“Nếu như chết ở chỗ này, ngươi có hối hận vì đã đi theo ta hay không?” Trữ Hạ hỏi.
Lưu Tịch nhìn nàng, cười nhẹ không đáp.
Tròng mắt Trữ Hạ híp lại, kẻ này thế nào cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, đúng là không thú vị chút nào,
Trữ Hạ vỗ vỗ đầu Tiểu Tam, nói với nó: “Hắc, Tiểu Tam à, sai rồi,
Tiểu Tam đại ca à, nếu không muốn chết, ngươi phải chạy nhanh lên một
chút.”
Tiểu Tam lắc lắc đầu, hất tay Trữ Hạ ra, nó phun ra một hơi thở để
phát tiết cảm xúc, sau đó hí lên một tiếng thật vang rồi vụt chạy như
tên rời cung. Toàn bộ ưu tú của tuyệt phẩm lương câu đều được thể hiện
ra vào phút này.
Ngựa tốt vẫn là ngựa tốt, giờ khắc quan trọng vẫn phải dựa vào nó.
Sau một nén hương chạy trốn, rốt cuộc cũng đã không thấy bóng dáng truy binh ở phía sau nữa.
Tiểu Tam chạy theo đường nhỏ vào sâu trong núi.
Trên đường đi, Trữ Hạ không ngừng khích lệ Tiểu Tam, sau khi tìm được một cái hang để trú lại, nàng vẫn ôm Tiểu Tam nói thầm không rời.
Lưu Tịch thở dài, đi ra ngoài tìm đồ ăn, lúc trở lại xách theo một con gà rừng.
Hắn đứng yên ở cửa động rất lâu, Trữ Hạ cũng không thấy hắn, cứ ngơ ngẩng nhìn Tiểu Tam, ánh mắt không tiêu cự.
Hắn không quấy rầy nàng, quay người đi ra khe suối gần đó giết gà, rửa ráy sạch sẽ.
Sắc trời dần tối, mưa lại bắt đầu rơi. Lửa được đốt lên, đồ ăn cũng đem lên nướng, trong hang ấm áp vô cùng.
Trữ Hạ cười ngây ngô, dáng tươi cười dần trở nên cứng ngắc.
Rốt cuộc Lưu Tịch cũng không nhịn được nữa, mở miệng nhắc: “Đừng có cười nữa, cười tới phát ngốc rồi kìa.”
Trữ Hạ ngẩng đầu, nhìn hắn tới ngẩn người.
Lưu Tịch thở dài, vuốt nhẹ tóc nàng, nói: “Nếu như nàng không có nơi nào để đi thì ta sẽ đưa nàng đi.”
Đây là lần thứ hai hắn nói với nàng lời này.
Trữ Hạ nhìn hắn, hốc mắt đã ướt.
Lưu Tịch cười: “Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta tới Nam Cương tìm ông nội ta, thuận tiện du lịch đây đó. Hoặc là chúng ta đi Giang Nam, ta
muốn mở một y quán, nàng sẽ mở trà lâu. Xa hơn nữa, chúng ta có thể tới
thảo nguyên Tây Bắc nuôi một đàn dê bò, sau đó mỗi ngày nằm nhìn mây bay trên trời.”
Trữ Hạ ngẩn người nhìn Lưu Tịch, hắn vẫn cười rất đỗi dịu dàng.
Lòng nàng ấm dần lên. Thì ra hắn biết rất nhiều, nàng nghĩ gì, muốn gì hắn cũng biết hết.
“Được, chúng ta đi thăm ông nội của ngươi, sau đó tới Tây Bắc xem
phong quang của đại sa mạc, cuối cùng về Giang Nam mở quán rượu rồi định cư ở đó.” Ánh mắt Trữ Hạ dịu dàng, nụ cười của nàng phát ra từ tận đáy
lòng, còn vuốt đầu Tiểu Tam, nói tiếp: “Chúng ta còn phải tìm cho Tiểu
Tam một cô dâu, để bọn chúng sinh ra một đám Tiểu Tiểu Tam nữa.”
Tiểu Tam phì một cái bất mãn.
“Ở Tây Bắc có một nơi gọi là Tháp Cát, có bánh tùng đào rất ngon,
buổi tối ngồi dưới ánh trăng ăn dưa hấu… Những cái này phụ thân từng nói với ta, đáng tiếc ta chưa từng được đi.” Trong mắt Lưu Tịch hiện ra vẻ
ưu thương, đôi mắt xinh đẹp sáng trong như ánh trăng.
“Được, chúng ta cũng đi tới đó.” Trữ Hạ nghẹn ngào, không biết vì chuyện cũ của hắn hay là chuyện của chính mình.
Đem yêu hận tình thù sang một bên không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng Trữ Hạ lại cảm thấy Lưu Tịch nói ra cũng rất nhẹ nhàng.
Hắn vốn là người vân đạm phong khinh, nhìn hắn như thế, lòng dạ nàng
cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nếu hắn đã nói thì nhất định có thể
làm được. Không cần hứa hẹn tương lai, buông tay ra là có thể quên hết
bi ai trong quá khứ, chỉ cần nhìn về phía trước.
Trữ Hạ mỉm cười rồi ngủ thiếp đi.
Lưu Tịch nhìn nàng lâu thật lâu, lâu đến mức hắn tưởng như đã đi hết cả kiếp người.
Thế nhưng một tối này cũng chính là một tối hắn yêu say đắm nhất cuộc đời.
Lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Hôm sau, Trữ Hạ bị Tiểu Tam đánh thức. Nàng vừa mở mắt đã thấy Lưu Tịch ở ngoài cửa động giơ kiếm đâm vào ngực một tráng hán.
“Xem ra bọn hắn quyết không tha cho chúng ta.” Kiếm này vốn là Lưu
Tịch cướp từ trong tay đối phương, hắn ném kiếm lên trên thi thể vừa ngã xuống, quay đầu mỉm cười nói với Trữ Hạ.
Trữ Hạ kinh ngạc.
Trên mặt đất có ba thi thể, nhìn quần áo có thể nhận ra họ là quân nhân Khế Sa.
“Ta có nên cao hứng không? Nhiều người muốn lấy mạng ta như thế.” Trữ Hạ cười khổ.
Lưu Tịch lắc đầu: “Cũng có thể là tới để bắt ta. Ngươi xem, đánh được nửa trận ta đã đào ngũ trốn đi rồi…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên từ trong bụi cây bên ngoài bắn tới, hắn linh mẫn tránh sang một bên, mũi tên bèn cắm ngập vào sườn đất sau lưng hắn.
Tiếng cười từ trong bụi rậm vang ra: “Thân thủ thật tốt!”
Lưu Tịch dùng chân đá cái kiếm trên thi thể quân nhân Khế Sa kia lên, lạnh lùng nhìn về nơi phát ra thanh âm.
“Ta tới chậm một chút thôi mà ngươi đã giải quyết xong ba thủ hạ của
ta, mỹ nhân ngươi thật không đơn giản.” Người đi tới có thân hình cao
lớn, còn rất trẻ, xem khuôn mặt giống người Khế Sa, nói tiếng Khế Sa khá lưu loát, con ngươi màu lam cười mà như không cười. Hắn vừa nói vừa vác cây cung gỗ đặt lên lưng, lại từ thắt lưng rút ra một thanh loan đao.
Lưu Tịch nhìn hắn, con ngươi trầm xuống, nói với Trữ Hạ ở sau lưng: “Nàng đi trước đi, ta ngăn cản hắn.”
Trữ Hạ lắc đầu, nàng cũng nhặt một thanh kiếm lên, nói: “Đi thì cùng đi, chết thì cũng chết.”
Lưu Tịch trầm ngâm, hắn biết tính nàng nên cũng không nhiều lời nữa, chậm rãi lui về sau một chút.
Người trẻ tuổi kia càng tỏ ra vui vẻ.
Hắn là Lỗ Hãn, là phó tướng của Lạc Bình Xuyên. Lần này hắn đặc biệt
được phái đi đuổi bắt Chung Trữ Hạ. Vất vả đến hôm nay mới có thể tìm ra tung tích, sao hắn có thể dễ dàng thả đi?
“Mỹ nhân, không bằng ngươi theo đại gia ta thôi, đại gia ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, thế nào?” Lỗ Hãn cười lạnh, liếm liếm môi, hai mắt
nhìn chằm chằm vào Lưu Tịch, nói tiếp: “Ngươi không cần khẩn trương che
chở cho tiểu mỹ nhân kia đâu, ta sẽ không giết nàng, ta chỉ vâng lệnh
Khế Sa Vương đem nàng trở về.”
Trữ Hạ lùi về sau một bước, thanh âm đạp lên sỏi dưới chân cũng làm
nàng thấy sợ hãi. Quay lại nhìn, sau lưng không ngờ là vách núi. Sườn
đất cao, bên dưới lại có sương mù, nhìn không thấy đáy.
“Khế Sa Vương?” Lưu Tịch lẩm bẩm, hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đâm kiếm về phía hắn.
Lỗ Hãn tránh được kiếm của Lưu Tịch, vừa cười vừa nói: “Mỹ nhân,
ngươi đem nữ nhân của Khế Sa Vương bỏ trốn nhất định sẽ không thoát được đâu. Dù là ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng vẫn có người đuổi
giết theo, vĩnh viễn không ngừng.”
Trữ Hạ kêu to: “Ta không phải nữ nhân của Khế Sa Vương.”
Lõ Hãn cười tới sung sướng: “Thật không? Ngươi nói không phải, nhưng chỉ cần Vương cho là phải thì nhất định là phải.”
Mặt Trữ Hạ trở nên trắng bệch, trợn mắt nghe Lỗ Hãn nói tiếp: “Hình
như ngươi không biết, Vương đã ra lệnh truy nã ngươi khắp cả nước, ngay
cả phố lớn ngõ nhỏ ở quốc gia khác cũng cũng lệnh truy tìm, treo giải
thưởng để đổi lấy ngươi.”
Nghe đến đó, Trữ Hạ lại đột nhiên cảm thấy muốn cười.
Hạ Trữ công chúa bị truy nã ở Bang Thập, nàng liền đổi tên thành Trữ
Hạ. Hôm nay tên lính quèn Trữ Hạ cũng lại bị truy nã, có phải nàng tiếp
tục nên đổi tên thành Trữ Đông hoặc Trữ gì gì đó không?
Mặt Lưu Tịch trầm xuống, thế công gấp rút, vung kiếm tới trước Lỗ Hãn, cắt đứt lời hắn.
Lỗ Hãn thấy một kiếm lăng lệ ác liệt này thì không dám coi thường,
vội vàng tiếp chiêu. Sau một hồi thăm dò đối thủ, cả hai đều ăn ý lui về sau hai bước.
“Không ngờ mỹ nhân lại có năng lực đến vậy.” Lỗ Hãn hưng phấn, đồng
thời cũng âm thầm nghi hoặc. Hắn cũng không nghe nói bên cạnh Chung Trữ
Hạ có người lợi hại thế này.
Người bình thường có thể tiếp được hắn mười chiêu cũng là rất hiếm có rồi, muốn trong thời gian ngắn bắt được nam nhân xinh đẹp kia thật
không phải chuyện dễ dàng gì.
Cùng lúc đó, Lưu Tịch cũng âm thầm kinh hãi.
Muốn đuổi gia hỏa này đi chỉ sợ phải ác đấu một hồi, mà thanh kiếm hắn cầm sau vài chiêu giao thủ đã xuất hiện vết nứt.
Không may cho hắn, Lỗ Hãn là người thông minh nên đã nhìn ra sơ hở
này, hắn càng cười đến tà mị. Không để cho Lưu Tịch có cơ hội trì hoãn,
đao trong tay hắn lại vọt tới. Lưu Tịch chỉ có thể trốn, cố gắng không
dùng kiếm của mình va chạm với đao của Lỗ Hãn, thế nhưng thể lực của hắn mỗi lúc một cạn, hơn nữa việc trốn tránh đã làm hắn mất đi cơ hội chủ
động tấn công, liền rơi vào hiểm cảnh.
Thấy Lưu Tịch xoay người tránh đao, Lỗ Hãn đột nhiên phát lực, thu
đao chém về hướng ngược lại, Lưu Tịch chỉ có thể vung kiếm lên đỡ. Một
đòn va chạm này, Lỗ Hãn dùng toàn bộ sức lực, không chỉ làm cho tay của
Lưu Tịch đau nhức, mà kiếm trong tay hắn cũng hiện lên vết nứt rõ ràng.
Lưu Tịch biết thừa tên kia cố ý muốn đánh lên kiếm của mình.
“Ha ha ha ha, mỹ nhân, tay ngươi phế rồi.” Lỗ Hãn cười điên cuồng.
“Hiện tại đầu hàng vẫn còn kịp, nếu không đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc.”
Thanh kiếm trong tay chỉ có thể đỡ được hai lần nữa, sau đó Lưu Tịch
sẽ thật sự mất đi móng vuốt. Mồ hôi từ trên trán hắn tuôn ra, nhỏ giọt
xuống đất, nhưng ánh mắt hắn vẫn trầm ổn như mặt hồ. Lỗ Hãn âm thầm khen ngợi, mỹ nhân này đúng là rất can đảm, còn có khí phách khiến hắn phải
khâm phục.
Nhưng Trữ Hạ ở đằng sau lại vô cùng sốt ruột. Nàng thừa dịp Lỗ Hãn
vẫn còn tập trung trên người Lưu Tịch, vòng ra phía sau hắn, mạnh mẽ giơ kiếm đâm tới.
“Không được!” Lưu Tịch đột nhiên kinh hoảng, vẻ kinh hoảng của hắn bị Lỗ Hãn thu trọn vào mắt.
Gương mặt lộ ra sự vui vẻ, Lỗ Hãn cũng không thèm quay đầu nhìn, chỉ
hơi nghiêng thân đi, vào lúc Trữ Hạ vung kiếm đâm xuống, hắn đã chế trụ
được cổ tay nàng.
“Tiểu mỹ nhân, trình độ của ngươi còn non lắm.” Lỗ Hãn túm lấy kiếm
trong tay Trữ Hạ, còn túm lấy bắt nàng làm con tin, thậm chí ngả ngớn
ngửi ngửi gương mặt nàng.
Ánh mắt của Lưu Tịch sau một khắc bối rối đã trở nên lạnh lùng.
“Mỹ nhân, ngươi biết rõ nhược điểm lớn nhất của con người là gì
không?” Lỗ Hãn thấy Lưu Tịch biểu hiện như vậy thì thu hồi vẻ lỗ mãng
của mình lại. “Là biết rõ nên làm thế nào, nhưng tình cảm lại khiến
ngươi phải làm ngược lại.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên túm lấy eo Trữ Hạ đẩy về phía trước, khiến nàng lao hẳn về phía vách núi.
Động tác của Lưu Tịch gần như là phản xạ, nhanh tới mức làm người hoa mắt.
Hắn phi thân tới, túm được tay Trữ Hạ nhưng lại bị nàng kéo rơi khỏi
sườn núi. Trong nháy mắt, hắn buông kiếm, tay túm lấy bụi cỏ mọc ở ngay
mép vực.
Cả người Trữ Hạ cũng treo lơ lửng trên không trung. Lưu Tịch cắn răng túm chặt lấy bụi cỏ đang phải chịu sức nặng của hai người cộng lại.
Gió thật to, tới mức như muốn thổi bay nàng đi.
Lỗ Hãn cười rộ lên, mang theo một chút phẫn nộ, nói: “Thú vị! Thật là một màn trình diễn thú vị!”
Lưu Tịch và Trữ Hạ, một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau.
Trữ Hạ cười khổ, lắc lắc đầu, ý nói bảo hắn buông tay.
Lưu Tịch cũng cười, lắc đầu, không buông.
Hắn vẫn cười dịu dàng như thường lệ.
“Nếu như có thể gặp được huynh sớm một chút thì tốt rồi.” Nàng nói, thanh âm phiêu tán trong gió, nửa thực nửa mơ.
Lưu Tịch vẫn lắc đầu cười: “Chúng ta đã sớm gặp nhau, rất sớm đã gặp nhau rồi…”
Một thanh kiếm đột nhiên xuyên qua bờ vai của hắn.
Lỗ Hãn đứng trên mép vực, lạnh lùng cúi nhìn hai người. Một màn sinh ly tử biệt này thực sự làm hắn phẫn nộ vô cùng.
Đồng tình? Thương cảm? Không! Hắn không đồng tình hai kẻ này. Lúc
trước đây khi vợ hắn chết đi, làm gì có ai tới đồng tình với hắn?
Cho nên, hắn cải biến chủ ý của mình.
Hắn từng muốn cho Lưu Tịch một cơ hội nhưng hiện tại hắn không muốn
cho nữa. Hắn có thể nói với A Mộc Đồ rằng Trữ Hạ trượt chân rơi xuống
núi, dù sao người chết cũng không thể mở miệng.
Máu từ miệng vết thương chảy dọc theo thân thể, nhưng bàn tay kia vẫn một mực giữ chặt lấy tay nàng.
“Đồ ngốc!” Trữ Hạ nhịn không được rơi nước mắt.
Lưu Tịch nhẹ nhíu mày, cười đến quyến rũ.
Máu theo cánh tay của hắn chảy xuống tay nàng, lại từ cánh tay nàng chảy qua bờ vai, chảy thẳng vào trong tim nàng.
Sao mà dịu dàng đến thế.