EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Tuy Tạ Thanh Li không chịu rời đi cùng bọn họ, nhưng Lục Kinh và Tạ Ngọc vẫn quyết định tá túc lại nơi đây ít lâu.
Ba người vốn là bạn bè tốt từ nhỏ, mấy năm nay rất nhiều chuyện ập đến nên cũng khá lâu rồi chưa có dịp gặp mặt đầy đủ để hàn huyên tâm sự, Lục Kinh tính sẽ ngủ lại đây một đêm rồi sớm mai y sẽ rời đi.
Nhưng đêm hôm đó lại xảy ra vấn đề hết sức khó giải quyết.
Gian nhà của Tạ Thanh Li và Lăng Tri chỉ có hai phòng ngủ, không có phòng trống nào cho khách. Bình thường khi Tạ Ngọc đến ở thì sẽ chung phòng với Tạ Thanh Li, nhưng nay lại lòi ra thêm một Lục Kinh khiến cục diện có hơi rối loạn.
Đối với Lăng Tri thì chuyện này chẳng có gì to tát cả, tất nhiên nàng sẽ ngủ cùng Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc rồi, ba nữ nhân ngủ chung một phòng. Còn nam tử duy nhất, Lục Kinh, sẽ ngủ riêng ở phòng còn lại.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến Lăng Tri ngỡ ngàng không thôi. Tạ Thanh Li, Tạ Ngọc và Lục Kinh sẽ ngủ chung một phòng, còn Lăng Tri sẽ ngủ riêng ở phòng còn lại.
Đối với loại quyết định khác thường này Lăng Tri hết sức kinh ngạc, nàng ngơ ngác nhìn bọn họ đầy băn khoăn, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành bất mãn trừng mắt nhìn Lục Kinh.
Thế mà nàng lại có ấn tượng tốt với y ngay lần đầu gặp mặt cơ đấy, không ngờ y cũng dám làm ra loại chuyện bắt cá hai tay này!
Lục Kinh tự dưng bị tiểu cô nương lườm nên đâm ra ngạc nhiên, ngoảnh sang Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc ý hỏi quyết định này có gì không ổn sao.
Tạ Thanh Li dời tầm mắt, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ. Tạ Ngọc bên cạnh thì dùng khăn tay che đi nụ cười ra vẻ e thẹn.
Lục Kinh: “...” Liên tục né tránh nữ nhân trên người toàn mùi son phấn, Tạ Ngọc.
Đại tướng quân vang danh thiên hạ vì để bảo vệ hình tượng chính trực uy nghiêm của mình trước mặt thiếu nữ Lăng Tri nên đành chủ động qua đêm ở khách điếm, tránh bị nghi ngờ là kẻ trăng hoa có thói quen đùa bỡn trái tim nữ nhân.
Một đêm cứ thế qua đi, hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng thì Lục Kinh đeo mạng che mặt lén la lén lút như ăn trộm leo vào nhà Tạ Thanh Li.
Tuy hôm nay Lăng Tri không cần đến trường nhưng vẫn giữ thói quen dậy sớm, nàng nhoài người bên khung cửa sổ, thấy Lục Kinh bèn cất tiếng chào hỏi rồi chỉ vào dấu chân của y trên bức tường nhà mình, thắc mắc: “Vì sao thúc lại phải trốn tránh như thế ạ?”
“Thân phận của ta đặc biệt, không thể để ai phát hiện là ta đến đây được.” Lục Kinh nói xong liền đanh mặt lại, y nhìn vào tiểu cô nương ngây thơ sau cánh cửa: “Cháu đừng kể cho ai biết về việc ta đã từng đến đây, cũng đừng đem quan hệ giữa ta và... Tạ Thanh Li đi rêu rao lung tung, có được không?”
“Cháu hiểu mà!” Lăng Tri ngoan ngoãn gật đầu, bất chợt thân ảnh nàng thoăn thoát rời khỏi khung cửa, Lục Kinh đứng ở trước sân đợi một lát đã thấy tiểu cô nương đẩy cửa chạy ùa ra, trên tay nàng còn xách thêm một bọc đồ.
Lăng Tri dẫn Lục Kinh đến ngồi trước bàn đá, sau lại đưa cái bọc cho y: “Chắc là thúc cũng chưa có gì bỏ bụng đúng không ạ? Điểm tâm này cháu mua trên trấn cách đây vài hôm, thúc nếm thử xem.” Nàng giải thích tiếp, “Dì Ngọc và mẫu thân không dậy sớm như vậy đâu, thúc cứ ăn từ từ kẻo nghẹn.”
Lăng Tri khẽ liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Tạ Thanh Li, Lục Kinh gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói gì nữa mà mở bọc cầm lấy khối điểm tâm lên cho vào miệng. Nhưng ánh mắt đượm ý tò mò của ai kia cứ quét qua quét lại trên người khiến y ăn không nổi nữa, chỉ đành đặt mẩu bánh đang ăn dở xuống rồi thở dài hỏi nàng: “Cháu định nhìn ta đến khi nào?”
Lăng Tri nghe xong hậm hực cười một tiếng, dứt khoát ngồi đối diện với Lục Kinh, hai tay ôm mặt nhìn y chằm chằm: “Thúc thật sự là Lục Kinh ư?”
Lục Kinh bật cười ha hả, gật đầu.
“Là vị Lục Kinh đó sao?” Lăng Tri không tin hỏi lại.
Lục Kinh càng cười lớn hơn, y đáp: “Nếu vị cháu đang nói đến là Đại tướng quân Lục Kinh thì đúng là ta.”
“Vậy thì... thúc quen biết mẫu thân như thế nào vậy ạ?”
Lục Kinh cũng không định giấu cô bé việc này, nhanh chóng nói: “Hai ta quen nhau từ nhỏ.”
“Vậy thúc...” Lăng Tri định hỏi tiếp nhưng lời nói đến môi cũng chỉ ngập ngừng rồi thôi, nàng chần chờ nhìn y.
Lục Kinh cảm thấy tiểu cô nương hẳn là có chuyện gì quan trọng nên chỉ cười nói: “Có gì thì cứ nói thẳng đi, không sao đâu.”
Lăng Tri thấy hắn có vẻ đồng ý bèn lấy hết can đảm nói ra: “Thúc thích mẫu thân của cháu hơn hay thích dì Ngọc hơn?”
Lục Kinh sửng sốt ngây ra như trời trồng, y không ngờ con bé sẽ hỏi đến việc này luôn đấy.
Chuyện đã nói ra nên Lăng Tri cũng không thèm che giấu nữa, nàng hỏi y vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Vì sao trước đây thúc chưa bao giờ đến tìm mẫu thân?”
“Thúc có biết mẫu thân đã chờ đợi thúc rất lâu rồi không? Ngay cả Thường thúc thúc và Ngô thúc thúc thích người nhiều năm như thế mà người vẫn luôn thờ ơ, còn cả Lục công tử ở trấn lân cận cũng thích mẫu thân nhưng người chưa hề đáp ứng. Mẫu thân... mẫu thân vẫn luôn ở đây đợi thúc, nếu thúc thật sự là Đại tướng quân thì vì sao không đến đón người trở về?”
Giọng nói Lăng Tri toàn là cảm xúc bất bình thay cho Tạ Thanh Li, nàng khẽ chớp mắt tỉ mỉ quan sát thái độ của đối phương, nhỏ giọng lí nhí: “Thúc... sẽ cưới mẫu thân chứ?”
Lục Kinh bị sặc ho sù sụ cả buổi, suýt chút nữa đã phun ra miếng bánh vừa cho vào miệng. Y xoa cổ họng trợn trừng mắt nhìn Lăng Tri, trong lòng cảm thấy khiếp sợ không khác gì lúc Lăng Tri biết được thân phận của y tối qua.
Cuộc đời Lục Kinh đã từng lặn lội chinh chiến nơi sa trường, cũng đã từng trải qua bao hồi phong ba chốn kinh thành, vậy mà chưa từng gặp phải câu chuyện nào đáng sợ như hôm nay đâu đó!
Y nhìn vẻ mặt của Lăng Tri, nói với giọng điệu như thể chuyện không có gì đáng để đau khổ cả: “Tất nhiên là ta sẽ không thành thân với nàng ấy rồi.”
Lăng Tri cứng đờ, im lặng không đáp.
Lục Kinh ngại ngùng ho khan một tiếng, y thản nhiên lấy miếng điểm tâm lên nhấm nháp, muốn mượn cớ lảng sang chuyện khác để thoát khỏi loại đề tài đáng xấu hổ này.
Ai ngờ được y chỉ vừa với tay qua thì tiểu cô nương đã bực tức giằng lấy bọc điểm tâm ôm chặt vào ngực, nước mắt quanh tròng nhìn y hỏi: “Vì sao chứ?”
Vì sao ư?
Lục Kinh mang trong mình một bụng nguyên nhân mà không thể giải thích, thầm nghĩ y còn oan uổng hơn cả Lăng Tri nữa ấy chứ! Cứ ngỡ yên ổn đón được công tử về là xong, đâu biết còn dây ra thêm một đống rắc rối đính kèm đằng sau.
Câu hỏi này không thể giải đáp, y cũng không thể đem hết nguồn cơn sự việc nói cho Lăng Tri được nên chỉ đành đeo danh hiệu “Kẻ phụ bạc” dưới cái nhìn phẫn nộ của con bé.
Thế cho nên khi Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc khoan khoái thức dậy thì đã được chứng kiến khung cảnh Đại tướng quân Lục Kinh đang tranh một bọc điểm tâm với tiểu cô nương Lăng Tri, quá đáng hơn là vẻ mặt Lăng Tri chẳng tình nguyện chút nào, đôi mắt ngậm đầy nước cứ nhìn y chằm chằm.
“Ôi chao, đường đường là Đại tướng quân mà còn đi ăn hiếp một tiểu cô nương cơ đấy. Không sợ người khác biết được sẽ cười thối mũi sao!” Tạ Ngọc vui vẻ xem náo nhiệt, bắt đầu cất giọng ồn ào y hệt như mấy vị đại nương trên phố.
Tạ Thanh Li bước lên che chắn trước người Lăng Tri, cúi người dỗ dành nàng vài câu rồi nhìn Lục Kinh nhắc nhở: “Lăng Tri nhát gan, chàng đừng dọa con bé.”
Lục Kinh: “...”
Lăng Tri nhào vào ngực Tạ Thanh Li ôm chặt, vì sợ mẫu thân nghe những lời nói vô tình của Lục Kinh sẽ đau lòng nên nàng chẳng dám lên tiếng tố cáo mà chỉ uất ức nức nở trong lòng nàng ấy. Tay Lăng Tri túm lấy vạt váy Tạ Thanh Li, xoay đầu dùng ánh mắt tràn đầy bất mãn trừng Lục Kinh.
Lăng Tri chỉ thấy uất ức thay cho Tạ Thanh Li, mẫu thân chờ Lục Kinh một quãng thời gian dài như thế, cuối cùng cũng mới đợi được ngày hai ngươi gặp lại, Lăng Tri vốn tưởng nàng sẽ có thêm một vị phụ thân nhưng không ngờ y lại chẳng hề có ý định thành thân với mẫu thân nàng.
Lăng Tri nhủ thầm hẳn là trúc mã Lục Kinh ỷ mình có chức vị Đại tướng quân nên bỏ rơi thanh mai Tạ Thanh Li đây mà.
Tạ Thanh Li tất nhiên không hiểu hết mấy suy nghĩ loạn cào cào của Lăng Tri lúc này, chàng bình tĩnh ngồi xuống bàn thêm ít chuyện đang xảy ra trong kinh thành cùng Lục Kinh. Khi màn đêm buông xuống, Tạ Thanh Li bắt đầu hạ lệnh đuổi người.
Lục Kinh biết hành tung của y bị nhòm ngó sát sao nên không thể ở lại đây lâu hơn, nếu không sẽ gây nguy hại đến sự an toàn Tạ Thanh Li. Y bất đắc dĩ cáo từ ra về, nhưng chỉ đi được mấy bước đã vội dừng lại, quay người hỏi Tạ Thanh Li: “Nàng sẽ không hối hận chứ?”
Tạ Thanh Li lắc đầu.
Lục Kinh tự lượng sức biết mình không cách nào khuyên nhủ được người này nên cũng đành từ bỏ, lách người hòa mình vào bóng đêm vô tận. Rời đi cùng hắn còn có thêm Tạ Ngọc.
Hai người đến nhanh mà đi cũng nhanh, chờ khi đã hoàn toàn không thấy bóng dáng họ nữa thì Tạ Thanh Li mới cúi xuống thu dọn hai chén trà nhỏ trên bàn, chàng nhìn nước trà đã nguội lạnh từ lâu mà thẩn thờ.
Lăng Tri đứng bên cạnh nhìn Tạ Thanh Li.
Dưới góc nhìn của Lăng Tri, bây giờ chắc hẳn Tạ Thanh Li đang đau lòng khôn xiết. Nàng ấy bỏ ra nhiều năm để mong chờ một người nhưng người ấy chỉ vội đến rồi rời đi ngay, ai trong tình huống đó mà chẳng buồn rầu đâu?
Lăng Tri chợt nhớ đến mấy lời phân tích Tạ Thanh Li của Bùi Thù vài hôm trước, huynh ấy từng bảo đừng bị vẻ ngoài lãnh đạm của Tạ Thanh Li đánh lừa, nhất định khi đêm xuống thì nàng ấy sẽ đóng cửa lấy nước mắt rửa mặt cho xem. Nay Lục Kinh đã đi, không biết nàng ấy sẽ sầu muộn đến mức nào đây.
Lăng Tri vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Thanh Li từ phía sau, ồn tồn an ủi: “Mẫu thân, người... người đừng nhớ đến tên Đại tướng quân đó nữa.”
“Mẫu thân còn có con mà.” Lăng Tri nói.
Tạ Thanh Li cảm nhận được thân thể nhỏ bé đằng sau đang run rẩy liên hồi, suy nghĩ một lát cũng đoán ra được vì sao tiểu cô nương lại hành động như thế, chàng bật cười vỗ nhẹ lên bàn tay Lăng Tri: “Không phải lần trước con hỏi ta thích là cảm giác như thế nào ư?”
“Vâng.” Lăng Tri đáp, bây giờ chỉ cần Tạ Thanh Li nói gì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời.
Tạ Thanh Li im lặng một lát rồi cất tiếng: “Ta nghĩ, có lẽ đó là cảm giác lưu luyến.”
“Lưu luyến không muốn rời xa người ấy, lưu luyến không muốn để người ấy phải chịu khổ, lưu luyến lo sợ người ấy sẽ gặp phải việc không suôn sẻ. Chỉ cần nghĩ đến việc không còn bên nhau nữa, nghĩ đến việc những ngày tháng sau này của người không còn sự tồn tại của ta thì ta đã đau đến mức không chịu được...”
Tạ Thanh Li bỗng dừng lại, mỉm cười nói, “Có lẽ người đó chưa biết đến tình cảm của ta, nhưng không sao, ta sẽ chờ.”
“Mẫu thân...” Lăng Tri đau lòng, nước mắt tuôn như mưa.
Lăng Tri cứ tưởng, những lời ấy là Tạ Thanh Li gửi đến Lục Kinh.
***
Từ hôm đó về sau, Lăng Tri đối xử với Tạ Thanh Li còn tốt hơn bình thường mấy lần. Vì để ở bên cạnh Tạ Thanh Li mà nàng chẳng màng đến việc ra ngoài dạo chơi cùng Bùi Thù, cả ngày chỉ nghĩ mỗi việc làm sao để khiến mẫu thân vui vẻ lên một chút.
Thật ra Tạ Thanh Li chẳng hề đau lòng gì cả, nhưng chàng không cự tuyệt ý tốt của tiểu cô nương, có thể khiến cho con bé ít tiếp xúc với thằng nhóc Bùi Thù là chàng đã hài lòng lắm rồi.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi trong một đêm.
Hôm nay Lăng Tri đã đến trường cùng Bùi Thù, Tạ Thanh Li vẫn đang miệt mài thêu khăn để đưa sang cho Kiều gia, ngay lúc này bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, cổng lớn bị ai đó gõ vang, Tạ Thanh Li chưa kịp bước ra mở cổng thì người kia đã tự tiện xông vào.
Bọn chúng một thân y phục xa hoa, kẻ cầm đầu là một tên kiêu ngạo hống hách, có vẻ là con nhà có tiền. Hắn đảo mắt đánh giá xung quanh một lượt rồi nhíu chặt mày, sau ánh nhìn dừng lại trên người Tạ Thanh Li.
Khi đã thấy rõ dung mạo của Tạ Thanh Li, đầu tiên hắn ta có vẻ rất kinh ngạc, khẽ ho khan một tiếng rồi dùng giọng nói ôn hòa hỏi chuyện: “Có phải Lăng Tri sống ở đây không?”
Hắn ta vừa đến đã hỏi ngay không khách khi, bộ dáng cứ như thể không để bất kỳ ai vào mắt, Tạ Thanh Li không biết rõ lai lịch của hắn ra sao nên chỉ đành im lặng không đáp lại.
Hắn nhận ra nỗi băn khoăn của nàng, cong môi cười nói: “Cô yên tâm, tên của ta là Lăng Mạc, huynh trưởng của Lăng Tri.”
Tạ Thanh Li tức khắc nắm chặt lấy chiếc khăn gấm trong tay, hai chú uyên ương nàng vừa thêu đã bị vặn xoắn đến biến dạng.