẫm được.”

“Bệ hạ, nếu Phượng Thiên Tường thật sự là kỳ tài nhưng không chịu quy thuận chúng ta, vậy phải làm sao?”

“Quân vương chi đạo, nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi.” Gia Luật Thiết Uy híp mắt, sát khí đại thịnh. “Nhưng nếu là kỳ tài không chịu cho ta sở dụng, chỉ có thể dùng bốn chữ – bất dụng, tắc sát!” (không dùng thì giết)

Tựa như bị sát khí sở nhiếp, ngọn nến trong phòng đột nhiên lay động, cả gian phòng minh ám khôn chừng.

Dưới ánh lửa lay động, dung nhan anh tuấn của Gia Luật Thiết Uy như được vô số huyết quang chiếu rọi.

Khí chất đó, phong vận đó, tựa như Tu La địa ngục quá bộ nhân gian.

***

[1] Lời nói ra có cưỡi bốn con ngựa đuổi theo cũng không lấy lại được

> nói không được rút lời.

[2] Dịch nghĩa: Những ngôi sao trên bầu trời đêm lấp lánh, vì ai mà nửa đêm phải đứng hứng gió sương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.