“Này, sao lại ngủ
rồi?” A Mộc Đồ kinh ngạc nhìn nữ nhân loạng choạng rồi dựa sát vào ngực
mình, sau khi kinh ngạc thì trở nên phẫn nộ: “Chung Trữ Hạ, nữ nhân chết tiệt này. Thế này mà cũng có thể ngủ hả? Nàng đúng là đồ con lợn!”
“Ừ… Gần đây không phải thịt heo lại tăng giá sao?” Trữ Hạ dụi dụi mắt hỏi.
Nữ nhân này đúng là… Đáng chết! A Mộc Đồ hít sâu một hơi, cố gắng
kiềm chế cơn thịnh nộ đang muốn bạo tẩu. Con bà nó! Hắn nhẫn nhịn đến
nước này là vì ai hả? Người gây ra họa như nàng cứ thế lại dám ngủ sao?
Hắn thô lỗ vác nàng lên vai, hung hăng nói: “Vậy nàng vào cung rồi ngủ với ta. Nàng cứ ngủ cả đời cũng được.”
Cùng lúc ấy, trong hoàng cung Hán Thống, Mạc Lăng Tiêu bắt đầu tiếp
nhận cục diện rối rắm của triều đình. Trận binh biến kia làm cho thành
Kính An trở nên hỗn loạn, nội cung hỗn loạn, triều đình như trải qua một tràng hạo kiếp.
Trên triều có tới một phần ba người ủng hộ phe Hoàng hậu, sau khi cấm quân thống trị thành Kính An, có không ít quan viên không ủng hộ phe
Hoàng hậu đã bị sát hại. Sau đó Mạc Lăng Tiêu dẫn đầu Tử Ảnh quân đoạt
lại kinh thành, đem những quan viên phe Hoàng hậu chém sạch, tế linh hồn đại ca hắn. Bởi vậy, trong triều đình, số trọng thần còn lại không tới
một phần năm.
Mà lúc này, Mạc Lăng Tiêu thậm chí còn không kịp tuyển nhân sự mới,
trọng chỉnh triều chính, tuyến phòng thủ phía bắc đã hoàn toàn bị công
phá. Quân của Long Mạt Cửu một đường đâm thẳng vào trái tim của Hán
Thống, trong hai mươi ngày đã đánh đổ mười ba tòa thành trì.
Phòng tuyến phía bắc hoàn toàn sụp đổ, Ảnh Tử quân và quân của Ủng
Thân vương ra sức chống cự nhưng thế quân của Khế Sa như nước, nếu cứ
thế này, không tới một tháng nữa, Long Mạt Cửu sẽ đánh thẳng tới thành
Kính An.
Mạc Lăng Tiêu một tay chống trán, xoa xoa lông mày, tay kia nắm thật chặt phong thư, ngón tay day day đã trở nên trắng bệch.
Đây là một phong thư đến từ nội thám trong hoàng cung Bang Thập, điều tra kỹ càng tình huống của công chúa Hạ Trữ trước đây, đặc biệt là
chuyện cũ với Lôi Nhược Nguyệt.
Người làm vua lấy dân làm gốc.
Giang sơn và mỹ nhân, đâu nặng đâu nhẹ đây?
Nếu như để Mạc Lăng Tiêu hắn lựa chọn, hắn tình nguyện chọn nhàn vân
dã hạc cùng nàng. Dù đã là vua của Hán Thống, nhưng hắn rốt cuộc vẫn
không từ bỏ được chấp niệm này.
Có thể không?
Nếu làm như vậy…
Hắn cũng không muốn đem nàng làm quân cờ, chưa bao giờ muốn… Nhưng
mỗi khắc đều có trăm ngàn người chết đi, mỗi một khắc đều có người bị
bắt làm tù binh. Con dân của hắn đang như sa vào địa ngục từng giờ từng
khắc.
Đến tột cùng cái nào nặng, cái nào nhẹ đây? Chẳng lẽ trở thành vua
rồi, ngay cả cây hải đường cuối cùng chôn dấu trong lòng cũng phải nhổ
bỏ sao?
Người làm vua, thiên hạ là lớn nhất.
Nhưng vì sao người không muốn trở thành vua nhất thiên hạ như hắn lại phải ngồi vào vị trí này?
Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu thành bóng râm. Là tạo hóa trêu ngươi hay là ông trời đùa giỡn hắn?
Ở trên vạn người không phải là quyền lợi mà là trách nhiệm. Thế
nhưng, người trong thiên hạ khi nhìn vương tọa lại chỉ nhìn ra lợi ích
mà không nhìn ra trách nhiệm của đấng quân vương.
Áp lực nhiều tới mức làm người ta hít thở không thông.
Trách nhiệm của hắn chính là gánh vác vận mệnh của muôn dân thiên hạ.
Trái tim đau thắt, cảm giác như bị người cầm dao khoét đi một khối vậy. Thế mà hắn còn tưởng hắn sẽ không biết đau nữa.
“Người đâu, mau chuẩn bị công văn!” Mạc Lăng Tiêu nói ra những lời
này lại giống tiếng thở dài. Hắn nhất định phải cứu Hán Thống, cứu con
dân của hắn, dù cho phải dùng tới biện pháp gì đi chăng nữa.
Rời bước tới bên cửa sổ, hoa xuân nở rộ, dưới ánh sáng mặt trời tỏa
ra từng trận hương thơm ngát. Nhắm mắt lại, vẫn là gương mặt xinh đẹp,
đầy sức sống kia.
Có lẽ cả đời này nàng vẫn sẽ chỉ là giấc mộng của hắn, một giấc mộng mãi không thể nào tỉnh lại được…