EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
“Rất lâu, rất lâu.” Lăng Tri cũng không biết chính xác rất lâu là đến khi nào, đôi mắt nàng long lanh ánh nước, nghiêm túc nói: “Chỉ cần mẫu thân không rời đi thì con sẽ luôn bên cạnh người.”
Tạ Thanh Li ho đến kiệt sức, chàng giơ tay che mắt im lặng không đáp, khẽ lau đi vệt nước mắt chảy ra do trận ho lúc nãy, giọng nói cũng đã trở nên suy yếu: “Là con tự nói đấy nhé.”
Lăng Tri liên tục gật đầu: “Vâng.”
Tạ Thanh Li buông tay xuống nhìn thẳng vào Lăng Tri, ánh lửa từ đống củi còn sót lại hắt lên khuôn mặt chàng, lộ ra đôi mắt có vẻ còn rực rỡ hơn cả lửa cháy: “Tương lai thì sao?”
Vẻ mặt Lăng Tri mông lung như lạc vào đám sương mù, nàng không hiểu Tạ Thanh Li nói vậy là có ý gì.
Tạ Thanh Li tự giễu cười một tiếng, ngửa lui sau tựa mình lên thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tự dưng Tạ Thanh Li nói ra lời nửa vời như vậy làm Lăng Tri rất khó chịu, nàng bồn chồn đi xung quanh Tạ Thanh Li hai vòng, thầm đắn đo không biết có nên mở miệng hỏi mẫu thân nói vậy là ý gì không. Nhưng Tạ Thanh Li đã cất lời trước: “Lời con vừa nói ta sẽ ghi tạc trong lòng.”
“Dẫu cho tương lai con không nhớ lời hứa này nữa,“ Tạ Thanh Li nâng mắt nhìn vào gợn sóng lăn tăn ngoài mặt nước, nhàn nhạt nói: “thì nó vẫn có hiệu lực.”
“Con sẽ không quên đâu.” Lăng Tri thật lòng muốn ở bên cạnh Tạ Thanh Li mãi mãi, chưa từng có ai đối xử với Lăng Tri tốt như vậy và nàng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như thế với ai khác, bất kỳ ai cũng không tốt bằng Tạ Thanh Li.
Lăng Tri thầm nghĩ thế đấy. Tạ Thanh Li đã nhắm chặt hai mắt, không biết là nàng ấy đã ngủ hay chưa. Lăng Tri vì sợ thương thế trên người Tạ Thanh Li quá nặng mà phát sốt lần nữa nên đành cẩn thận lại gần ôm chặt lấy nàng ấy, điều chỉnh để đầu mẫu thân tựa lên hõm vai mình rồi mới thoáng nhẹ nhõm đi vào giấc ngủ.
Lăng Tri thức dậy lần nữa khi mặt trời đã lên cao.
Tạ Thanh Li vẫn còn ngủ rất sâu, Lăng Tri nhẹ nhàng áp tay vào trán của nàng ấy, đến khi cảm nhận được Tạ Thanh Li đã tốt hơn hôm qua thì mới yên lòng trở lại, nàng chống tay lên cây dùng sức đứng dậy đảo mắt quan sát bốn phía.
Hôm qua lúc nàng tỉnh lại thì trời đã chập choạng tối, bóng đêm che khuất mọi vật nên rất khó để thấy rõ, nay nhờ có ánh nắng ban mai mà nàng đã nắm được tình hình xung quanh mình.
Bây giờ mẹ con hai người đang bị mắc kẹt giữa chốn thâm sơn cùng cốc, núi cao bao quanh tứ bề, nếu muốn thoát ra thì chỉ còn cách xuôi dọc theo dòng suối trước mắt, nhưng cách này có hơi mạo hiểm vì không biết cuối cùng nó sẽ dẫn hai người đến đâu.
Với thể trạng hiện giờ của Tạ Thanh Li thì không thể nào đi một quãng đường xa vậy được, Lăng Tri tạm thời chưa nghĩ đến việc phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Sự việc tối qua đã khiến tiểu cô nương trưởng thành hơn rất nhiều, nàng đứng nhìn một lúc rồi rón rén lui tới xung quanh cánh rừng, mày mò hồi lâu thì cuối cùng cũng đã tìm được mấy quả dại, lúc này Lăng Tri mới quay lại bên cạnh Tạ Thanh Li.
Lúc Lăng Tri quay về thì Tạ Thanh Li đã tỉnh lại, nàng ấy ngồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Tạ Thanh Li nghe được tiếng bước chân của tiểu cô nương liền quay đầu lại, cười biếng nhác hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lăng Tri luôn dành một loại tình cảm đặc biệt gọi là “thích mù quáng” cho Tạ Thanh Li. Một Tạ Thanh Li kiệm lời của ngày thường, nàng thích. Một Tạ Thanh Li lạnh lùng khó gần, nàng cũng thích. Trên người Tạ Thanh Li cứ như được bao phủ bởi nguồn lực hấp dẫn vô tận, chỉ cần nàng ấy muốn thì lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm nhận được nỗi bất ngờ đầy vui vẻ.
Tạ Thanh Li trước đây chưa từng nhìn nàng cười như vậy đâu đấy! Đối với Lăng Tri lúc này, việc được ngắm nụ cười ấy của mẫu thân là điều vui vẻ nhất thế gian.
Chẳng việc gì có thể khiến Lăng Tri hạnh phúc hơn việc được Tạ Thanh Li chủ động gần gũi cả.
“Con hái đống hoa quả đó ư?” Tạ Thanh Li không thấy Lăng Tri trả lời bèn hỏi tiếp.
Tạ Thanh Li không thể cử động quá nhiều, Lăng Tri vội bước đến: “Vâng, không biết loại trái này có ăn được không nữa...”
“Ăn được.” Tạ Thanh Li giơ tay chỉ vào mặt đất trống bên cạnh mình, Lăng Tri hiểu ý ngồi xuống, chàng xoa đầu Lăng Tri, dịu dàng nói, “Trước kia ta đã từng ăn rồi, vị không ngon lắm đâu.”
Lúc Tạ Thanh Li nói xong lời này thì đã muộn mất rồi, vị chua ngoét trào lên cuống họng Lăng Tri, bây giờ nàng nhổ ra cũng không được mà nuốt xuống cũng không xong, ngay cả nước mắt cũng đã trào ra do cơn sặc lúc nãy.
“Vậy mà con cũng khóc cơ.” Tạ Thanh Li buồn cười giúp nàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại, bỏ quả nàng vừa ăn sang một bên rồi lấy ra một quả khác từ trong đống trái cây Lăng Tri vừa mang về, ném về phía tiểu cô nương, “Con thử cái này xem.”
Lăng Tri dè dặt cắn một miếng, hương vị đúng là ngon hơn quả lúc nãy nhiều.
Chỉ một thoáng sau thì hai người đã ăn hết trái cây còn sót lại, nhưng chừng ấy thì làm sao có thể lấp đầy cái bụng đã trống rỗng nhiều ngày được.
Lăng Tri một mặt thì hoang mang không biết khi nào hai mẹ con nàng mới có thể thoát khỏi nơi đây, mặt khác nàng lại lo sợ hôm nào cũng sẽ phải ăn trúng loại trái cây đáng sợ như vừa nãy, tâm trạng tiểu cô nương bỗng ủ rũ chẳng buồn lên tiếng nữa.
Nhưng Tạ Thanh Li có vẻ vẫn còn lạc quan lắm, nàng nhẹ nhàng kể lại cho Lăng Tri nghe về những nơi mình đã từng đi qua, như thể nàng ấy đã chấp nhận việc trao cho Lăng Tri bảo vật quý giá nhất của đời mình. Nếu là trước đây thì Tạ Thanh Li sẽ không bao giờ chịu chia sẻ những điều này, Lăng Tri dỏng tai nghe rành mạnh từng chữ, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong câu chuyện của mẫu thân.
Dần dần, tiểu cô nương không còn nhớ đến nỗi băn khoăn lúc nãy nữa mà chỉ ước ao sao cho có thể được ở lại đây mãi mãi. À thì đương nhiên là... nếu không cần phải ăn loại trái cây dở tệ như ban nãy thì càng tốt.
Nhưng thời gian hạnh phúc thường trôi qua nhanh như chớp mắt, hai người trò chuyện bên cạnh dòng suối được nửa ngày thì Lục Sân và Bùi Thù đã tìm đến.
Cả hai người họ đều lộ ra vẻ mặt lo lắng cực điểm, chẳng qua đối tượng để lo lắng thì lại không giống nhau.
Bùi Thù vừa đến đã kéo Lăng Tri sang một bên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, khi thấy vết thương đã được băng bó trên mu bàn tay nàng thì đau lòng không thôi, hắn liên tục lắc đầu nói: “Hôm qua muội dọa chết ta rồi, mọi người đã tìm kiếm hai người liên tục không ngơi nghỉ, chỉ sợ muội và dì Tạ xảy ra chuyện gì.”
“Muội không sao mà.” Lăng Tri không hề sợ hãi vì rơi vào hoạn nạn chút nào cả, ngược lại, trông nàng còn vui vẻ hơn bình thường nữa ấy chứ. Bây giờ tâm trí Lăng Tri vẫn còn vương vấn ở những câu chuyện xưa mà Tạ Thanh Li đã thổ lộ nên chẳng thể nào nghe lọt tai những lời quan tâm của Bùi Thù.
Bùi Thù thấy nàng như vậy cũng chỉ bật cười: “Được, chúng ta về nhanh thôi.”
Hắn nói xong thì cùng Lăng Tri ghé mắt nhìn sang tình cảnh cách đó không xa.
Tạ Thanh Li vẫn còn đang tựa mình lên thân cây bên dòng suối, Lục Sân nom có vẻ rất muốn đỡ Tạ Thanh Li đứng dậy nhưng lại cứ do dự mãi.
Tạ Thanh Li không nhìn nổi vẻ đắn đo bối rối của hắn nữa bèn mở lời trước: “Đỡ ta dậy nhé?” Thật ra chàng không hề muốn tiếp xúc quá gần gũi với người khác chút nào đâu nhưng lúc này cơ thể chàng vết thương chằng chịt, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Lục Sân nghe xong hai mắt bừng sáng, vội vàng gật đầu: “Được thôi, được thôi.”
Hắn lau hai bàn tay mình trên áo cho sạch sẽ, nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy, sau khi Tạ Thanh Li nắm tay hắn đứng dậy thì mọi người lại bắt đầu xuất phát ra khỏi sơn cốc.
Lúc đến nơi đây để tìm kiếm hai mẹ con nàng thì Lục Sân và Bùi Thù không mang theo nhiều người lắm, xe ngựa thì bỏ lại ở nơi xa nên tất cả chỉ còn cách cuốc bộ trở về.
Khổ nỗi thể trạng hiện tại của Tạ Thanh Li vẫn còn yếu, chỉ vừa đi được đoạn đường ngắn mà sắc mặt nàng đã tái đi, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa dính sát lên gương mặt, nàng thầm cam chịu không dám kêu than một câu, mỹ nhân vốn điềm đạm thanh tao nay lại lộ ra vẻ yếu đuối làm người khác đau lòng.
Lăng Tri nhìn mà thắt ruột thắt gan, nàng muốn giúp gì đó những không biết nên làm gì cho phải, thầm mong sao cho nhanh đến nơi một chút, nhưng đáng tiếc vẫn còn một quãng đường khá xa nữa mới đến.
Mãi đến khi Tạ Thanh Li suýt nữa lại trượt chân thì Bùi Thù không nhìn nổi nữa, cậu chàng ôm lấy cánh tay Tạ Thanh Li nhìn Lục Sân nói: “Biểu ca, không thì huynh ôm dì Tạ về nhé.”
Lục Sân luống cuống, trong lòng hắn bỗng liên tưởng sâu xa, mặt đỏ lên ngay tắp lự: “Việc này... huynh sợ không ổn lắm đâu.”
Tạ Thanh Li nhíu mày, có ý từ chối: “Không cần như vậy, ta...”
Nàng chưa kịp nói xong thì bên kia Lục Sân đã thành công vượt qua chướng ngại vật trong lòng mình, hắn dùng tốc độ nhanh nhất giơ hai tay vòng qua chân Tạ Thanh Li, ẵm nàng trong lồng ngực.
Tạ Thanh Li: “...”
“Tạ cô nương, đắc tội rồi.” Lục Sân cắn răng, mặt mày đỏ lựng ôm lấy Tạ Thanh Li đi nhanh ra ngoài.
Tạ Thanh Li sống đến giờ cũng chưa từng được ai đối xử như vậy, nàng bối rối muốn mở miệng nói gì đó nhưng nghĩ lại vậy thì có khác gì mấy cô nương bị khinh bạc rồi thẹn quá hóa giận không cơ chứ, lời nói ra đến miệng bèn nuốt trở lại, vẻ mặt nàng bình tĩnh để mặc Lục Sân ôm.
Sau một lúc, cuối cùng đám người cũng đã đến chỗ xe ngựa đang đỗ. Lục Sân vội vàng đặt Tạ Thanh Li lên xe rồi bọn họ nhanh chóng về lại Thu Phong Trấn.
Chuyến du ngoạn này không thể xem là thú vị được, đã thế chính sự bồi dưỡng tình cảm giữa Tạ Thanh Li và Lục Sân cũng chẳng đâu đến đâu, nhất là trong bộ dáng thê thảm hiện giờ của Tạ Thanh Li.
Mẹ con hai nàng được Lục Sân đưa về đến tận nhà, Lục Sân còn muốn nán lại tìm đại phu thăm khám vết thương cho Tạ Thanh Li nhưng bị nàng từ chối không chút do dự. Lục Sân nhìn vẻ mặt nói một tuyệt đối không phải là hai của nàng cũng không dám tiếp tục kiên trì, hắn cùng Bùi Thù ra về trong lưu luyến.
Sau khi hai người họ đã rời đi, Lăng Tri mang theo một gáo nước sạch và mấy loại bông băng trị thương sang phòng Tạ Thanh Li, tỏ ý muốn giúp mẫu thân thay thuốc.
Nhưng Tạ Thanh Li ngay lập tức từ chối lời đề nghị của tiểu cô nương, chỉ đóng cửa tự mình xử lý.
Mấy ngày tiếp theo Tạ Thanh Li vẫn luôn tự mình làm mọi thứ, nhất quyết không chịu để Lăng Tri giúp đỡ chút nào cả, Lăng Tri tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không quá buồn bã.
Từ lúc trở về đến nay, Tạ Thanh Li đối xử với Lăng Tri dịu dàng hơn trước rất nhiều, khoảng cách được thu hẹp lại, nàng ấy bắt đầu kể cho Lăng Tri nghe về những việc liên quan đến mình, từ những việc nàng ấy yêu thích cho đến cảm xúc của nàng ấy ra sao thì đều nói, điều này khiến lòng Lăng Tri vui như xuân về hoa nở.
Một thời gian sau thì hầu hết vết thương trên người Tạ Thanh Li đã khép miệng, thân thể cũng đã khỏe lên nhiều. Lăng Tri rất hạnh phúc, thầm toan sẽ lên trấn mua vài ba con cá về nấu canh tẩm bổ cho mẫu thân, lấy lại phần sức lực đã thất thoát trong trận ốm vừa rồi.
Lúc Lăng Tri xách cá trở về, chẳng biết từ lúc nào mà sân nhà nàng đã có thêm một nữ nhân đang đứng đợi ở đó.
Người mà mỗi khi đến đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ cần liếc sơ qua Lăng Tri cũng đã đoán ra được là ai.
“Dì Ngọc!” Lăng Tri chạy ùa đến trước mặt Tạ Ngọc, vừa cười vừa nói: “Lần này dì đến sớm thật!”
Bình thường cứ cách hai, ba tháng là Tạ Ngọc lại đến đây một lần, nay chỉ mới được một tháng mà nàng ấy lại ghé sang, Lăng Tri tuy hơi băn khoăn nhưng phần nhiều vẫn là vui vẻ, nàng mời Tạ Ngọc vào nhà chơi.
Tạ Ngọc cực kỳ quý thiếu nữ đáng yêu này, cứ đứng ôm lấy mặt nàng xoa xoa nựng nựng một hồi thì Tạ Thanh Li mới thong thả bước ra.
“Có chuyện gì sao?” Thời gian Tạ Ngọc xuất hiện ở đây hơi khác lạ nên Tạ Thanh Li nghiêm mặt, nhanh chóng hỏi rõ sự tình.
Tạ Ngọc gật đầu nở nụ cười xán lạn, niềm vui sướng bao bọc lấy toàn thân nàng: “Tỷ có mang theo một người đến gặp muội đấy.”
“Vậy ư?” Tạ Thanh Li đã có đáp án trong lòng nhưng cũng không vội nói ra, chỉ chần chờ nhìn vào Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc nhướn mày: “Là người mà muội đã đợi tám năm nay.”
Lời nói này của nàng ấy khiến Lăng Tri bên cạnh cũng phải giật mình.
Vô số suy đoán chiếm cứ tâm trí nàng, Tạ Thanh Li đã chờ người ấy tám năm vậy đó hẳn là người mà mẫu thân thích nhỉ? Nếu mẫu thân đã thích y thì sau này cũng sẽ thành thân với y đúng không?
Nếu nói vậy thì người đó không lẽ là... phụ thân tương lai của nàng sao?