EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Sau khi Lục Kinh xuất hiện, mọi ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía y.
Mọi người ở đây đều biết rõ mối ân oán giữa Lục Kinh và Ôn Ngọc Thư.
Mà ai nấy đều ngầm hiểu, sự xuất hiện lần này của Lục Kinh còn có ẩn ý khác.
Điều bất ngờ chính là Ôn Ngọc Thư vẫn giữ được thái độ bình tĩnh trước sự có mặt của Lục Kinh. Ánh mắt hắn ta không chút gợn sóng, chỉ phân phó hạ nhân bên cạnh ra tiếp đón Đại tướng quân vào chỗ ngồi, xong xuôi hắn ta mới đứng dậy, tuyên bố chính thức bắt đầu thịnh hội Thù Hoa Lâu.
Lục Kinh chỉ đứng đó nhìn Ôn Ngọc Thư, không có ý định ngồi xuống, y chợt cười, “Ngươi cũng không dễ dàng gì mới ngồi lên được vị trí này nhỉ.”
Lăng Tri gặp được Lục Kinh vào ba năm trước. Trong gian nhà nhỏ ở Thu Phong Trấn, Lục Kinh mang đến cảm giác y là người hiền lành, không chút kiêu ngạo hay khó gần, tuy Lăng Tri bực bội vì y không chịu thành thân với Tạ Thanh Li nhưng nói chung nàng không ghét hắn ở điểm nào cả. Vậy mà nay gặp lại, Lăng Tri thấy y sao mà khác với trong ấn tượng của nàng quá.
Thời khắc này cả người Lục Kinh tỏa ra sự lạnh lẽo như muốn giết tươi người khác, có vẻ không phù hợp với không khí ở thịnh hội lắm, khiến ai nấy ở đây đều đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người không dám đắc tội với Đại tướng quân Lục Kinh vang danh thiên hạ, lại càng không dám vô lễ với người quyền lực vô hạn như Lâu chủ Ôn Ngọc Thư.
Bầu không khí giữa đại sảnh thoáng chốc trở nên tê liệt.
Ôn Ngọc Thư bỗng nở nụ cười.
Tiếng cười của hắn ta trong trẻo như tiếng ngọc chạm vào nhau, ôn tồn hòa giải cục diện xấu hổ, hắn tiến về phía Lục Kinh, giơ tay vỗ bả vai y, “Lục tướng quân, Ôn mỗ đã nói rồi mà, chỉ cần người muốn đến Thù Hoa Lâu thì ta sẽ tiếp đón chu đáo, đừng nhắc lại những chuyện không vui trong quá khứ làm gì.”
“Việc đó đúng là không phải chuyện hay ho gì nhỉ.” Lục Kinh cười lạnh, “Nhưng ta cũng nhớ rõ một điều đấy chứ, ta từng nói nếu ngươi còn làm chủ ở Thù Hoa Lâu thêm ngày nào thì ta sẽ không đặt chân vào đây thêm ngày đó.”
Mọi người nghe được liền nhíu mày.
Ôn Ngọc Thư im lặng nhìn Lục Kinh, Bùi Thù nổi tính nhiều chuyện bèn quay sang rỉ vào tai Lăng Tri, “Muội còn nhớ chuyện ta kể cho muội nghe lúc hai ta ngồi trên xe ngựa không?”
“Vâng.” Lăng Tri nhớ Bùi Thù từng nói rằng, giữa Lục Kinh và Ôn Ngọc Thư có thù oán gì đó với nhau, nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ sự việc nghiêm trọng hơn nàng tưởng nhiều, nàng thấp giọng hỏi, “Mọi chuyện là như nào thế?”
Bùi Thù nói: “Ta có nói cho muội biết chuyện Ôn Ngọc Thư vốn dĩ không phải Lâu chủ của Thù Hoa Lâu chưa?”
Lăng Tri ngây ra như phỗng, lắc đầu, “Chưa từng.”
Bùi Thù mỉm cười, trong mắt không kìm nổi sự vui vẻ khi được chứng kiến trò vui của người khác, “Ta cũng không rõ ai mới là người sáng lập ra Thù Hoa Lâu, nhưng ta biết một điều, Thù Hoa Lâu có danh vọng như hiện nay là nhờ vào công lao của người chủ đời trước.”
“Đời trước ư?” Lăng Tri chưa từng nghe nói đến việc này, dù sao cũng đã xảy ra lâu rồi.
Bùi Thù gật đầu, “Y tiếp quản Thù Hoa Lâu vào mười mấy năm trước, khi đó tuổi y còn nhỏ hơn hai ta bây giờ ấy chứ.” Bùi Thù ngưỡng mộ không thôi, “Y là thiên tài hiếm có khó tìm đấy, nếu chúng ta sinh ra sớm vài năm thì tốt biết mấy, không chừng còn được nhìn mặt y một lần.”
Lăng Tri chợt hiểu rõ hết thảy. Ôn Ngọc Thư và Lục Kinh vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tư thế giương cung bạt kiếm, nàng thì thầm hỏi Bùi Thù: “Y đã chết rồi hả?”
“Đã nhiều năm vậy rồi mà không nghe được chút tin tức nào cả, có lẽ là chết rồi.” Bùi Thù chợt nói, “Lục Kinh và y lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm lắm. Sau khi người nọ thân bại danh liệt, Ôn Ngọc Thư thay thế y làm Lâu chủ Thù Hoa Lâu, từ đó Lục Kinh và Ôn Ngọc Thư liền trở mặt.”
Mọi chuyện đã rõ ràng, Lăng Tri chau mày, khó hiểu nói: “Vì sao người kia lại chết?”
“Chuyện này nói ra thì lại dài dòng, hình như có liên quan tới việc tranh đấu giữa các hoàng tử trong cung, đây không phải chuyện chúng ta nên đem ra bàn luận đâu.” Giọng nói Bùi Thù ngày càng nhỏ dần, ánh mắt vững vàng, “Tóm lại là, y chọn đứng sai phía.”
Lúc hai người vẫn đang chụm đầu tỉ tê thì bên kia, không biết Lục Kinh nghe Ôn Ngọc Thư nói gì mà tự nhiên bật cười ha hả.
“Ôn Ngọc Thư, ngươi nhiều lời như thế không phải do sợ hãi chứ?”
Ôn Ngọc Thư cười mỉa mai, hắn đã ngồi lại trên ghế, nhẹ nhấp một ngụm trà, “Ngươi nói ta nghe, ta sợ việc gì nào?”
“Ngươi sợ ta nhắc đến một người.” Lục Kinh không cười nữa, vẻ mặt chỉ còn sự lạnh lùng khó che giấu, “Đúng không?”
Ôn Ngọc Thư cười cười, chỉ nói: “Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng đến, mấy chuyện ngươi định nói ta đều biết tỏng. Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao, cách xa loại đề tài này ra một chút, nhưng ngươi đâu chịu nghe?”
Hắn nói xong liền buông chén trà xuống, đứng dậy.
Khi Ôn Ngọc Thư ngồi thì trông giống hệt một thư sinh nho nhã bình tĩnh như nước, nhưng lúc hắn đứng lên thì như trở thành một người khác, vẻ mặt hắn tối tăm, khí thế lạnh thấu xương một chín một mười với Lục Kinh.
Hai người này đều là hai vị không nên chọc đến ở kinh thành, Lục Kinh lựa lúc tổ chức thịnh hội mà đến chính vì mục đích làm khó Ôn Ngọc Thư. Nhưng Ôn Ngọc Thư dù gì cũng là Lâu chủ Thù Hoa Lâu, tất nhiên có thể đối phó với loại tình huống như bây giờ. Hai người cứ đối đầu như thế khiến khách khứa còn lại không biết làm sao, chỉ có mỗi Bùi Thù là mừng rỡ hơn hết, vì được xem kịch vui cơ mà.
Lục Kinh liếc nhìn bốn phía, “Ngươi định động thủ với ta?”
Ôn Ngọc Thư mỉm cười, ý cười không chạm vào đáy mắt, môi hắn cong lên, “Lục Kinh, lần này ngươi tự ý quay về, thế nào Hoàng thượng cũng hạ lệnh cho ngươi đi. Dù sao biên quan vẫn cần Đại tướng quân hơn kinh thành mà.”
Lục Kinh nhướn mày, đang định phản bác thì ngoài cửa lại có thêm hai tên thái giám, Lục Kinh không khỏi liếc Ôn Ngọc Thư một cái, Ôn Ngọc Thư cười nhạt, “Hẳn là đến thúc giục ngươi đấy.”
Lục Kinh không lên tiếng, hai tên thái giám đi vào giữa sảnh nhìn chằm chằm Lục Kinh, Ôn Ngọc Thư từ tốn đi đến trước mặt hai người.
Nhưng bọn họ tới đây không phải vì Lục Kinh, mà vì Ôn Ngọc Thư.
Một tên thái giám mở miệng nói: “Ôn lâu chủ, Hi Vương có chuyện quan trọng muốn mời ngài đến trao đổi.”
Ý cười trên mặt hắn dần tan rã, hắn không tin tưởng lắm, hỏi lại với vẻ nghi ngờ, “Hi Vương?”
Không ngờ người đến là người của Hi Vương chứ không phải người của đương kim Thánh Thượng.
Lục Kinh ôm tay mỉm cười, “Sao, không phải muốn đuổi ta đi à?”
Ôn Ngọc Thư nhận ra có chỗ không hợp lý, hắn quay đầu nhìn Lục Kinh, “Cuối cùng ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ Hi Vương không biết hôm nay chính là ngày Thù Hoa Lâu mở tiệc chiêu đãi Giang Nam thương hội sao? Hắn muốn chơi trò gì?”
“Ôn Ngọc Thư, đây là cách mà ngươi đối đáp với một Vương gia sao?” Lục Kinh gằn giọng.
Tình thế biến chuyển nhanh chóng khiến mọi người đều kinh ngạc, một tên thái giám rũ mắt khuyên can, “Ôn lâu chủ, bởi vì Hi Vương biết thế nên mới mời ngài đi, người nói rằng...” Tên thái giám khẽ dừng lại, sau mới nói tiếp, “Để tổ chức yến tiệc Giang Nam thương hội, có người còn thích hợp hơn ngài nhiều.”
Ôn Ngọc Thư nhíu chặt mày, phất tay áo cười lạnh, “Thích hợp hơn ta? Ai cơ? Là Lục Kinh, là Tạ Tẫn Hoan, hay là...”
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng của ai đó, âm thanh hệt như suối trong chảy dưới trời trăng, vừa buốt giá lại không kém phần uy nghiêm.
“Nếu bọn họ đều không thích hợp, vậy ta thì sao?”
Thân thể Ôn Ngọc Thư cứng đơ ra, mặt mũi trắng bệch.
Lần đầu tiên bọn họ thấy một người luôn giữ vững sự bình tĩnh như Ôn Ngọc Thư lộ ra vẻ mặt hoảng hốt như bây giờ.
Mọi người hướng mắt nhìn về người đứng ngoài cửa lớn, nhưng không ai phát hiện ra, giữa vô vàn người có biểu tình kỳ lạ còn bao gồm cả Lăng Tri.
Lăng Tri rất quen thuộc với giọng nói này, chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã có thể nhận ra người tới là ai.
Chàng là Diệp Nghi, một Diệp Nghi đã từng cứu mạng nàng ở rừng núi, một Diệp Nghi tính tình khó chiều ở một mình trong sơn cốc bao năm qua, một Diệp Nghi muốn nàng đừng bao giờ đi tìm y.
Một người không nên dính líu vào chuyện tranh đua như thế lại xuất hiện ở đây, khiến ai ai đều thất sắc.
Hôm nay Diệp Nghi khoác lên mình áo gấm màu vàng ánh trăng, trên cổ áo và vạt áo thêu hoa văn chìm, trông chẳng giống nam nhân giản dị như hôm ở sơn cốc cùng nàng gì cả. Lăng Tri chưa từng gặp qua một Diệp Nghi có bộ dáng sắc lạnh dọa người bao giờ, chàng trào phúng nhướn mày, chậm rãi bước vào trước ánh nhìn của đám đông, Lục Kinh vốn đang cự nự với Ôn Ngọc Thư cũng ngoan ngoãn đứng lui sau lưng chàng.
Mọi người đã bao giờ nhìn thấy bộ dáng Đại tướng quân ủ rũ cúi mặt như bây giờ đâu, chứ đừng nói gì đến vẻ mặt hoảng hồn của Ôn đại lâu chủ. Ai cũng đờ đẫn nhìn một màn này, mấy vị lớn tuổi một chút đều nhận ra người kia là ai, người trẻ tuổi tuy còn mơ hồ nhưng cũng đoán được ít nhiều.
Ý nghĩ này khiến một người không thể tưởng tượng nổi.
“A Tri! A Tri!” Mắt Bùi Thù trợn to như cặp chuông đồng, hắn cũng không biết mình đang nói gì, chỉ dồn dập lên tiếng, “Người kia... không phải là Diệp Nghi, Lâu chủ Thù Hoa Lâu đời trước chứ? Không phải y đã chết rồi ư? Sao y lại xuất hiện ở đây? Thánh thần thiên địa ơi! Không đúng, không đúng, sao y lại giống hệt dì Tạ thế này? Chuyện này là sao vậy nhỉ? A Tri?”
Người bình tĩnh như Bùi Thù cũng khó lòng tiếp nhận sự thật này, hắn liếc nhìn Lăng Tri một cái, lại liếc Lăng Mạc một cái, xong ánh mắt lại tiếp tục dán chặt lên người Diệp Nghi, “Y thật sự là... Lâu chủ Thù Hoa Lâu, Diệp Nghi sao?”
Không ai rảnh chú ý đến lời của hắn, Lăng Mạc sợ hãi đến mức mắt cũng đã mở to hết cỡ. Lăng Tri túm chặt vạt váy của mình, nàng nhìn nam nhân nổi bật giữa đám người, lại nhìn Lục Kinh đứng khép nép sau lưng chàng, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng cắn chặt môi dưới.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Ôn Ngọc Thư bỗng giơ tay như muốn nói điều gì đó, nhưng hắn ta chỉ vừa thốt lên một chữ thì đã bị người khác ngắt lời.
Diệp Nghi nắm lấy cổ tay Ôn Ngọc Thư.
“Ngọc Thư.” Diệp Nghi hạ mắt nhìn hắn ta, “Nếu ngươi đang định gọi đám tâm phúc kia của ngươi, thì ta nói cho ngươi biết, chúng đã bị Tẫn Hoan chế trụ rồi.”
“Lâu rồi không gặp lại, ngươi không muốn ôn lại chuyện xưa với ta sao?” Giọng nói chàng nhàn nhạt, giống hết với kiểu nói chuyện khi ở sơn cốc.
Nhưng rơi vào tai Ôn Ngọc Thư, lại mang thâm ý khác.
Ôn Ngọc Thư như thể bị rút hết can đảm, cả người mềm oặt quỳ xuống, đôi môi run rẩy, “Công... Công tử...”