---------------------------
Hôm qua xảy ra tranh chấp với Chu Hạ nên trong sân mọi thứ đều rất hỗn loạn, khi đó trời cũng đã hòm hòm tối nên Lăng Tri vẫn chưa kịp thu dọn sạch sẽ, nàng thầm bấm bụng rằng hôm nay đi học về sẽ sắp xếp lại một phen.
Thấy từng khóm hoa một tay mình chăm sóc bị hủy hoại như thế Lăng Tri cũng muộn phiền lắm chứ, nhưng bây giờ để bắt đầu lại thì có lẽ cần phải chờ thêm rất lâu và bỏ ra nhiều công sức nữa. Đáng ngạc nhiên thay, hôm nay khi nàng trở về đã thấy trong sân khôi phục vẻ ngay ngắn vốn có, hoa được vun vén cẩn thận nơi góc đất, tuy nhìn có vẻ không tươi tắn lắm nhưng vậy cũng đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi.
Ở cách đó không xa, bóng lưng người nọ nom có rất vẻ bận rộn. Lăng Tri khó tin nhẹ nhàng tiến tới, thì ra Tạ Thanh Li đang loay hoay trồng hoa.
“Mẫu thân?” Từ trước đến nay Tạ Thanh Li không hề thích hoa cỏ chứ đừng bàn đến việc đích thân trồng hoa, điều này Lăng Tri hiểu mẫu thân hơn ai hết. Nếu không phải tận mắt nàng nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc nàng sẽ không bao giờ tin mất.
Lăng Tri từng có suy nghĩ rằng, chắc hẳn xưa kia mẫu thân là thiên kim tiểu thư sống trong lầu son gác tía, chưa bao giờ phải động tay vào bất cứ việc gì nên mới lóng ngóng trong mọi việc như thế. Tựa như bây giờ chẳng hạn, Tạ Thanh Li chỉ mải mê gieo hoa mà mặc kệ luôn bùn đất lấm lem trên người. Nghe được tiếng gọi của Lăng Tri, nàng nhanh chóng nói: “Con vào nhà trước đi, ta làm một lát nữa là xong rồi.”
Lần này Lăng Tri không ngoan ngoãn nghe theo lời nói của mẫu thân nữa. Tạ Thanh Li vừa nói xong thì thấy trong lòng bỗng nặng trĩu, thân thể nhỏ xinh của bé con nhào vào ngực ôm nàng thật chặt, xúc động nỉ non: “Mẫu thân!”
Mặc dù Lăng Tri chỉ mới là một đứa trẻ nhưng nàng hiểu rõ một điều, Tạ Thanh Li dù cho không thích hoa đến mấy thì cũng sẽ nguyện ý vì nàng mà trồng cả một vườn hoa.
Chỉ là một câu tiếc nuối vu vơ của nàng mà đã khiến Tạ Thanh Li lo lắng chu toàn hết mọi thứ nội trong một ngày ngắn ngủi, nàng ấy đã cứu sống được hầu hết những khóm hoa hôm qua và mang về rất nhiều loài hoa mới nữa.
Lăng Tri nghẹn ngào ôm mẫu thân rất lâu. Ánh mắt Tạ Thanh Li trìu mến, giang tay ôm con gái vào lòng.
Tạ Thanh Li làm tất cả việc này đều là vì Lăng Tri. Dù sao nàng ở nhà cũng khá nhàn rỗi, nhớ lại vẻ mặt ngậm ngùi của tiểu cô nương lúc tối liền hào hứng bắt tay vào làm ngay, có chút tò mò liệu Lăng Tri sẽ phản ứng như thế nào khi về nhà đây nhỉ? Ai ngờ rằng bé con lại vui vẻ đến mức này luôn cơ chứ.
Vẻ mặt toại nguyện của Lăng Tri khiến Tạ Thanh Li cũng hạnh phúc theo, nàng cười nói: “Những nhành hoa này là ta xin từ Thường thúc thúc đấy, con có thích không?”
“Thích ạ!” Lăng Tri gật đầu không chút do dự, tay nàng nắm chặt góc áo Tạ Thanh Li: “Loại nào con cũng thích cả.”
Tạ Thanh Li khẽ “Ừ“. Cuối cùng thì tất cả đều đã xong xuôi, nàng ôm Lăng Tri vào nhà, hai mẹ con cùng nhau dùng bữa tối đơn giản.
Lúc ăn Lăng Tri khá lơ đãng, nàng lén nhìn Tạ Thanh Li muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh Li thấy nàng có vẻ kì lạ bèn chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tri ngập ngừng lắc đầu.
Sau khi được nghe về ngày hội sắp tới, suốt cả quãng đường trong đầu Lăng Tri chỉ nghĩ mãi một việc hòng suy tính làm sao để thành công thuyết phục Tạ Thanh Li mang nàng đi chơi hội một lần. Nhưng hễ nhớ lại Tạ Thanh Li đã vì nàng mà vất vả sửa sang khu vườn thì nàng lại không thể nào thốt nên lời.
Nghĩ lại thì chỉ cần được ở bên cạnh Tạ Thanh Li là nàng đã không mong ước xa xôi gì hơn. Nếu Tạ Thanh Li đã không muốn thì nàng cũng không nên làm mẫu thân khó xử.
Ai ngờ nàng chưa kịp nói lên nỗi băn khoăn của mình thì Tạ Thanh Li đã thản nhiên lên tiếng: “Chỉ vài ngày nữa là đến hội chùa rồi, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”
Lăng Tri ngẩn người, nàng lẩm bẩm câu nói của mẫu thân một lần rồi mới hỏi lại với vẻ không chắc chắn lắm: “Thật không ạ?”
“Con không muốn đi sao?”
Lăng Tri liên tục lắc đầu: “Muốn chứ! Con muốn đi!”
Hôm đó Lăng Tri phấn khích đến mức cả đêm nôn nao không ngủ được, mới vừa rạng sáng là nàng đã nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng rồi chào Tạ Thanh Li đến trường. Cả ngày hồn vía Lăng Tri như vắt ngược cành cây, phu tử vừa cho về là nàng chạy ùa đi tức khắc, ngay cả Thường Thịnh và Ngô Duyệt ở đằng sau í ới gọi mãi mà nàng cũng chẳng hề nghe thấy.
Nàng không về thẳng nhà mà ghé vào tiệm vải, hai người tỉ tê to nhỏ một hồi thì Lăng Tri mới từ biệt ông chủ ra về. Vốn nàng đang định nhanh chân hơn một chút thì bất ngờ gặp lại bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu mỹ nhân, có thời gian thì bồi chuyện với ta một lát được không?” Giang Hàm ngồi ở tiệm trà ven đường, chống cằm cười nhìn Lăng Tri.
Lăng Tri không cười nữa mà vội dừng bước. Nàng đứng im một lát rồi chầm chậm đi lùi ra phía sau, không để cho Giang Hàm kịp nói lời nào thì nàng đã vội vã co giò chạy theo hướng ngược lại.
Giang Hàm: “...”
Giang Hàm vừa đưa tay ra thì đành phải thả xuống, không biết tiểu cô nương này sợ cái gì mà vừa trông thấy hắn lại như nhìn thấy yêu quái vậy chứ!
Dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, Giang Hàm đuổi theo một lát là đã túm Lăng Tri lại được.
Giang Hàm bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nhìn Lăng Tri đang ra sức hít lấy hít để, oan ức nói: “Con chạy làm gì chứ?”
Lăng Tri chống tay lên tường, khuôn mặt bởi vì mới vận động mà đỏ ửng cả lên, nàng dồn dập thở dốc hai lần mới có sức đáp lời: “Mẫu thân bảo con tránh xa thúc ra một chút”
Nghe xong, Giang Hàm dở khóc dở cười lên tiếng: “Xa chừng nào cơ?”
Lăng Tri trợn mắt nhìn Giang Hàm, trong đầu nàng thầm tính toán một hồi rồi đi lui sau mấy bước, nàng đánh giá Giang Hàm phía đằng xa kia rồi quyết định lùi thêm một khoảng nữa, xong xuôi lại nói: “... Không khác bây giờ lắm đâu ạ.”
“...”
Giang Hàm cảm thấy mình không nên chấp nhặt với đứa trẻ này làm gì cho mệt thân, hắn cứ giữ nguyên khoảng cách như thế rồi hét to về phía Lăng Tri: “Chỉ cần đứng xa như này là con sẽ chịu nói chuyện với ta sao?”
“Thúc muốn nói về chuyện gì ạ?” Lăng Tri lớn tiếng đáp.
Giang Hàm nhướng mày nói: “Mai ta phải rời khỏi Thu Phong Trấn rồi, dẫu sao chúng ta cũng đã quen biết nhau được một khoảng thời gian nên ta muốn gửi lời từ biệt thôi mà.”
Lăng Tri nghe được lời hắn nói thì sắc mặt hơi thay đổi, nàng nhỏ giọng hỏi: “Thúc phải đi sao?”
“Cái gì cơ? Ta không nghe rõ.” Giang Hàm vừa tiến lên hai bước thì bị Lăng Tri giơ tay cản lại, nàng lớn giọng: “Thúc phải đi đâu?”
“Tất nhiên là quay trở lại kinh thành rồi. Lần này ta đến đây là vì chuyện của đám thổ phỉ trên núi, nay bọn chúng đã sa vào lưới trời nên ta phải về phục mệnh.” Giang Hàm nói xong liền móc trong ngực ra vật gì đó ném qua phía Lăng Tri. Lăng Tri luống cuống giơ tay lên chụp lấy nhưng vẫn sơ ý để nó rơi thẳng xuống đất, khi nàng nhặt lên mới biết thì ra đó là một khối ngọc trơn bóng tuyệt đẹp.
Nàng khó hiểu nhìn Giang Hàm, hắn ta cười: “Ta tặng nó cho con đấy, tuyệt đối không được đem đi cầm đâu nhé! Chúng ta xem như khá có duyên với nhau nên ta đưa con miếng ngọc bội này, tương lai nếu cần giúp đỡ thì mang nó đến kinh thành tìm ta. Có lẽ ta sẽ có cách đó!”
Lăng Tri nửa tin nửa ngờ bắt bẻ: “Kinh thành lớn như thế, con biết đi đâu mà tìm thúc chứ?”
“Cứ đến kinh thành hỏi tên ta ắt sẽ có người chỉ dẫn cho con.”
Giang Hàm nói xong thì bước về phía Lăng Tri. Khi Lăng Tri vẫn còn đang mơ màng như thể nàng phân vân không biết có nên tiếp tục giữ khoảng cách với hắn hay không thì Giang Hàm đã đến bên cạnh. Giang Hàm duỗi tay xoa tóc Lăng Tri, cười trìu mến: “Giúp ta nói lời cáo từ với mẫu thân của con nhé.”
Nói xong Giang Hàm liền thu tay lại, quay đầu đi về phía khác. Lăng Tri chăm chú nhìn theo thân ảnh của hắn hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy trống vắng.
Dù thế nào chăng nữa thì Giang Hàm cũng là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con nàng, thời gian qua nàng cũng đã tìm thấy nhiều điều mới mẻ kỳ diệu.
Trong ký ức, hôm ấy là lần đầu tiên đứa trẻ như nàng được gặp một đại hiệp có võ công cao cường như Giang Hàm, tất thảy mọi thứ liên quan đến hắn đều thuộc về một thế giới mà nàng chưa hề biết đến. Tại thời khắc ly biệt này, nàng cũng muốn tỏ ra tiêu sái mà nói với hắn những câu mùi mẫn đại loại như “Hẹn ngày gặp lại”, “Mong thúc từ rày về sau luôn được bình an” lắm chứ, nhưng nàng không làm được.
Tuy nàng có hơi cảm thấy mất mát nhưng nghĩ kĩ lại thì chia xa chẳng phải là điều quá bình thường hay sao? Bọn họ đều là phận bèo nước gặp nhau cả, có người mới đến thì cũng phải có người rời đi. Chỉ cần Tạ Thanh Li vẫn mãi ở bên cạnh Lăng Tri là được rồi.
Lăng Tri tự an ủi mình như vậy rồi lại bật cười vui vẻ, nàng chụm hai tay lại đưa lên miệng, hét to câu “Hẹn gặp lại.” với Giang Hàm với rồi xoay người bước về nhà.
Tạ Thanh Li vẫn như mọi hôm ngồi bên cạnh cửa sổ trông nàng về, nàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh mẫu thân, đem hết sự tình hôm nay gặp trên đường kể cho nàng ấy nghe.
Tạ Thanh Li nghe xong cũng không nói thêm gì cả. Hai mẹ con nàng tiếp tục trải qua những tháng ngày bình yên như thế, cuối cùng thì chỉ còn một ngày nữa là đến hội chùa.
Dạo gần đây, mỗi khi Lăng Tri rời trường thì sẽ tranh thủ ghé vào tiệm vải ngồi một lát. Hôm nay cũng là một ngày như thế, điều khác biệt duy nhất là khi rời tiệm thì trên tay tiểu cô nương đã xuất hiện thêm một bọc vải không lớn lắm. Nàng mang theo vật đó đi thật nhanh về phòng của Tạ Thanh Li, đang định mở lời thì Tạ Thanh Li đã buông kim chỉ trong tay xuống, ngước mắt nhìn Lăng Tri nói: “Lăng Tri, lại đây đi.”
“Sao vậy ạ?” Lăng Tri lén lút giấu bọc vải sau lưng, nàng tiến về hướng Tạ Thanh Li.
Trên bàn Tạ Thanh Li bày bừa rất nhiều vật dụng may vá nhưng nàng cũng không vội dọn dẹp mà đem thứ đồ trong tay đưa cho Lăng Tri: “Con tới gần đây xem thử đi.”
Lăng Tri mờ mịt nhìn sang, lúc bấy giờ mới biết thì ra đồ vật trên tay Tạ Thanh Li chính là chiếc váy đã bị rách mấy hôm trước của nàng. Tạ Thanh Li đã cẩn thận vá lại những chỗ bị hư hỏng, không chỉ thế, nàng ấy còn thêu thêm một đóa lan thanh nhã ở nơi bị rách toác một lỗ lớn.
Bao nhiêu vẻ đẹp cũng đều được quy tụ lại ở nơi điểm xuyến một nhành lan.
Lăng Tri thích thú không nỡ buông tay, đôi mắt nàng tròn xoe, cười khúc khích nói lớn: “Đẹp lắm ạ!”
“Ừ. Con có thể mặc nó vào hội chùa ngày mai.” Tuy Tạ Thanh Li không kích động như Lăng Tri nhưng ánh mắt nàng cũng đã bị sự vui vẻ của con bé nhiễm một ít ý cười.
Lăng Tri gật đầu như gà mổ thóc, nàng luyến tiếc đặt chiếc váy sang một bên, nghiêm túc quan sát một lúc lâu mới xách bao vải đưa ra trước mặt Tạ Thanh Li, vừa ngại ngùng lại mong chờ nói: “Con cũng có lễ vật muốn tặng cho mẫu thân.”
“Hả?” Tạ Thanh Li nhướn mày, nàng hơi bất ngờ khi Lăng Tri muốn tặng quà cho mình. Nàng vươn tay đón lấy bọc vải hỏi lại với chất giọng mềm mại: “Đây là gì thế?”
Khi nàng nói xong thì bọc vải cũng đã được mở ra, nàng cũng đã biết bên trong là gì.
Hai mẹ con họ cứ như thể có thần giao cách cảm khi Tạ Thanh Li thêu váy cho Lăng Tri, Lăng Tri lại sắm sửa cho nàng một bộ xiêm y mang sắc đỏ kiều diễm.
Tạ Thanh Li: “...”
Ánh mắt Lăng Tri tỏ rõ vẻ chờ mong cùng một ít dè dặt, nàng ngước mặt nhìn Lăng Tri thấp thỏm nói: “Mẫu thân... có thích không ạ?”
Tạ Thanh Li ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng thần sắc phức tạp nói: “... Thích.”