Một đĩa đậu hũ, một đĩa rau trộn dưa leo, một đĩa thịt kho cá, cộng thêm một chén trà.
Ngay cả canh cũng không có.
Nàng nói: “Muốn canh gì? Nếu khát thì uống trà là được rồi!”
Nàng còn nói: “Cáp Thiện sư phó nói món ăn càng đơn giản càng cần kỹ
thuật cao siêu. Ta đang cố gắng đạt được tới độ cao của đại sư đó.”
Tay cầm đũa của A Mộc Đồ run rẩy, tự nhiên hắn hoảng hốt, không dám tin, ngay cả nghĩ cũng không dám.
Đây là đồ ăn mà Trữ Hạ từng làm… Thế nhưng nàng sẽ không trở về nữa.
Gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Hương vị rất đơn thuần, chỉ có muối, đường, xì dầu, rượu vàng và gừng.
Không khó ăn nhưng cũng không thể nói là ngon được, chỉ có nàng mới có thể nấu ra được hương vị này.
“Trữ Hạ…” Hắn lầm bầm gọi tên nàng, đột nhiên đặt đũa sang, đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa gọi lớn: “Trữ Hạ!”
Ánh hoàng hôn hắt vào cung điện, vô cùng hùng vĩ, vô cùng cô đơn.
Thị vệ, cung nữ và thái giám đứng ngoài cửa lớn, nghe thấy A Mộc Đồ gọi thì vội vàng quỳ xuống.
A Mộc Đồ kéo Bát Hoàn lại, hỏi: “Đồ ăn kia là ai làm? Có phải… nàng… trở về rồi?”
Bát Hoàn bộ dạng phục tùng, nhẹ đáp: “Là đại nhân Cáp Thiện làm, nói
gần đây Vương ăn rất ít. Ngài ấy cứ trách cứ mình làm không ngon… Cho
nên mới làm theo cách mà tiểu thư Trữ Hạ nấu cho Vương ăn…”
A Mộc Đồ sững sờ, buông lỏng tay ra.
Thiếu chút nữa ngay cả thở hắn cũng không thở nổi.
Hắn xoay người, bước chân loạng choạng, Bát Hoàn nắm chặt cái khăn trong tay, thở dài.
Một người một vò rượu ngồi trong lương đình đối ẩm với trăng.
Dưới đình nghỉ mát có một hồ sen, có lần, trước khi rơi xuống hồ sen
này, nàng đã hỏi hắn: “Nếu như đây là vách núi, ngài có nguyện ý nhảy
xuống cùng ta không…?”
Nhớ nhung thật sự là một điều đáng sợ, thế nhưng lại làm người ta không hối hận, cực kỳ cam tâm tình nguyện.
Hắn uống đến khi trăng đã lên cao thì nằm gục xuống bàn đá, vò rượu lăn dưới chân hắn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Một bộ y phục nhạt, dưới ánh trăng sáng lên một cách dịu dàng, mắt hạnh, môi đỏ, thân hình uyển chuyển.
Hắn hoa mắt sao?
Hắn ngẩng đầu, nhắm mắt lại rồi mở ra.
Giai nhan vẫn tuyệt trần thoát tục như trước.
“Trữ Hạ…” Hắn ưu thương nhìn nàng, không dám tới gần, không dám đụng vào. Mộng rất dễ vỡ tan, muốn tìm lại cũng không tìm được.
Tử Vụ cứng đờ, sau đó chậm rãi đi tới gần, cầm tay A Mộc Đồ, nói: “Vương, đêm đã khuya rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Trữ Hạ!” Hắn vừa chạm vào tay nàng đã lập tức giữ chặt, kéo nàng vào ngực hắn.
Ôm rất chặt, chặt đến mức làm xương sườn của nàng đau nhức, thế nhưng nàng vẫn không đẩy ra.
Con người luôn rất kỳ quái, người yêu mình thì mình không yêu, người không yêu mình mình lại yêu sâu đậm như thế!
Tử Vụ vòng tay ôm hắn, cười một cách tự giễu. Nam nhân này luôn sẵn
sàng bộc lộ sự yếu đuối của mình mỗi khi đứng trước mặt người kia.
Hắn tàn nhẫn bạo ngược nhưng chưa bao giờ che giấu sự bạo ngược đó
của mình. Bởi hắn không bao giờ quan tâm tới ánh mắt và cách nghĩ của
người khác, hắn thích thì sẽ làm. Thế nhưng… người như hắn lại có thể vì người kia mà khóc như một đứa trẻ con.
Trước mặt Chung Trữ Hạ, A Mộc Đồ là một nam nhân bình thường, cũng chỉ có trước mặt nàng hắn mới là một nam nhân bình thường.
Cái ôm của hắn thật tuyệt vọng.
Trăng treo trên đầu, ánh trăng sáng rải khắp nhân gian, đẹp như thơ như họa.
Lôi Nhược Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ánh trăng dưới hồ nước, hai tay ôm gối.
Một cái áo choàng phủ lên vai hắn, Tần Thiên Sinh hỏi: “Thật sự muốn tới Hán Thống sao? Chắc gì Mạc Lăng Tiêu đã nói thật?”
“Vào lúc này, Mạc Lăng Tiêu sẽ không bày ra trò đùa đâu… Nhất định là nàng…” Lôi Nhược Nguyệt nhìn qua cửa sổ, cười khẽ. “Ta muốn đi… Ta muốn đi tìm nàng…”
Nét mặt hắn dưới ánh trăng trắng bệch, yếu ớt, vô lực.
“Thân thể ngươi đã thành cái dạng này rồi mà còn muốn đi nữa!” Tần
Thiên Sinh tức giận vô cùng. “Khéo còn chưa gặp được nàng thì ngươi đã
ngã xuống rồi!”
Lôi Nhược Nguyệt như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ trầm thấp hỏi: “Liệu nàng có muốn gặp ta không?”
“Sẽ gặp!” Tần Thiên Sinh tức tối trả lời.
Lôi Nhược Nguyệt sững sờ, cúi đầu xuống, ánh mắt bi thương, thân thể
bỗng run lên, một cỗ tanh ngòm trào lên từ cuống họng, sau đó máu tươi
từ khóe miệng hắn chảy ra ngoài.
“Ngươi!” Tần Thiên Sinh vừa giận vừa cuống, cưỡng ép hắn ngồi dậy,
nói: “Ta đi Hán Thống thay ngươi! Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, ta
cũng sẽ đem nàng tới!”
Một ngày, Bang Thập phái ra một nửa trong 50 vạn đại quân sang tiếp
viện cho Hán Thống, một nửa khác lại bắt đầu tiến công quân đội Khế Sa,
tiến hành giao tranh với binh lực do A Mộc Đồ để lại đây.
Đông tuyến một lần nữa lâm vào chiến tranh, A Mộc Đồ lập tức nhận được tin báo do bồ câu đưa thư gửi từ tướng quân thủ thành.
Tin tức này làm cả A Mộc Đồ và Lạc Bình Xuyên đều sửng sốt.
Đến nay Lỗ Hãn còn chưa quay về, cũng không hề có chút tin tức nào
của Trữ Hạ, chẳng lẽ đã xảy ra tình huống gì? Với năng lực của Lỗ Hãn
thì thừa sức hộ tống một người mới đúng!
“Nếu là một đấu một thì thần cũng không có tự tin thắng được Lỗ Hãn.” Lạc Bình Xuyên nói.
Hơn nữa Lỗ Hãn vốn xuất thân là mã tặc, kinh nghiệm trên giang hồ
không còn gì phải nói, huống chi chỉ là hộ tống một người tới Bang Thập
thì đâu phải vấn đề gì lớn.
A Mộc Đồ vẫn đang ngẩn người, lông mi run rẩy, đau khổ nhắm chặt mắt, đưa tay xoa trán.
Lạc Bình Xuyên âm thầm thở dài. Chỉ cần là vấn đề liên quan tới Chung Trữ Hạ, Khế Sa Vương sẽ chẳng còn giữ được phong phạm bình thường nữa.
Cô nàng Trữ Hạ kia thật sự làm ẩu rồi!
“Vương… Tại sao đột nhiên Bang Thập lại tiến công?” Lạc Bình Xuyên hỏi.
“Vấn đề ở trên người Lôi Nhược Nguyệt.” A Mộc Đồ mệt mỏi ngẩng đầu lên, trong mắt hằn rõ tơ máu.
Tam công tử kia không có lý do gì cũng không có đủ thực lực để hành
động vào lúc này. Hôm nay Bang Thập cho đại quân tiến lên, ngoại trừ Tần đại tướng quân thì còn có thể là Lôi Nhược Nguyệt. Nhưng Tần tướng quân đã ẩn cư nơi núi rừng để tưởng nhớ người vợ đã chết, mặc dù hắn vẫn có
thể rời núi nhưng rõ ràng tình huống này không có nhiều khả năng xảy ra
lắm.
Lạc Bình Xuyên nói: “Vương, nếu Lôi Nhược Nguyệt nhúng tay thì thật sự bất lợi cho chúng ta.”
Những lời này không cần nói ra thì mọi người đều hiểu rõ. A Mộc Đồ
nhíu mày, hắn hiểu ý của Lạc Bình Xuyên, xem ra cần phải thu lưới bên
Hán Thống rồi.
Con ngươi hắn lóe lên hào quang, A Mộc Đồ nhếch miệng: “Được rồi,
ngươi đi trợ giúp cho tên Hưng Trịnh Vương ngu xuẩn kia đi thôi.”
“Thần lĩnh mệnh.”
A Mộc Đồ dừng lại một chút, hỏi: “Nếu muốn chiếm lấy thành Kính An thì ngươi cần bao lâu?”
Lạc Bình Xuyên chớp mắt, đáp: “Vương hi vọng đó là thành chết hay thành sống?”
A Mộc Đồ cười: “Tốt nhất là bắt sống!”
“Thần hiểu rồi.” Lạc Bình Xuyên cười, đáp: “Lâu nhất là nửa tháng.”
“Vậy thu dọn đồ đạc đi thôi.” A Mộc Đồ đứng thẳng lên. “Tướng quân
Long Mạt Cửu sắp khai chiến với Hán Thống, muốn thắng cũng phải tốn chút thời gian. Nhưng ngươi nếu đánh được thành Kính An thì sẽ có khả năng
ngăn chặn đại quân. Thành Kính An thất thủ, Mạc Lăng Tiêu hai bề thọ
địch, chẳng khác nào cá nằm trong chậu.”
Lạc Bình Xuyên hít sâu một hơi, miệng há to, muốn hỏi cái gì nhưng cuối cùng lại không nói.
Vương của ta, mặc dù người Khế Sa hận Hán Thống thấu xương, nhưng rốt cuộc người muốn lấy tính mạng của ai? Giết nhiều người như thế, biên
cảnh giờ đây đã sắc đỏ nhuộm trời rồi. Hôm nay quân Bang Thập lại tham
chiến, Lôi Nhược Nguyệt đã quyết tâm đối đầu với Khế Sa đến cùng. Khế Sa có đủ sức mạnh để đối đầu với hai đại quốc sao?
Vương, người muốn ai thần phục? Người muốn ai đứng dưới chân mình?
Trận chiến tranh này, từ nay về sau sẽ chỉ còn là một màn máu. Nhưng
mà Vương của ta, trận chiến tranh này, ngài chiến đấu vì cái gì đây?