EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
“Nếu muội đi thì chúng ta có thể gặp nhau ở đó rồi.” Bùi Thù cười, lúc này Các chủ cũng đã mang kiếm ra, hai người họ đứng bàn luận một hồi.
Lăng Tri vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Thù đang vui vẻ trọ chuyện cùng người nọ.
Lát sau, Bùi Thù chợt xoay người lại, ngạc nhiên hỏi: “Muội đang đợi ta sao?”
Lăng Tri gật đầu.
Bùi Thù không nén được bật cười, “Bình thường đều là ta đợi muội, hôm nay cuối cùng muội cũng chịu đợi ta rồi.”
Lăng Tri nhanh chóng giải thích, “Muội có lời muốn nói với huynh.”
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi Kiếc Các, Bùi Thù thoáng nhìn sắc trời, híp mắt nói: “Muội trọ lại khách điếm nào? Ta tiễn muội về nhé?”
“Được.” Lăng Tri không cự tuyệt yêu cầu của hắn, hai người đi cùng nhau suốt cả quãng đường, nhanh chóng đã đến khách điếm. Do Lăng Tri và Bùi Thù đều không cưỡi ngựa nên khi đến nơi trời cũng đã sập tối, Bùi Thù quyết định gọi rượu và thức ăn để lót dạ, hắn rót trà ra chén, cúi đầu nhìn một bàn thức ăn trước mắt rồi làm như vô tình hỏi, “Muội có chuyện gì sao?”
Hai người đã bên nhau nhiều năm, có thói quen gì của đối phương mà người còn lại không biết chứ, tuy Lăng Tri đã khác ba năm trước rất nhiều nhưng nàng chưa bao giờ im lặng như lúc này cả.
Bùi Thù thầm suy đoán, tiểu cô nương chắc là có tâm sự đây mà.
Không ngờ rằng Lăng Tri lại hỏi đến việc mà đời này Bùi Thù không muốn nhắc lại nhất.
“Vào ngày muội trở lại Lăng gia độ ba năm trước, có phải mẫu thân muội đã đi rồi không?”
Tay bưng chén trà của hắn thoáng ngưng lại, ánh mắt âm trầm thu lại ý cười bên môi, cất lời với giọng điệu không mấy quan tâm, “Đúng vậy.”
Quả nhiên là thế.
Lăng Tri nắm chặt làn váy, vội vàng hỏi lại: “Người... đã đi đâu rồi?”
“A Tri, ta cũng không biết.” Bùi Thù thầm than khổ trong lòng, cũng không còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, hắn buông ly xuống nói tiếp, “Hôm ấy khi ta đến thì đã không thấy dì Tạ đâu, Lăng đại ca cũng không biết.”
Lăng Tri ngẩn người, “Mẫu thân đã biến mất sao?”
“Ừ.” Bùi Thù hiểu rõ, nếu Lăng Tri đã hỏi đến vấn đề này thì đã không thể nào lừa nàng ấy thêm được nữa, đành đem hết sự tình kể cho nàng, “Ngày đó Lăng đại ca đến nhà muội nói muốn đón muội về Lăng gia, dì Tạ nhất quyết chờ muội về hỏi ý kiến của muội trước. Nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên nàng thay đổi chủ ý, muốn Lăng đại ca nhanh chóng đưa muội rời đi. Sau khi huynh ấy tìm được muội thì muội lại một hai đòi gặp dì Tạ cho bằng được, lúc bọn ta đến trước sân thì mới phát hiện có chuyện xảy ra nên không nói thật cho muội, cũng như không cho muội vào nhà xem.”
Biểu tình hiện giờ của Bùi Thù khiến Lăng Tri thầm cảm thấy có điều không ổn, nàng hấp tấp nói: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Thù đáp: “Trong sân có dấu vết đánh nhau, la liệt mấy thi thể không rõ lai lịch, dì Tạ không rõ tung tích.”
Lăng Tri chống tay lên bàn đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Bùi Thù.
Bùi Thù bất đắc dĩ lắc đầu, muốn cười để hòa hoãn không khí nhưng lại nhận ra hắn cười không nổi, yếu ớt giải thích, “Nếu dì Tạ không ở đó thì hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng...”
“Vì sao không nói cho muội biết?” Lăng Tri cắn môi.
Bùi Thù hơi hé miệng, bộ dáng còn bối rối hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Lăng Tri tất nhiên hiểu rõ vì sao.
Nếu bọn họ để nàng biết chuyện này, nhất định nàng sẽ không chịu trở về Lăng gia, bỏ mặc tất cả mà tìm Tạ Thanh Li cho bằng được.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
“Sao các huynh lại dám làm như vậy chứ?” Lăng Tri túm chặt khăn bàn, một bụng lửa giận không có chỗ bộc phát, nàng đau lòng nói: “Mẫu thân đuổi muội đi chắc hẳn là do đã xảy ra chuyện phiền toái, sao các huynh có thể giấu muội? Nếu lúc đó muội biết, nhất định muội sẽ tìm được người...”
“A Tri.” Bùi Thù lại nói, “Sau này ta đã phái người điều tra lại, đám người này lai lịch không rõ ràng, ta cũng không tra được sâu thêm, chỉ e sự tình không đơn giản như vậy.”
Lăng Tri im lặng.
Thế gian này người chỉ cần dựa vào chiêu thức và ký hiệu trên vũ khí mà đoán được thân phận đối thủ nhiều vô kể, thế cho nên chỉ cần là người tâm tư cẩn trọng thì sẽ làm việc không lộ ra chút sơ hở, mà phàm là người như vậy, nhất định cất giấu trong mình bí mật không muốn ai biết đến.
Tạ Thanh Li hẳn đã động chạm vào một đám rối ren, sự việc còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng nhiều.
Thật lâu sau Lăng Tri mới mệt mỏi ngồi xuống, giọng nói nàng khàn đi, “Huynh còn biết thêm điều gì?”
“Không gì cả, ta không thể điều tra sâu thêm... Xin lỗi muội.” Bùi Thù hết cách.
Lăng Tri không nhiều lời nữa.
Bùi Thù còn bận rộn nhiều việc nên đành rời khỏi khách điếm trước. Trong lòng Lăng Tri rối loạn, chỉ muốn về Lăng gia thật nhanh để hỏi Lăng Mạc cho ra lẽ, sáng sớm hôm sau nàng vội hối thúc đoàn người nhanh chóng lên đường.
Thế nhưng lúc đi vẫn còn an toàn, lúc về lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ lâu Lăng Tri đã biết Lăng gia không hề bình yên, hoặc nói đúng hơn, toàn bộ Nghiêu kinh thành đều không bình yên, phía dưới mặt nước tĩnh lặng chính là mạch nước ngầm đang không ngừng gào thét. Nhưng Lăng Tri cả năm đều được bảo bọc ở trong nhà, việc tiếp xúc phải những trường hợp như thế này là rất ít. Trước khi đi Lăng lão gia cực kỳ lo lắng cho Lăng Tri, cũng bố trí nhiều hơn vài thị vệ cho nàng, chỉ mong sao cho chuyến đi của nàng một đường bình an.
Hiện giờ có thể thấy được lo lắng của ông hoàn toàn không dư thừa, đoàn người Lăng Tri vừa mới ra khỏi Quật Châu đã gặp phải một đám mai phục chờ sẵn. Bọn chúng tầm khoảng đâu ba mươi người, giấu mình sau một thân y phục đen từ đầu đến chân, che mặt không rõ dung mạo. Chúng canh đúng thời gian rồi lao ra từ hai bên rừng cây, lấy chiếc xe ngựa của Lăng Tri làm tâm điểm mà hướng đao đến.
Lăng Tri đã không còn là tiểu cô nương nhát gan như ngày xưa, nàng đảo mắt đánh giá bốn phía, nhanh chóng nhận ra số lượng bọn chúng áp đảo, người của nàng dù cho liều mạng xông lên thì cũng không giành được phần thắng. Nàng hô to bảo đoàn người hãy quay đầu về lại Quật Châu, chỉ cần thoát khỏi vòng vây là có thể mặc kệ bọn chúng.
Nhưng công phu bọn thích khách lại chẳng phải phường tôm tép, vài tên hộ vệ chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy mũi đao sáng loáng chém thẳng về phía xe ngựa, Đường Nhi bên trọng sợ hãi thét lên, mặt cắt không còn giọt máu.
Xe ngựa bị bao vây, hai phe nhanh chóng xông vào chém giết lẫn nhau. Vài tên hộ vệ thoát được cục diện liền vội lùi về phía sau, trong đó có tên người toàn vết thương đến dựa bên khung cửa, hắn xốc màn che lên, hoảng loạn nói với Lăng Tri: “Tiểu thư, đám thuộc hạ nán lại cản chân bọn chúng, người mau đi trước!”
Hắn nói xong liền liếc mắt nhìn phu xe, phu xe cũng là hộ vệ được đào tạo bài bản của Lăng gia nên cũng đã hiểu được ẩn ý của hắn. Mục đích của bọn họ chỉ có bảo vệ Lăng Tri chu toàn, những việc khác ra sao đều không quan trọng.
Phu xe thấy tình thế bắt đầu chuyển biến xấu đi bèn rút ra cây roi dài đánh mạnh lên mình ngựa, nó hí lên một tiếng dài rồi kéo xe chạy đi như điên, hất văng mấy kẻ toan cản đường phía trước.
Xe ngựa rung lắc dữ dội, Lăng Tri mạnh mẽ chống tay lên vách tường mới ổn định được cơ thể. Bọn họ đã chạy được khá xa, Lăng Tri vén rèm nhìn ra bên ngoài, bỗng nghe tiếng thất thanh của Đường Nhi, “Chúng đuổi tới rồi!“. Truyện BJYX
Lúc này Lăng Tri mới thấy rõ, không phải bọn chúng đuổi kịp nàng, mà là có một đám người mai phục sẵn phía trước!
Trong lòng Lăng Tri trầm xuống, nhìn phu xe nói: “Thay đổi tuyến đường!”
Đường phía trước không thể đi, quay về Quật Châu lại càng không thể, phu xe nhìn sang con đường chật hẹp bên cạnh kiên quyết đánh xe ngoặt vào. Xe ngựa xốc nảy trên con đường đầy sỏi vụn, đám người phía sau vẫn không chịu từ bỏ, Lăng Tri hoảng hốt nhìn vào mấy thanh đao ánh lên tia sáng trên tay chúng, Đường Nhi nôn nóng hối thúc, “Nhanh đi! Bọn chúng sắp đuổi tới rồi!”
Phu xe không thể quay đầu đáp trả nàng được nên chỉ đành dùng hết sức đánh mạnh lên mình ngựa, ai ngờ ngay lúc này xe ngựa bỗng nảy lên, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lăng Tri, khi nàng hồi phục tinh thần thì đã thấy trên vách xe toàn những vết nứt lớn!
Một trong số kẻ địch đã xông lên đuổi kịp và dùng trường đao chém nát vách xe!
Đường Nhi hoảng sợ hét lớn, cơ thể nàng ấy co lại ở giữa xe, hắn ta thu hồi đao, Lăng Tri vừa thấy ánh sáng trên thanh đao đã nhanh chóng thối lui.
Đột nhiên nàng bị người ta kéo mạnh, Lăng Tri xoay sang liền thấy phu xe đã đứng che chắn trước người nàng từ bao giờ.
Xe ngựa đã dừng hẳn lại, kẻ định đến ngày một nhiều thêm, phu xe bảo hộ nàng sau người, tay nắm chắc kiếm nói: “Thuộc hạ liều chết bảo vệ tiểu thư chu toàn!”
Lăng Tri không lên tiếng, trong lúc nàng đưa mắt quan sát bọn chúng thì vô tình thấy được vực sâu gần đây.
Bọn họ đang đứng tại con đường mòn, bên cạnh là một sườn dốc rất cao, phía dưới cỏ cây um tùm tươi tốt, có lẽ là một sơn cốc.
Nơi này rất giống với nơi mà nàng và Tạ Thanh Li từng ngã xuống, vì đã từng trải qua một lần nên lúc này Lăng Tri không mấy sợ hãi. Thay vì cố chấp ở lại chờ chết thì có lẽ nàng nên thử một lần xem sao, biết đâu còn tìm được một con đường sống. Nghĩ đến đây, Lăng Tri đè nén âm thanh chỉ hai người nghe được nói với phu xe, “Lát nữa ngươi mang theo Đường Nhi chạy trốn, mục tiêu của bọn họ là ta, sẽ không làm khó hai ngươi đâu.”
“Tiểu thư?” Sắc mặt phu xe biến đổi, hắn đang định mở miệng thì Lăng Tri đã bất chấp tất cả mà thả mình xuống vực!
Ai cũng không ngờ nàng dám làm ra hành động như vậy, kẻ địch cả kinh vội đuổi theo, con nhóc Lăng Tri này vậy mà lại mặc kệ sống chết không chừa chút đường lui nào cho mình như thế. Thoáng sau thân hình nàng đã mất hút giữa muôn trùng xanh ngắt!
Bọn chúng dù muốn đuổi theo cũng không thể ngay lập tức nhảy xuống như nàng được, bàn bạc với nhau một hồi bèn quyết định men theo vực sâu mà vòng xuống đáy.
- Truyện được EDIT bởi Wattpad urlittleflower_9 -
Dù sao lần trước khi lăn xuống vách núi thì Lăng Tri cũng đã được Tạ Thanh Li ôm chặt trước ngực, tuy vì hoảng sợ mà đâm ra hôn mê, trên mu bàn tay cũng có mấy vết xước nhưng kể ra cũng chẳng có vết thương nào là nghiêm trọng.
Lúc này Lăng Tri chỉ có một thân một mình, nàng mới hiểu rõ Tạ Thanh Li đã phải chịu đựng những gì.
Lăng Tri rơi xuống trên thảm cỏ, nằm lặng ngửi mùi thơm thoang thoảng của hoa rừng và sương sớm, tâm tình nàng cũng đã dịu lại, chưa vội đứng dậy ngay.
Nàng không biết chính xác bản thân đã bị thương ở những chỗ nào, cảm giác đau nhức lan tràn khắp thân thể, ngay cả sức lực để cử động một ngón tay cũng không có. Lăng Tri cố gắng chống tay dậy, dồn lực trong khoảng thời gian một nén hương (*) rồi lật người qua, nằm ngửa trên mặt đất.
(*) Thời gian một nén hương xấp xỉ 15 phút.
Cây xanh xung quanh che phủ bầu trời, tán lá xum xuê ngăn đi ánh nắng sớm mai, Lăng Tri nhíu mắt, nàng biết mình không còn nhiều thời gian để nằm đây nghỉ ngơi nữa.
Mục tiêu của đám người kia là nàng, nàng ngã từ trên cao xuống, hẳn là chúng sẽ xuống đây bằng đường khác để tìm cho ra mới thôi, nếu nàng còn tiếp tục ở đây thì sẽ bị phát hiện mất.
Nàng cần tìm một nơi để ẩn nấp.
Trong không khí phảng phất hương thơm của cỏ cây hòa lẫn với mùi tanh nồng của máu, Lăng Tri biết đây chính là máu chảy ra từ miệng vết thương của nàng, giờ đây nàng không thể dựa dẫm vào ai cả, nếu muốn sống sót thì phải tự mình đứng lên.
Không ngờ Lăng Tri nàng cũng có ngày trở thành một cô nương mạnh mẽ cơ đấy.
Lát sau Lăng Tri chống tay xuống mặt đất, nghiêng ngả đứng dậy.
Bốn phía quanh đây chỉ toàn cây cao, đầu óc Lăng Tri choáng váng không nhìn rõ phương hướng, chỉ đành chọn đại một hướng mà đi, nàng gắng gượng chống mình lên thân cây, không biết có thể đi được bao xa.
Nhưng giữa lúc Lăng Tri đang chật vật, nàng bỗng nghe được tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Lăng Tri ngây ra như trời trồng, nàng nghe ngóng một hồi mới thoáng an tâm trở lại. Tiếng bước chân đó bình tĩnh thong thả, nào như tiếng chân của kẻ địch đâu.
Nhưng tại sao ở nơi hoang vu hẻo lánh này lại có người đến?
Khi Lăng Tri vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bước chân ngày một gần thêm.
Trước mắt là một mảnh đất trống vắng, không có bất kỳ cành cây hay tán lá nào che lại, tia nắng tự do thả mình xuống mặt đất, khi người kia đi tới thì thần trí Lăng Tri bắt đầu trở nên mơ hồ, sau khi tạm bỏ qua nỗi lo lắng thì liền chìm vào hôn mê. Ở ánh nhìn cuối cùng, nàng chợt cảm thấy thân ảnh kia thật quen thuộc xiết bao.