Hai canh giờ sau,
quân Bang Thập rốt cuộc cũng tới được chân thành Kinh Cúc. Binh sĩ cầm
đuốc làm sáng một vùng trời, chỉ thấy bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa
cháy lép bép, thật sự là một không khí quỷ dị làm người ta hít thở không nổi.
Lạc Bình Xuyên từ trên tường thành nhìn xuống, lông măng trên người
không khỏi dựng ngược. Khó trách tại sao Lưu Dân lại kiên trì đánh đêm
như thế, binh lính của hắn thật giống như ma quỷ, trên mặt vẽ mực đỏ,
khi ánh lửa hắt vào nhìn vô cùng âm trầm. Bọn chúng không hò hét, không
nổi trống mà cực kỳ yên lặng làm cho lòng người càng cảm thấy áp bách.
Nếu gọi đây là một loại chiến thuật, vậy thì nó là một loại chiến thuật vô cùng đặc biệt rồi.
Cửa thành Kinh Cúc rộng mở, bọn chúng còn đang do dự không dám vào, liền phía một tiểu đội đi vào trong xem xét.
Một lúc sau, toàn bộ quân ngoài thành đều vào trong thành. Bốn cửa
đóng kín, cờ căng lên, chính thức tuyên cáo thành Kinh Cúc đã thuộc về
Bang Thập.
Thế nhưng bây giờ ác mộng của chúng mới bắt đầu.
Quân Bang Thập sau khi chiếm lĩnh thành thì điều đầu tiên làm chính
là lục soát toàn thành, thu thập vật phẩm và vũ khí, sau đó chỉnh đốn
quân đội. Sau khi tất cả đã xong, Lưu Dân mới phân phó toàn quân nghỉ
ngơi.
Lưu Dân vô cùng vui vẻ, không ngờ đêm nay lại lập thêm một công lớn
nữa. Vốn cho rằng trên đường đi gặp mai phục, thành Kinh Cúc này sẽ rất
khó đánh, không ngờ khi đến nơi lại là một tòa thành trống. Ngoại trừ
một chút tổn thất do quân mai phục gây ra, có thể nói là không tốn một
chút sức lực nào cũng có được thành.
Có lẽ quân giữ thành cảm thấy không giữ được nên không muốn ngăn cản quân Bang Thập nữa mà trực tiếp bỏ thành chạy lui về sau.
Lưu Dân phân phó mọi người nghỉ ngơi, ngày mai sẽ báo tin cho Lôi thừa tướng để nhận thưởng.
Mất hai canh giờ để chỉnh quân, cuối cùng trong thành cũng dần an tĩnh lại.
Cảnh ban đêm thâm trầm, đúng là đêm đen để giết người trong truyền thuyết.
Lạc Bình Xuyên ngồi trên nóc một kho củi trong thành, tay cầm hộp quẹt tung lên rồi bắt lấy lặp đi lặp lại rất nhịp nhàng.
Chờ đợi là một chuyện vô cùng buồn chán. Hắn hít sâu một hơi rồi mở
mắt ra, tầm nhìn ban đêm của hắn vô cùng tốt, có thể thấy được quang
cảnh bốn phía xung quanh.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, nhón chân như một con mèo, yên lặng không hề gây ra tiếng động nào.
Vừa đẩy cửa ra, hắn chợt nghe thấy một hồi thanh âm ầm ĩ gần đó. Hắn
dừng một chút, thân ảnh lóe lên, cả người chìm vào bóng đêm.
Tiếng ồn ào kèm theo tiếng nổ vang lên, Lạc Bình Xuyên nhảy lên nóc,
lại thấy lửa bốc lên ngùn ngụt ở một con phố cách chỗ hắn đứng vài dãy
nhà. Thế lửa rất lớn, trời có gió nên lửa bắt đầu lan rộng ra. Vào lúc
này, ở một địa phương khác cũng bắt đầu bùng lên ánh lửa, Lạc Bình Xuyên khẽ cau mày. Đây là quân Bang Thập vô ý gây hỏa hoạn hay ông trời đang
giúp đây?
Dù là loại nào thì với hắn cũng đều là chuyện tốt.
Thân ảnh màu đen lặng lẽ nhảy qua mấy nóc nhà, đem rơm rạ trên các
mái nhà đốt cháy, lại ném xuống đường làm rơm rạ dưới mặt đất cũng bén
lửa. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, giống như muốn nuốt trọn cảnh đêm đen
này.
Chung quanh càng lúc càng hỗn loạn. Lạc Bình Xuyên nhảy lên đỉnh phủ
nha, đây có lẽ là chỗ ở của Lưu Dân, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho
vị tướng soái này.
Nóc nhà đột nhiên lại xuất hiện một người. Lạc Bình Xuyên vừa tới thì đối diện tự nhiên ló ra một cái đầu, chỉ cách hắn khoảng ba thước, quả
thực dọa hắn muốn rớt tim ra ngoài. Phản ứng quân nhân rất nhanh nhẹn,
theo phản xạ hắn vứt hộp quẹt đi, tay cầm lấy đao.
“Chung Trữ Hạ!” Một cơn giận dữ như lửa bừng lên trong đầu hắn.
Đối phương hiển nhiên cũng bị hắn dọa cho chết khiếp, sau đó cười
cười với vẻ mặt xấu hổ, giơ tay lên chào hắn: “Tướng quân, thật là trùng hợp nha…”
“Trùng hợp cái đầu nhà cô. Cô đã đáp ứng ta cái gì?” Lạc Bình Xuyên
nhanh chóng vọt tới, xách cổ áo của nàng lên, trừng mắt giận dữ.
“Ta đã đồng ý với ngươi sẽ bảo vệ tốt cho mình, đi theo thái thú, nếu như kế hoạch thất bại thì phải trốn ngay lập tức, trở lại bên cạnh
Vương của các người.” Trữ Hạ vẫn tươi cười.
“Vậy sao cô lại ở đây?” Xung quanh vô cùng huyên náo nên Lạc Bình Xuyên không hề cố kỵ mà gào lên với nàng.
Trữ Hạ đẩy tay của hắn ra, nói rất vô lại: “Ta đã đồng ý, nhưng giờ ta lại đổi ý rồi…”
“Cô…” Lạc Bình Xuyên thật sự muốn vung đao chém cho nàng một cái.
“Dù sao ta cũng không phải quân tử gì, ta chỉ là một tiểu nữ tử mà
thôi.” Trữ Hạ tinh nghịch nháy mắt mấy cái với hắn, lại quơ quơ hộp quẹt trong tay như muốn nói ‘ngươi có thể làm gì ta?’. Rồi nàng cười đề
nghị: “Tướng quân, chuyện tới nước này rồi chi bằng chúng ta cùng nhau
hành động đi.”
Lạc Bình Xuyên bất đắc dĩ phải theo sát nàng. Trên đường đi, hắn vô
cùng kinh ngạc trước thân thủ nhanh nhẹn của nàng. Sức lực của nàng so
với nữ tử bình thường lớn hơn rất nhiều, nhất định là đã được trải qua
huấn luyện, nếu không sẽ không đạt tới trình độ này.
Hắn càng ngày càng tò mò, nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Lửa cháy càng lúc càng lớn, bọn hắn từ phía tây thành chạy tới phía
đông thành, một đường phóng hỏa. Thành Kinh Cúc dù không lớn nhưng cũng
không hề nhỏ, từ phía tây chạy sang phía đông cũng mất đến một canh giờ.
Trữ Hạ quay người đưa lưng về phía tường thành, đứng ở một chỗ cao
nhìn vào bên trong, không khỏi cảm thán: “Chưa từng làm chuyện xấu nào
lớn thế này.”
“Ngươi, nữ nhân này…” Lạc Bình Xuyên cau mày nói: “Cái gì gọi là ôn nhu, hiền thục, cô có hiểu hay không hả?”
Mặt Trữ Hạ sáng bừng lên dưới ánh lửa, cười sáng lạnh: “Lạc tướng
quân, ở tiền tuyến này, mong ngươi coi ta như một nam nhân đi. Chung Trữ Hạ ta chỉ là một binh sĩ của Khế Sa mà thôi.”
Lạc Bình Xuyên nhìn nàng cười thế nhưng hắn lại cảm thấy một cỗ bi thương vô cùng lớn.
“Ở chỗ này! Mau bắt lấy chúng!” Một hồi tiếng bước chân dồn dập vang
lên. Lạc Bình Xuyên khôi phục lại tinh thần, bọn họ đã bị binh sĩ Bang
Thập phát hiện ra rồi. Một đám quân lính xông tới, trong tay đều là
trường thương.
“Nhanh lên, bên này.” Lạc Bình Xuyên kéo tay Trữ Hạ chạy đi. Đằng sau đám lính hò hét đuổi theo.
Trữ Hạ vừa chạy vừa nói: “Tên Lưu Dân này sao thế, lửa cháy không lo đi dập lại còn sai người đi bắt kẻ phóng hỏa là sao?”
Lạc Bình Xuyên tránh né một cái xà nhà rơi xuống, cười nói: “Hắn hận
chúng ta tới chết, dám đem thành của hắn đốt đi thế này. Nếu ta là hắn
thì cũng sẽ bắt lấy kẻ phóng hỏa thiêu sống cho chó ăn.”
Trữ Hạ run rẩy: “Thế còn không trốn đi mau.”
Lửa trong thành cháy càng lúc càng lớn, nhiều lính Bang Thập bị lửa
thiêu, chà đạp lên nhau để dập lửa, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Cửa thành phía tây đã mở ra, có binh lính bắt đầu chạy đi. Mà chờ đợi bọn hắn ở đây chính là cung tiễn thủ đã sớm yên vị. Đêm tối chính là
yểm hộ tốt nhất cho quân Khế Sa. Quân đoàn đánh đêm nổi tiếng của Bang
Thập cuối cùng cũng có một ngày phải dùng chính máu tươi của mình để
nhuộm đỏ đêm đen.
Trữ Hạ và Lạc Bình Xuyên chạy lung tung trong thành, đám lính kia
hiển nhiên cũng không buông tha mặc dù hiện tại tình hình vô cùng hỗn
loạn.
Nếu còn tiếp tục thế này, bọn họ hẳn không bị giết chết thì cũng chết cháy.
“Chạy tới đó.” Lạc Bình Xuyên kéo Trữ Hạ vào trong phủ nha. “Bên
trong có một tầng hầm ngầm, chúng ta có thể tạm thời trốn ở đó một lúc.”
Mật thất này là do Thái thú nói với hắn lúc rời đi, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì có thể tạm thời trốn ở đây, cũng có thể tránh
được hỏa hoạn.
Căn phòng dưới mặt đất này không lớn, rất trống trải, chẳng có một cái gì.
“Thái thú đại nhân có lẽ phải chuẩn bị đồ ăn cho chúng rồi.” Trữ Hạ nhận xét.
“Tốt nhất là phải có rượu.” Lạc BÌnh Xuyên rải rơm rạ ra mặt đất, sau đó ra hiệu cho Trữ Hạ ngồi lên trên.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu la thảm thiết lúc gần lúc xa, dùng thứ ngôn ngữ mà Trữ Hạ quen thuộc nhất để kêu gào…
“Kiểu chết này thật tàn khốc, đúng không?” Lạc Bình Xuyên như có điều suy nghĩ, quay sang hỏi nàng.
Trữ Hạ đi tới bức tường đối diện, ngồi xuống: “Cái chết bản thân nó
đã là một thứ vô cùng tàn khốc rồi, dùng phương thức nào chẳng vậy.”
“Là cô đã đưa bọn chúng lên con đường chết chóc này.”
“Đúng vậy, vì một tòa thành trì, ta đã giết mấy vạn người.”
“Cái này chính là chiến tranh.”
“Chiến tranh?” Trữ Hạ nở nụ cười, vẻ mặt tái nhợt lộ rõ sự sầu thảm:
“Chiến tranh vốn là do những kẻ thống trị vì dục vọng của mình mà đem
tính mạng con người ra đùa giỡn trên tay. Giống như một món đồ chơi ấy,
hỏng cũng chả sao.”
“Không, đây là một loại tín ngưỡng, giống như ta tín nhiệm vua của
chúng ta, tín ngưỡng dân tộc chúng ta, cho nên thà chết cũng phải thủ hộ nó.”
“Tín ngưỡng ư?”
“Đúng vậy, tín ngưỡng.”
“Nếu có một ngày ngươi bị tín ngưỡng của mình vứt bỏ thì sao? Nếu có
một ngày, A Mộc Đồ bỗng nhiên muốn ngươi chết mà không có lý do gì, coi
ngươi là phản đồ của Khế Sa chẳng hạn, ngươi sẽ làm thế nào?” Lúc này,
nàng trở nên kích động.”
Lạc Bình Xuyên không nói, lẳng lặng nhìn nàng, sau nửa ngày mới nở nụ cười: “Nếu Vương làm như vậy thì nhất định có lý do. Nếu người muốn ta
chết thì ta sẽ tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu.”
“Tại sao? Vì hắn là hoàng thượng sao? Vì hắn có quyền ư? Cho nên
ngươi mới ngu muội cho hắn là đúng?” Trữ Hạ nhảy dựng lên, vài bước đã
vọt tới trước mặt hắn.
“Không phải tín ngưỡng vua, mà là tín ngưỡng bản thân ngài ấy, vì
ngài ấy là vua nên ta mới tin tưởng.” Lạc Bình Xuyên nhẹ nhàng đáo, ngữ
điệu vô cùng kiên định. “Khế Sa bị Hán Thống đô hộ hơn mười năm, tộc
nhân của chúng ta sống như những kẻ nô lệ. Những thống khổ mười năm này, cuối cùng cũng nhờ Vương mà kết thúc. Đối với chúng ta mà nói, Vương
chính là thần, đã cứu Khế Sa thoát ra từ địa ngục. Ta nghĩ rằng tất cả
dân chúng Khế Sa đều dùng mệnh để thần phục ngài. Chẳng lẽ cô không thế
sao?”
“Ta? Ta… có lẽ.” Nếu như nàng là người Khế Sa.
Nếu như nàng là người Khế Sa, vậy đơn giản hơn rất nhiều rồi.
Đáng tiếc là không phải!
Nàng là một người bị chính quốc gia của mình phản bội.
Người chết và bị thương đang kêu gào bên ngoài là con dân của nàng.
Thế nhưng con dân của nàng lại đi theo một nam nhân giết cả nhà nàng. Con dân của nàng khi nàng ở Bang Thập đã đuổi giết nàng, thiếu chút nữa ép nàng tới cái chết.
Bọn họ là phản đồ. Nếu như nàng tha thứ cho họ, vậy cái chết của phụ vương thì sao? Vậy nàng hôm nay không có nhà để về thì sao?
Cho nên nàng đã tới đây, đích thân tới tràng chiến tranh này.
A Mộc Đồ nói đúng, lòng nàng tràn đầy mâu thuẫn, nàng không có dũng
khí đi đối mặt với việc giết người Bang Thập. Có lẽ vì không có dũng
khí, cho nên nàng mới ép mình tới nước này.
Con dân của quốc gia kia ủng hộ giết phụ vương của nàng, vậy họ chính là địch nhân của nàng. Cho dù bọn họ có nói thứ ngôn ngữ quen thuộc thế nào, cho dù lòng nàng rối rắm thế nào, cuối cùng đây vẫn là con đường
mà nàng cần phải đi.
Nếu không, nàng phải dùng tư thái nào để đi gặp Lôi Nhược Nguyệt đây?
Bọn họ không ai nói gì nữa. Tiếng gỗ cháy trong phòng vang lên càng
lúc càng lớn, trên đỉnh đầu vang lên những tiếng sụp đổ đinh tai.
Tầng hầm dần nóng lên, lúc đầu bọn họ không để ý, nhưng đến khi mồ
hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, Lạc Bình Xuyên đứng lên, ngẩng đầu nhìn
ra phía cửa, nói: “Đã xong, chúng ta không để ý đến một vấn đề…”
Trữ Hạ kéo cổ áo hơi lỏng ra, nói: “Tướng quân, ngươi đã ăn gà nướng đất bao giờ chưa?”
“Rồi, cực kỳ ngon.” Lạc Bình Xuyên quay đầu nhìn nàng. “Thế thì sao?”
“Ngươi có biết gà nướng đất làm thế nào không?”
Lạc Bình Xuyên nghĩ nghĩ: “Không.”
“Giết gà, tẩm ướp gia vị, dùng lá sen hoặc lá cây khác bọc lại, sau
đó vùi vào đất, ở bên trên mặt đất nhóm một đống lửa, trên lửa còn có
thể nướng những đồ khác. Đợi một hồi, sau đó móc gà ra, oa, nghĩ đến đây thôi nước miếng cũng ứa ra rồi.”
“…” Lạc Bình Xuyên vừa tức vừa buồn cười. “Cái này chả có gì đáng buồn cười cả.”
“Vùi xuống đất rồi cũng có thể bị nướng chín đấy.” Trữ Hạ không nhẫn
nại nhìn Lạc Bình Xuyên. “Chúng ta có thể ra ngoài bây giờ không?”
“Cô muốn chết cháy à?”
“Không.” Trữ Hạ thở dài, nói: “Nhưng tướng quân, có tin hay không là chúng ta sẽ không chết được đâu?”
“Tại sao?”
“Vì ta là phúc tinh.” Trữ Hạ cười. “Ta đã trải qua rất nhiều kiếp nạn tưởng có thể chết, nhưng cuối cùng lại không chết được. Ngươi xem, Diêm Vương có chịu nhận ta đâu. Lần này rồi cũng thế.”
Tuy nói vậy nhưng độ ấm trong hầm mỗi lúc một cao. Bọn hắn không nói
gì nữa, quần áo đã đầm đìa mồ hôi. Bờ môi Trữ Hạ bắt đầu trắng bệch, khô nứt, đầu cũng càng lúc càng đau, ý thức trở nên hồ đồ.
Chẳng lẽ lần này chết ở đây thật sao?
Bị nướng chết sao?
…
Bên tai vang lên những tiếng hốt hoảng, làn da đột nhiên như cảm thấy cái ôm ấp ôn hòa của người kia.
“Nhược Nguyệt ca ca, ta mặc cái váy này có đẹp không?”
“Này, huynh biểu lộ như thế là thế nào?”
“Nhược Nguyệt ca ca, mau tới đây thêu hoa giúp ta.”
“Oa, Nhược Nguyệt ca ca thật là khéo tay. Về sau đồ cưới của ta huynh cũng thêu giúp ta nhé!”
“Nhược Nguyệt ca ca, ta trốn đi, huynh nhắm mắt đếm tới 50 rồi đi tìm ta. Nếu trước khi ăn cơm mà tìm được thì ta sẽ đáp ứng huynh ngày mai ở trong phòng đọc sách.”
“Không được. Huynh ăn gian, nhìn lén ta đúng không? Sao huynh lại biết ta ở trên cây?”
…
Thời gian ấy tươi đẹp như hoa nở, tưởng như những hạnh phúc sẽ kéo dài đến tận cùng, giống như tình cảm của bọn họ…
Nhưng vì sao hắn lại…
Chính Lôi Nhược Nguyệt đẩy nàng từ thiên đường xuống địa ngục. Trong
trí nhớ của nàng, những ký ức tưởng đã quên đi lại một lần nữa trở về.
Cũng hoặc là nàng chưa bao giờ quên những điều ấy.
Hắn sớm đã trở thành sinh mệnh của nàng, như chân với tay, nhưng da
thịt với máu, cho nên lúc cắt đứt tình cảm này, nàng mới đau khổ như
thế.