Sau đó, khi Lang Mục thúc mang hắn về quê, hắn vẫn
một mực ngây ngốc không nói gì, giống như bị shock quá mức. Loại bệnh
này chỉ chấm dứt sau khi một nam nhân tên là Mạc Quân Tâm xuất hiện.
Mạc Quân Tâm và mẹ hắn có một đôi lông mày rất giống nhau, thế nhưng khí thế không thể nào dịu dàng giống như mẹ hắn được.
Đây là ông ngoại của hắn, vừa nhìn A Mộc Đồ liền nhận ran gay.
Không biết đây có phải là phản ứng của máu mủ tình thâm hay không mà chỉ cần liếc nhìn cũng đã nhận ra.
Hắn nở nụ cười, đây là lần đầu tiên sau khi tận mắt thấy mẹ mình chết đi, nụ cười mới lại xuất hiện trên mặt hắn.
Hắn cẩn thận lấy ngọc bội trong ngực ra, đưa cho Mạc Quân Tâm. Mạc
Quân Tâm vừa nhìn đã kinh ngạc, trong mắt đầy sự đau đớn. Sau đó hắn
được mang về Hán Thống.
Khi ấy, Hán Thống là đế quốc cường đại nhất, không đâu có thể so sánh.
Hoàng cung Hán Thống cực kỳ hoa lệ, cũng không nơi nào có thể so sánh được.
Hán Thống ở phía nam Khế Sa, lúc đến được hoàng cung Hán Thống thì trờ đã sang xuân, hắn cũng vừa tròn năm tuổi.
A Mộc Đồ năm tuổi được Mạc Quân Tâm đưa về Hán Thống, trước khi đưa hắn đi còn giết chết Lang Mục thúc.
Lúc đó, A Mộc Đồ đứng ở ngoài cửa nghe được Mạc Quân Tâm nói, Lang Mục là người của Đạt Man, không thể lưu lại.
Sau đó, hắn nở nụ cười, nụ cười cực kỳ giống với loài hoa hồng hoang dã nở đầy trên thảo nguyên.
Mạc Quân Tâm về tới thành Kính An liền thiết yến. Yến hội kéo dài suốt bày ngày bảy đêm.
Đại yến vô cùng long trọng, chúc mừng Hán Thống thu nạp được lãnh thổ Khế Sa, Mạc Quân Tâm chiến thắng Đạt Man.
Đây là sự tình khiến người ta phấn chấn cỡ nào! Hắn là vị vương vô cùng vĩ đại của Hán Thống.
Mà A Mộc Đồ giống như chiến lợi phẩm trong cuộc chiến này. Hắn mặc
hoa bào, ngồi ở nơi cách Vương tọa cực kỳ xa, cùng với đám con cháu
hoàng tộc ngồi cùng một chỗ.
Lúc trước, mẹ từng nói qua với hắn, ông ngoại là người cơ trí, là người rất hiền dịu.
Đúng vậy! Cực kỳ cơ trí, cực kỳ hiền dịu!
“Ngươi không vui sao? Sao lại không cười?” Một đứa bé gái trạc tuổi hắn ngồi ngay bên cạnh mở đôi mắt to đen nhánh ra nhìn hắn.
A Mộc Đồ liếc nhìn nàng, không trả lời.
“A! Mắt ngươi màu xanh!” Tiểu nữ hài như phát hiện ra cái gì, không khỏi kêu lên.
“Đúng thế à?” Một thằng nhóc khác ngồi gần đó vội kéo đứa bé gái ra rồi tiến lên. “A, đúng thế! Y hệt như bảo thạch vậy!”
“Ta nghe nói chỉ có yêu quái mới có mắt màu xanh đấy!” Tiểu nữ hài lại nói.
“Đúng! Ta cũng nghe nói thế!” Một đám con trai xông tới, nhìn chằm chằm vào hắn như nhìn một dị loại vậy.
Đám người nói chuyện đều là quận chúa, thế tử bên ngoài, bọn nó không biết A Mộc Đồ nhưng đám hoàng tử, công chúa lớn lên ở trong cung lại
nhận ra hắn.
“Hắn là người Khế Sa!”
“Đúng, hắn là tù binh của Khế Sa!”
“Hắn là nô lệ!”
“Người Khế Sa chính là nô lệ!”
“Sao hắn lại ngồi đây?”
“Người Khế Sa chỉ xứng đáng ăn đồ ăn của heo!”
“Đúng, cút ra ngoài!”
“Ngươi mau cút đi, tên đầy tớ này! Cút ra ngoài mau!”
“Con mắt màu xanh của ngươi là mắt của yêu quái! Cút ra ngoài!”
Có người bắt đầu đánh hắn, theo tiếng đánh mắng càng lúc càng lớn, người đánh hắn càng lúc càng nhiều.
A Mộc Đồ co người lại thành một đoàn, tay bảo vệ đầu, quyền cước rơi xuống như mưa trên người nhưng hắn không kêu một tiếng.
Bọn trẻ yếu ớt đánh một chút thì mệt mỏi, bắt đầu lại túm tóc của
hắn. Rất nhiều bàn tay thi nhau giật tóc làm hắn đau tới mức cảm giác da đầu cũng rách rồi.
Thế nhưng hắn không khóc, hàm răng cắn chặt môi đã chảy cả máu nhưng hắn không khóc, cũng không kêu.
Đúng lúc này, một chén canh lớn bị giội thẳng lên người hắn, bốn phía đều lặng ngắt như tờ, quyền cước cũng ngừng, người kéo tóc của hắn cũng rút tay về.
Đồ ăn rất bẩn, sẽ làm bẩn tay chúng nó.
A Mộc Đồ chuyển thân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn. Nước canh từ trên đầu
chảy xuống mặt, đầu tóc rối bời, tóc tán loạn phủ xuống vai, rơi xuống
cả dưới đất.
Hắn đứng lên, ai cũng nhìn hắn, nhưng không ai nói gì.
Đó là một đôi mắt sói như lục bảo, lạnh lẽo khiến cho bọn trẻ không
biết trời cao đất rộng kia phải sợ hãi. Đôi mắt lấp lánh màu lục của hắn tràn đầy tơ máu.
Hắn quét ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người một đứa bé trai vẫn đang cầm nguyên bát canh rỗng trên tay.
Đứa bé này cao ngang với hắn, làn da trắng nõn như con gái, nhưng ánh mắt không tỏ ra kinh sợ hay chán ghét như đám trẻ khác mà chỉ có lãnh
tĩnh và hờ hững.
Nó có một đôi mắt rất đẹp, đen nhánh như sao sáng trên bầu trời thảo nguyên.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Một thanh âm tức giận vang lên, nơi này
ầm ĩ đã thu hút sự chú ý của Mạc Quân Tâm. Hắn đi tới liền nhìn thấy A
Mộc Đồ trên người bẩn thỉu đầy nước canh cùng với máu đọng trên mặt.
Bọn nhỏ cúi gằm mặt không nói, chỉ có đứa bé tay cầm chén canh kia
trấn tĩnh đặt bát lên bàn, yên lặng đứng sang một bên, không áy náy cũng không cúi đầu, chỉ lặng lẽ nhìn A Mộc Đồ vẫn đứng thẳng tại chỗ.
Mạc Quân Tâm sững sờ, trên mặt hiện lên một chút thần sắc khác
thường, sau đó ra lệnh cho thị nữ bên cạnh: “Dẫn nó xuống dưới tắm rửa
đi!” Sau đó không nói gì nữa mà quay người rời đi.
Mạc Quân Tâm vừa đi, bọn trẻ con lại chụm đầu bàn tán. A Mộc Đồ đi
theo thị nữ, lúc đi qua đứa bé kia còn cùng nó trao đổi một cái ánh mắt.
Vừa rồi hắn sai rồi!
Đôi mắt kia không giống với ngôi sao trên thảo nguyên mà so với ánh sao còn sáng ngời hơn.
Về sau, A Mộc Đồ gặp nó thêm hai lần.
Một lần trong đại điển, nó ngồi yên tĩnh trong lòng Mạc Quân Tâm.
Lần thứ hai, nó đang luyện tập bắn tên, Đó cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Tay trái của nó khi ấy bọc vải trắng, tư thế kéo cung rất đẹp. Nó cố
gắng bắn ra một mũi tên, sơn chỗ tay cầm của cây cung đã bị bợt hết cả
màu.
Lúc đó A Mộc Đồ đi tới, nói với nó: “Đưa cung cho ta, ngươi nhìn thật kỹ vào.”
Hắn rút mũi tên lắp vào cung, động tác thuần thục, tên trúng giữa hồng tâm.
Đôi mắt đen nhánh lập tức kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng và sợ hãi.
A Mộc Đồ cười, nói với nó: “Người Hán Thống, một ngày nào đó Khế Sa sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, ai mới là Vương!”
Khi A Mộc Đồ quay lưng chuẩn bị rời đi, nó lên tiếng gọi: “A Mộc Đồ!”
A Mộc Đồ xoay người, đầu nghiêng nghiêng nhìn hắn, chớp mắt cười.
“Ta sẽ không thua ngươi!” Đứa bé kia trừng mắt.
“Tên ngươi là gì?” A Mộc Đồ hỏi.
“Mạc Lăng Tiêu!” Đứa bé trả lời.
A Mộc Đồ nhàn nhạt đáp: “Mạc Lăng Tiêu, ta và ngươi không giống nhau.”
Máu trong người dù có chung một gốc nhưng số mệnh lại hoàn toàn khác nhau.
Hai người bọn hắn, một người nỗ lực chỉ vì muốn được người lớn khen
ngợi hoặc tự mình tận hưởng cảm giác hơn ngươi; mà người kia là vì sinh
tồn.
Đây là sự khác biệt từ bản chất.
Một con chó được nuôi nhốt sao có thể so sánh với loài sói hoang dã được?
Sau đó, Mạc Quân Tâm đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình.
Có lẽ vì vẫn còn áy náy với con gái nên hắn đã đem Khế Sa cho A Mộc
Đồ làm đất phong, cùng cho hắn phong hào “Khế Sa Vương”. Sau đó, hắn để
cho Chu Bôn tới đóng quân ở Khế Sa, để Vĩnh Thân Vương phụ tá dạy bảo
hắn.
Hai năm sau, Mạc Quân Tâm vì bạo bệnh qua đời. Con trai hắn là Mạc Thính Niên kế vị.
Mạc Quân Tâm chết được sáu năm, vào lúc A Mộc Đồ tròn 13 tuổi, hắn giết được Chu Bôn.
Một năm sau, A Mộc Đồ mười bốn tuổi đã bắt Vĩnh Thân Vương làm tù binh.
Một năm tiếp theo, mười lăm tuổi, A Mộc Đồ tuyên bố Khế Sa thoát ly sự cai trị của Hán Thống.
Chín năm sau, vừa tròn 24 tuổi, A Mộc Đồ mở rộng quân đội, bắt tay
trù tính đánh Hán Thống. Cũng vào năm này, Mạc Lăng Tiêu ám sát thất
bại, lại vì một nữ nhân mà tiến vào trong quân Khế Sa.
Quả nhiên, có chung dòng máu chảy trong người nên nữ nhân bọn hắn nhìn chung cũng giống nhau.
Nữ nhân này làm rối loạn bước đi của cả hai, thế nhưng cũng không ngăn được trận chiến này.
Lại thêm một năm nữa, A Mộc Đồ hai mươi sáu tuổi.
Từ đó đến nay, hai người bọn hắn đã biết nhau hai mươi năm.
Trận chiến này hắn cũng đợi hai mươi năm rồi. Đứng ở hai mặt đối lập, trời sinh hai người bọn hắn đã định là địch nhân của nhau.
…
Mạc Lăng Tiêu, ta đợi ngươi đã hai mươi năm rồi.
Nếu ngươi là nữ nhân, hai mươi năm này ta sẽ biến ngươi thành nữ nhân của ta. Nếu ngươi là nữ nhân, đôi mắt sáng hơn sao trời và hút hồn
người của ngươi sau này sẽ chỉ được nhìn ta.
Nếu ngươi là nữ nhân, Mạc Lăng Tiêu, cho dù ta với ngươi là kẻ địch
trời sinh, cho dù ta phải giết hết người tài trong thiên hạ để có được
ngươi ta cũng sẽ không buông tay…
Một cái liếc nhìn của ngươi là cả thế giới của ta.
Mạc Lăng Tiêu, ngươi cũng biết, trận huyết chiến này vì ngươi mà ra.
Nhìn máu rải khắp non sông kia đi, đó đều là tình cảm tuyệt vọng của ta đối với ngươi.