Đoàn người lại tiếp tục lên đường, nhưng Mạc Lăng Tiêu bắt đầu có
những dự cảm không tốt. Trên đường đi, qua những địa phương vốn náo
nhiệt thì nay lại trở nên quạnh quẽ, trên đường lớn cả ngày cũng không
có lấy một bóng người, hoặc có thì cũng chỉ thấy những người già, người
trẻ thi nhau chạy về phía xa kinh thành. Chẳng lẽ ở thành Kính An đã xảy ra chuyện gì sao?
Hắn cùng Lâm Phong đã rời đi bốn ngày, bốn ngày cũng đủ để tạo ra một thế cục mới rồi. Những thích khách kia không cần hỏi cũng có thể đoán
là do Hoàng hậu sai khiến, mục tiêu rõ ràng là hắn chứ không phải Lâm
Phong.
Nói cách khác, Hoàng hậu muốn giết hắn.
Vì sao? Hoàng hậu biết hắn chỉ một lòng cầu phong vương, vì sao còn
đuổi tận giết tuyệt? Với sự khôn khéo và giảo hoạt của bà ta, sao không
biết nếu muốn ngôi vị hoàng tử thì Mạc Lăng Tiêu hắn là người bà ta
không nên đụng tới nhất?
Trừ phi bà ta đã có mươi phần nắm chắc, hoặc là tình thế bí quá hóa liều, ép bà ta tới một nước này.
Mạc Lăng Tiêu suy nghĩ hồi lâu, sau đó quay ngựa lại nói với thị vệ: “Chúng ta tới huyện Bình An trước.”
Huyện Bình An cách thành Kính An vẻn vẹn hai mươi lăm dặm, từng là
địa phương dùng để tập trung quân, trữ lương thực, thành trì có lực
phòng ngự vô cùng chắc chắn. Huyện Bình An còn chưa có động tĩnh gì lớn, nhưng trong đám người đi lại trên đường có thể thấy lộ ra một chút hào
khí.
Lúc tới huyện Bình An thì trời cũng đã muộn. Mạc Lăng Tiêu đi thẳng
tới một quán rượu gần nha môn. Nghênh đón hắn là một người đàn ông tầm
bốn mươi tuổi, lại chính là một trong những tên thích khách đã từng tham gia sự kiện ám sát ở Long Lâm sơn trang.
Cửa quán rượu khá lớn, ngoại trừ gian ngoài dùng để bán hàng quán thì sau nhà còn có một khu biệt viện riêng biệt. Mạc Lăng Tiêu đem Lâm
Phong và chín thị vệ vào trong đó, gọi người đàn ông chuẩn bị tốt rượu
và thức ăn, lại an bài chín thị vệ, sau đó mới bắt đầu hỏi thăm tình
hình.
“Xa Thăng, chuyện gì xảy ra ở thành Kính An vậy?” Mạc Lăng Tiêu nhỏ giọng hỏi, ngữ khí đầy lo lắng.
“Rất không xong. Cấm quân đã khống chế kinh thành suốt hai ngày nay
rồi, toàn thành bị phong tỏa, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Trong nội
cung, người của ta thả bồ câu đưa tin ra, nói cấm quân và nội thị vệ
đang trong trạng thái giằng co. Nhưng hiện tại chưa có tin tức gì thêm,
có lẽ Hoàng hậu cũng chưa đạt được mục đích.”
“Trong tay Hoàng hậu có bao nhiêu binh lực?”
“Ở bên trong có cấm quân và thân binh, rơi vào khoảng 2 vạn, bên
ngoài có Đông chinh quân của Vinh Hoan Vương, cũng gần mười lăm vạn
người.”
Mạc Lăng Tiêu gật gật đầu: “Đông chinh quân nước xa không cứu được lửa gần, nhưng hai vạn người kia cũng là khó đối phó rồi.”
“Còn nữa, tối hôm nay vừa có tin, Long Mạt Cửu đã đưa quân chiếm lấy Vĩnh Châu rồi.”
“Cái gì?” Mạc Lăng Tiêu cả kinh.
“Thế quân Khế Sa không thể đỡ, phương bắc căn bản không đủ sức phòng
thủ. Mà nội cung lại xảy ra tình huống kia, làm gì còn năng lực điều
hành nữa.” Lưu Xa Thăng thở dài. “Hiện tại đúng thật là loạn trong giặc
ngoài.”
“Nói cách khác, binh lực phương bắc không thể động, chỉ có thể sử
dụng binh lực ở phía nam!” Mạc Lăng Tiêu nhắm mắt lại, sau nửa ngày mới
lại mở ra, thần thái trong mắt càng thêm lạnh lùng. “Xa Thăng, đến lúc
đánh quân bài cuối cùng rồi.”
Mấy năm này, Mạc Lăng Tiêu không chỉ mua bán ngựa, tích trữ lương
thực, mà còn mở ở biên giới các quốc gia vô số quán rượu, cửa hàng, thứ
nhất là để thu thập tình báo, thứ hai là kiếm lợi nhuận gây dựng quân
đội.
Ảnh tử quân, chính là một tổ chức quân đội do Mạc Lăng Tiêu lập ra.
Việc một vương tử tự mình thu mua quân lương, triệu tập quân đội là
không được phép, nhưng Mạc Lăng Tiêu làm việc chu đáo, chặt chẽ, sao có
thể để người nắm được sơ hở. Mà hắn làm ra những việc này cũng là để
phòng ngừa một ngày thế này, hắn muốn bảo hộ những người hắn muốn bảo
hộ.
Ảnh tử quân có tổng cộng khoảng sáu vạn người, hại vạn ở trong Phong
Diên Sơn, hai vạn rải rác trong dân chúng, hai vạn còn lại thì ở ngay
trên núi gần thành Kính An. Hôm nay, quân ở Phong Diên sơn tất nhiên
không tới kịp, chỉ có thể sử dụng hai vạn đang ở trên núi gần kinh thành thôi. Nghe Mạc Lăng Tiêu nói thế, Xa Thăng lập tức gật đầu lĩnh mệnh.
Mạc Lăng Tiêu điều động Ảnh tử quân, một là để gia tăng áp lực với
cấm quân trong thành Kính An, hai là để chặt đứt quân tiếp viện từ bên
ngoài, nhưng dù vậy cũng không thể giải quyết nội loạn trong thành, giải quyết được nguy cơ trong hoàng cung.
Hắn vội vàng ăn một chút, đến lúc quay về thì Lâm Phong đã ngủ rồi.
Xa Thăng tiến tới bẩm báo đã phái người lên núi thông báo, Mạc Lăng Tiêu dặn dò hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho Lâm Phong, nếu có chuyện
ngoài ý muốn thì mang Lâm Phong tới Bang Thập.
Bàn giao xong hết mọi chuyện, Mạc Lăng Tiêu mới lên ngựa về kinh.
Đêm nay là rằm, trăng tròn mang theo ánh sáng đỏ sậm như máu, phảng
phất như khai mở một đêm tinh phong huyết vũ. Ánh trăng màu đỏ rải khắp
non sông tráng lệ.
Đường vào hoàng cung còn có một mật đạo, một đầu dẫn tới thư phòng
của hoàng đế, đầu kia dẫn tới một miếu thổ địa ở phía đông thành Kính
An. Năm đó lúc tổ tiên tu kiến lại cung điện đã nghĩ tới trường hợp xảy
ra cung biến, cần phải có đường chạy thoát. Cho nên từ đó tới nay, mật
đạo này cũng chỉ có hoàng đế biết được. Nhưng Mạc Quân Tâm trong lần
nhắn nhủ cho con trai, lại bị Lăng Tiêu khi ấy mới sáu tuổi nghe lén
được.
Mạc Lăng Tiêu nhớ rõ ở Đông Giao có một miếu thổ địa hoang tàn, đổ
nát. Mượn ánh trăng, hắn không khó khăn lắm khi tìm được ngôi miếu ấy.
Mạc Lăng Tiêu xuống ngựa, sử dụng kiếm để xé rách những mạng nhện chằng
chịt khắp nơi. Hắn đi tới chỗ tượng thổ thận, gạt đi đám rơm rạ, sau khi lần mò tới nửa ngày cũng không tìm thấy gì, hắn đành phải đốt một bó
đuốc, lúc này mới phát hiện trên bề mặt bệ đặt tượng có một cơ quan lõm
xuống.
Hắn rút kiếm, cẩn thận chọc vào khe hở, bỗng nhiên mặt đất run lên
một hồi, tượng thần đột nhiên di động, lộ ra một đầu thông đạo ngay bên
dưới.
Không khí trong địa đạo đầy mùi ẩm mốc, hiển nhiên là đã lâu không có bước chân người đặt tới, chung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có bó đuốc
trong tay hắn là le lói ra ánh sáng yếu ớt mà thôi.
Đi hồi lâu, thông đạo dần dần thông thoáng hơn, lại thấy có cầu thang đi lên. Mạc Lăng Tiêu đi lên cầu thang, đến khi chạm phải một mặt tường ngăn cách lối ra.
Mạc Lăng Tiêu dán tai vào vách tường, chỉ nghe bên ngoài thanh tĩnh
đáng sợ. Bên ngoài hẳn không có người, hắn nhẹ nhàng xoay cơ quan, vách
tường mở ra, lối ra không lớn, vừa vặn đủ cho một người chui qua.
Mạc Lăng Tiêu tắt bó đuốc đi, vất lại trong mật đạo, còn hắn thì nhẹ
nhàng lách ra. Lúc này, hắn mới phát hiện, cơ quan mở cửa trong ngự thư
phòng ở ngay sau long ỷ, vừa vặn bị chắn bởi một bình phong lớn.
Trong ngự thư phòng không có người, nhưng vì cửa sổ mở ra nên ánh
trăng có thể chiếu vào, trên trong rất sáng. Thư phòng đã bị loạn thành
một mảnh, hiển nhiên là bị người ta lục lọi qua, như là đang tìm kiếm
thứ đồ gì đó.
Mạc Lăng Tiêu đã không còn xa lạ gì với bố trí trong phòng, vì thế
nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ thấy toàn bộ hoàng cung bị bao phủ bởi ánh trăng sáng màu đỏ quỷ dị vô cùng. Trên đường đi, đâu đâu cũng thấy thi
thể, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn. Cũng may
mấy ngày nay thời tiết không còn nóng, nếu không chỉ sợ nơi này càng bốc mùi kinh khủng hơn.
Đi về phía hậu cung, xa xa đã thấy ánh sáng. Mạc Lăng Tiêu phi thân
lướt qua trên mái hiên hành lang, chỉ thấy cung Khôn Nghi của Hoàng hậu
được rất nhiều cấm quân bao bọc bảo vệ, cửa cung điện đóng chặt, nhiều
người đứng nơi đó mà một thanh âm cũng không phát ra, chỉ có tiếng lửa
cháy lép bép trên cây đuốc.
Nhưng hắn quá quen với hoàng cung này rồi nên việc đột nhập vào Khôn Nghi cung không phải việc khó khăn gì cả.
Trong Khôn Nghi cung hiện giờ đúng là mang không khí ngàn cân treo sợi tóc.
Hai ngày trước, cấm quân đột nhiên phong tỏa bảy cổng vào thành, xông vào trong hoàng cung. Mặc dù đã có tới nửa thị vệ bị thay đổi trong nội cung nhưng vẫn còn một số còn trung thành với Hoàng thượng. Khi Mạc
Lăng Tiêu đi rồi, Hồng Tạp vì đề phòng cũng an bài một ít cận vệ, quả
nhiên có tác dụng.
Lúc cấm quân xông vào trong nội cung, Hồng Tạp mặc trang phục lộng
lẫy, kéo cánh tay Mạc Lăng Dĩnh, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, đi vào
tẩm cung của Hoàng hậu. Lúc ấy, Hoàng hậu đang giơ dao găm bức Hoàng
thượng giao ra ngọc tỷ truyền quốc.
Hồng Tạp hành lễ với hoàng đế, còn hoàng hậu thì sững sờ khi thấy
nàng, ngay cả tay cầm dao găm cũng run lên. Lúc này mọi người thi nhau
trốn chạy, lại không ngờ Hồng Tạp nhàn nhã tới đây như đi thưởng trà
vậy.
Hoàng hậu kinh hoảng. Mạc Lăng Dĩnh vừa thấy phụ vương bị cưỡng ép
thì rút trường kiếm ra, muốn tiến lên đánh nhau nhưng lại bị Hồng Tạp
kéo lại.
“Tướng công à, chàng đừng xúc động, hãy nghe ta nói.” Hồng Tạp vỗ vỗ
lồng ngực hắn, cười. “Hoàng hậu nương nương không dám làm gì phụ vương
đâu, bởi vì…”
Hồng Tạp nhìn hoàng hậu thật lâu, ánh mắt xinh đẹp như cười: “Bởi vì Hoàng hậu nương nương và Ngũ điện hạ đã trúng độc rồi.”
“Ngươi… Ngươi nói dối.” Hoàng hậu kinh hoảng, đôi mắt âm tàn nhìn
Hồng Tạp hệt như một nữ thần, khuôn mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn.
“Hoàng hậu nương nương, bà không phát hiện, móng tay tôn quý của bà
đã chuyển sang màu đen rồi sao?” Hồng Tạp cười vũ mị, dù sao cá chết
lưới rách, tướng công ngốc của nàng tuyệt đối sẽ không nhìn hoàng cung
bị Hoàng hậu chiếm lấy. Hôm nay Lâm Phong đã theo Lăng Tiêu rời khỏi
cung, nàng cũng không cần lo lắng về sau nữa.
Hoàng hậu cúi đầu nhìn, đúng thật là móng tay đã chuyển dần sang màu
đen. Bà ta cười ngoan độc, gác dao lên cổ hoàng thượng, một chút máu từ
trên làn da già nua chảy ra.
“Đem giải dược giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng!” Hoàng
hậu vốn nghĩ là do hoàng thượng sai Hồng Tạp, lại nghĩ điều này sao có
thể uy hiếp được mình, vì thế cũng chẳng cần quản ai chết ai sống nữa.
Không ngờ Hồng Tạp cười đến run rẩy cả người, tựa như đang nghe truyện cười vậy.
“Hoàng hậu nương nương à, ngươi đã sớm muốn giết tướng công của ta,
ta cho ngươi giải dược rồi, ngươi có thể tha cho chúng ta sao?”
“Ngươi cho rằng thiên hạ này không ai có thể giải được độc của ngươi
sao?” Hoàng hậu lạnh lùng nói, giọng nói tuy cao nhưng lại có vẻ khẩn
trương.
“Bà đã biết qua Nam Cương kỳ độc, sao lại không rõ chuyện này chứ?
Cho dù biết rõ bệnh trạng, biết rõ là độc gì nhưng cũng không phải chỉ
vài ngày là có thể tìm ra thuốc giải.” Hồng Tạp đang ám chỉ, Trần Thục
Phi cũng chính là do Hoàng hậu hạ độc đấy.
Hoàng hậu cười lạnh: “Không sao, ta chết đi chẳng phải cũng có nhiều người chết theo sao?”
“Nhưng Ngũ điện hạ đâu rồi?” Hồng Tạp nhướn mày. “Bà muốn cho Ngũ điện hạ chôn cùng chúng ta sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng hậu trở nên tái nhợt. Con trai chính là bảo
bối duy nhất trong tay bà ta, bà ta làm đến nước này cũng là vì đứa con
ấy. Nếu con trai xảy ra chuyện gì, tâm huyết bao năm của bà ta cũng sẽ
đổ xuống sông xuống biển hết.
“Ngươi… ngươi muốn gì?” Hoàng hậu đã nhận ra tầm quan trọng của vấn đề.
Hồng Tạp quay đầu, dịu dàng hỏi Mạc Lăng Dĩnh: “Tướng công, chàng nói xem chúng ta cần những điều kiện gì?”
Mạc Lăng Dĩnh trao cho thê tử một ánh mắt cảm kích, sau đó nói: “Trước tiên hãy thả phụ vương ta ra!”
Lão Hoàng thượng lúc này đã như đèn dầu sắp tắt. Mỗi ngày Hoàng hậu cho lão uống cái gì, kỳ thật lão đều biết hết.
Có lẽ lão thật sự không thích hợp để làm Hoàng đế, mềm lòng, nhu
nhược, thừa nhân từ mà thiếu phách lực, chưa đủ quyết đoán. Sự nhân từ
cuối cùng lại quay lại cắn trả lão, còn liên can tới cả người nhà của
lão nữa.
Lão Hoàng thượng nhìn Mạc Lăng Dĩnh, không khỏi nước mắt tuôn đầy
mặt. Con trai trưởng đối với lão thật sự là chân thành và ân cần. Ánh
mắt chân thành như thế, chỉ sợ cả hoàng cung này, cũng chỉ Mạc Lăng Dĩnh mới có.