Lôi Nhược Nguyệt vẫn một mực im lặng.
Vào lúc này, hắn chẳng biết phải nói cái gì.
Hắn và nàng đứng trên hai lập trường đối nghịch nhau, sớm đã không
phân biệt nổi ai phụ ai, ai phản bội ai. Sau lưng của hắn vào nàng là
vách núi, không có đường mà đi tiếp.
Nhưng cái ôm này là thực, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, để nàng trở thành một phần của hắn.
Trong ngực hắn là thân thể gầy gò khác hẳn người trong trí nhớ, thế nhưng vẫn là hơi ấm khiến hắn nhớ nhung tới đau lòng đó.
Hạ Trữ, nếu ta nói chưa từng quên nàng, nàng có tin ta không?
Bõng nhiên, ngoài cửa truyền tới một tiếng báo to: “Báo…”
Lôi Nhược Nguyệt không thèm để ý, tiếng hô to lại vang lên từ bên ngoài: “Cấp báo…”
Kim giáp quân thấy bên trong không có âm thanh bèn mang binh sĩ
truyền tin lại gần, đứng ở ngoài cửa ra vào, ngập ngừng gọi: “Đại nhân?”
Lôi Nhược Nguyệt nhẹ nhàng buông Trữ Hạ ra, âm thanh vẫn còn chút nghèn nghẹn không dễ phát hiện: “Vào đi.”
Vệ binh vừa vào cửa liền nhìn thấy máu ở trên người Lôi Nhược Nguyệt, hắn tức thì nhảy dựng, hai mắt trừng trừng, lập tức rút đao chĩa về
phía Trữ Hạ.
Nhưng còn chưa đợi Lôi Nhược Nguyệt mở miệng, lính truyền tin bên
cạnh vội vàng quỳ rạp xuống, cao giọng bẩm báo: “Bẩn đại nhân, Khế Sa
tập kích.”
Trữ Hạ kinh hãi, Lôi Nhược Nguyệt lại coi như chẳng có gì xảy ra, chỉ đưa mắt nhìn về phía thị vệ đang cầm đao, ra lệnh: “Báo xuống dưới, lui quân.”
“Đại nhân?” Vệ binh kia mở to hai mắt kinh ngạc. Bang Thập đang thắng thế, tại sao tự nhiên lại lui về sau?
“Muốn ta phải nói lần thứ hai sao?” Lôi Nhược Nguyệt lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt hắn buộc vệ binh phải thu đao lại.
“Tuân mệnh, đại nhân!” Thị vệ lập tức lui ra.
Lôi Nhược Nguyệt vẫn cầm chặt tay Trữ Hạ đang muốn rút ra, dịu dàng nói: “Hạ Trữ, về nhà cùng ta thôi.”
Hắn không dùng câu hỏi, mà là một câu trần thuật hiển nhiên.
Giống như mỗi lần nàng chuồn ra ngoài chơi đều bị hắn tìm thấy, mỗi lần như thế hắn đều nắm lấy tay nàng, dẫn nàng về nhà.
…
“Công chúa, sao muội lại ngủ ở đây?” Lôi Nhược Nguyệt mười lăm tuổi
vỗ nhè nhẹ lên mặt Trữ Hạ, nàng mơ màng mở mắt ra, thấy vầng trăng đã
lên cao tự bao giờ.
Nàng dụi dụi mắt, ngồi thẳng lên, phát hiện mình ngủ quên trên một cây già bên cạnh ngôi miếu trong nội thành.
“A? Trời tối rồi sao?” Nàng kêu lên. “Sao huynh không tới gọi ta sớm, trở về nhất định ta sẽ bị mắng.”
“Ta cũng không biết muội lại ngủ ở đây…” Lôi Nhược Nguyệt nở nụ cười, so với ánh trăng càng thêm sáng lạn. “Đời trước muội là khỉ hay sao,
ngủ ở trên cây mà cũng chưa bao giờ bị ngã xuống.”
Nàng định phải bác, nhưng khi ngẩng đầu lên lại lập tức ngây ra.
Gương mặt hắn thật gần, dưới ánh trăng, nụ cười nhẹ của hắn tuấn mỹ
tới mức không chân thực chút nào. Vẻ dịu dàng trong đáy mắt như muốn hòa tan nàng vậy…
Hạ Trữ không khỏi đỏ mặt, cúi đầu xuống, nghĩ chắn chắn hắn sẽ cười
nhạo nàng, không ngờ hắn lại nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Công chúa,
chúng ta về nhà thôi.”
Phu tử lúc ấy dạy tới đoạn: “Cùng nắm tay, cùng bên nhau tới già.”
Trữ Hạ cho rằng, hắn đã nắm tay nàng thì nhất định sẽ đi bên cạnh nàng
tới già.
Đêm hôm đó, ánh trăng dịu dàng như nước, hắn cõng nàng chầm chậm đi về cung.
Hạ Trữ nằm trên lưng hắn, đùa bỡn tóc hắn. Trên người hắn luôn có mùi hương thanh nhã của mực nước cùng với vị hoa lan, lúc này nàng ở rất
sát nên càng ngửi thấy rõ ràng.
“Nhược Nguyệt ca ca, trên người của huynh có hương vị của thư phòng
phu tử đấy.” Hạ Trữ dùng mũi ngửi tóc của hắn, lại còn kéo phần cổ áo ở
gáy hắn ra.
“Bởi sách ta đọc còn nhiều hơn cây muội trèo.” Thân thể Nhược Nguyệt
hơi cứng lại, bất đắc dĩ cười nhắc: “Đừng nghịch, ngã bây giờ…”
Trữ Hạ sao có thể dễ dàng buông tay như thế, thế là ầm ĩ một hồi.
Lôi Nhược Nguyệt không chịu nổi giày vò của nàng, đành để nàng xuống, còn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Đêm yên tĩnh, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Sau đó nàng tiếp tục thỏa mãn nằm trên lưng hắn, mỉm cười thiếp đi.
…
“Công chúa, cùng ta về nhà thôi.”
Mỗi lần hắn nói câu này, nàng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hiện tại nhớ lại, nàng chỉ cảm thấy miệng đắng chát vô cùng…
Nàng khóc không được, chỉ có thể cười, thế nhưng cười mà nước mắt lại chảy ra.
“Lôi đại nhân, ngài thật biết nói đùa.” Nàng gạt cánh tay của hắn ra, đi nhanh về phía ngoài lều.
Hai thanh đao của Kim giáp quân chắn ngang, không cho nàng đi ra.
“Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không ngăn được ta đâu!” Trữ Hạ
quay đầu nhìn Lôi Nhược Nguyệt, trong mắt toàn vẻ lạnh lùng. Ánh mắt này của nàng hắn chưa từng thấy qua, trong tâm không khỏi co rút một trận.
Lôi Nhược Nguyệt ra hiệu cho vệ binh buông đao, hắn theo nàng đi ra ngoài.
Mặt đất phía trước chấn động, tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng chém giết, một tràng âm thanh hỗn loạn dội vào tai Trữ Hạ.
Binh sĩ xung quanh nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh nhổ trại lui về sau, còn có một nhóm xông ra tiền tuyến bảo vệ.
Đây là quân đội Bang Thập sao? Sau khi được Lôi Nhược Nguyệt huấn luyện đúng là đã mạnh lên rất nhiều.
“Nếu ngươi còn tiếp tục theo ta, nhất định ta sẽ giết ngươi!” Trữ Hạ
dắt một con ngựa không biết của vị tướng quân nào ra, quay đầu trừng mắt với Lôi Nhược Nguyệt: “Ngươi có thể lựa chọn, hoặc là giết ta, hoặc để
ta đi.”
Chúng tướng đã tập hợp đầy đủ ở trước doanh trướng của chủ soái, mấy
lão tướng nhìn thấy công chúa Hạ Trữ đều giật mình không biết nói gì.
Thấy Lôi Như Nguyệt một thân toàn máu là máu, ai cũng hiểu ra, thế nhưng lại không ai dám nói gì.
Dù sao hai người họ từ nhỏ đã ở bên nhau, suýt chút nữa còn thành hôn, chuyện này trong nội cung ai ai cũng đều biết cả.
Lôi Nhược Nguyệt nói với bọn họ hai chữ: “Lui lại!”, sau đó ôm lấy
Trữ Hạ từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Ta không ngăn cản nàng đi. Để ta đi
cùng nàng, được không?”
Hắn đã từng nói, không có Hạ Trữ, Bang Thập chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả.
Trữ Hạ kinh hãi, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào chỗ vết thương của hắn, thừa dịp hắn co người lại vì đau, nàng lập tức leo lên ngựa chạy trối
chết. Quân sĩ trong doanh đang bận ứng phó với quân của A Mộc Đồ nên
không ai ngăn cản nàng.
Nàng chạy trốn. Sau khi đâm Lôi Nhược Nguyệt bị thương, nàng lại giống như một binh sĩ trên chiến trường chạy trốn trong sợ hãi.
Chính nàng cũng không hiểu, rốt cuộc nàng sợ hãi Lôi Nhược Nguyệt hay đang sợ hãi chính mình.
Nếu như còn tiếp tục để hắn ôm lấy, nàng sợ cả đời này nàng cũng không đi nổi nữa.
Nàng đã từng trải qua nhiều chuyện như thế cuối cùng là vì cái gì
chứ? Nàng thất bại tới nỗi ngay cả chính mình cũng không tìm được đường
ra rồi. Đáng sợ hơn là, trước mặt Lôi Nhược Nguyệt, nàng lại không muốn
quan tâm hơn thua nữa, nàng chỉ muốn cùng hắn cao chạy xa bay mà thôi.
Đêm đen sắp qua đi, vào thời điểm giao hòa giữa đêm và ngày, một trận gió lớn nổi lên.
Trữ Hạ hốt hoảng chạy bừa, vọt vào khu vực giao chiến, một mũi tên vọt qua sát tai, thiếu chút nữa ghim thẳng vào người nàng.
Tiếng kêu rên khắp bốn phía khiến nàng càng thêm sợ hãi, ánh trăng dường như cũng đỏ lên như máu.
Nàng cúi người, dán chặt vào lưng ngựa, để chiến mã chứ thế phóng
thẳng ra ngoài. Nàng nhắm chặt mắt, thế nhưng màu đỏ ám ảnh cứ quanh
quẩn mãi trong đầu.
Bên tai truyền tới tiếng trống trận rung trời, nàng không dám đoán
bừa, liệu đâu có phải là tiếng trống trận A Mộc Đồ gióng lên vì nàng hay không? Gió lạnh lùa qua vạt áo mỏng manh của nàng, thân thể dần dần
cứng lại.
Nàng chợt nhận ra, thiên hạ rộng lớn bao la là vậy, thế nhưng nàng
lại chẳng có một chỗ dung thân. Loại cảm giác này bất lực không kém khi
nàng chạy trốn khỏi Bang Thập.
Tiếng chém giết xa dần, tiếng vó ngựa cùng hòa hoãn xuống.
Trữ Hạ nằm rạp trên lưng ngựa, không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Nàng như một đứa trẻ đi lạc không tìm thấy đường về nhà. Không, thực ra nàng sớm đã làm gì có nhà mà về nữa.
Sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa.
Lôi Nhược Nguyệt một mực đuổi theo phía sau nàng, cũng không dám vượt lên trước mà chỉ bám theo từ xa.
Hắn bỏ mặc 50 vạn đại quân, một lòng chạy theo nàng.
Tìm được nàng rồi, vậy mà hắn cũng không dám tới gần.
Trước đây hắn luôn xuất hiện trước mắt nàng, chưa từng hiểu cái cảm
giác phải chạy theo một ai đó. Mà nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cho đến
ngày nàng rời đi, hắn mới hiểu được cái cảm giác đuổi theo đó như thế
nào.
Nhớ nhung một người là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi nếu đã sa vào tình cảm rồi sẽ không bao giờ trở ra được nữa.
Thế nhưng hắn đã nhớ nhung nàng, biết rõ kết cục mà vẫn không khống chế được mình.
Trữ Hạ quay đầu lại nhìn Lôi Nhược Nguyệt, máu của hắn từ trên người
rải đầy mặt đất. Quần áo màu trắng của hắn bay loạn trong gió, máu đã
khô lại cơ hồ chuyển sang màu nâu, giống như những đóa hoa nở bung.
Sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng không còn chút sắc hồng nào, nam tử
tuấn lãng tiêu sái đã không còn phong thái bình thường nữa. Ánh mắt của
hắn dưới ánh trăng màu máu càng thêm thanh tịnh, sáng ngời.
Hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, nhìn không chớp mắt.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Trữ Hạ gào lên với hắn, chẳng lẽ ngay cả trốn cũng không cho nàng trốn sao.
“Hạ Trữ…” Hơi thở của hắn vô cùng mong manh.
“Hạ Trữ?” Trữ Hạ cười, xuống ngựa, đi tới trước mặt hắn, vươn tay túm lấy vạt áo và kéo hắn xuống ngựa. “Hạ Trữ là tên mà ngươi có thể gọi
sao? Ngươi không có tư cách ấy.”
Một tay Lôi Nhược Nguyệt bám vào lưng ngựa, khó nhọc đứng xuống, nhẹ nói: “Về đi…”
Nàng điên cuồng đánh hắn, quát lên: “Ta còn có nơi mà về sao? Ngươi
có hài lòng không? Dưới gầm trời này ta không còn chỗ mà về nữa, ngươi
có thấy hài lòng không?”
Sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, ánh mắt thâm thúy chứa đựng đầy bi ai.
“Từ ngày đó, ta vẫn một mực tìm nàng…” Hắn yếu ớt nói. “Từ ngày đó, ta vẫn cứ đi tìm nàng…”
“Tìm ta? Ngươi tìm ta làm gì? Có phải không giết sạch ngươi còn chưa
cam lòng đúng không?” Nàng vì gào thét mà hơi thở bắt đầu trở nên dồn
dập.
“Không phải…” Hắn định nói cái gì, thế nhưng nàng không muốn nghe hắn giải thích, ngắt lời hắn.
“Ngươi biết rõ những ngày đó ta sống thế nào không? Ngươi có biết
buổi tối ta chỉ có thể ngủ ở ven đường giống như một tên ăn mày hay
không? Ngươi có biết, ta đói bụng nên chỉ có thể đi ăn trộm không? Ngươi giết cả nhà ta, lại nói ta về cùng ngươi sao? Đúng rồi, ta về cùng
ngươi, sau đó ngươi có thể nói với cả thiên hạ rằng: “Xem xem, Lôi Nhược Nguyệt ta đã bắt được tên nghịch tặc cuối cùng rồi.” Ngươi cũng có thể
đứng trước mộ tổ tiên Lôi gia mà nói rằng con cháu cuối cùng của Lôi gia là ngươi đã báo thù được cho dòng họ rồi!” Nàng càng nói càng lớn
tiếng, phẫn nộ như thủy triều ào ào đánh vỡ con đê chắn cuối cùng trong
lòng. “Đừng giả làm quân tử nữa. Muốn giết ta thì lập tức rat ay đi. Ta
cũng giống như ngươi thôi, hận không thể giết chết ngươi, xé xác ngươi,
ăn tươi nuốt sống ngươi.”
“Nàng thật sự… muốn giết ta ư?” Hắn bỗng nở nụ cười, nụ cười nhẹ
nhàng mà ôn nhu, giống như trước đây luôn cười với một đứa bé gái nghịch ngợm.
“Phải! Ta sống đến bây giờ cũng chỉ vì muốn giết ngươi!” Trữ Hạ càng
nói càng hung hăng. Thế nhưng nụ cười của hắn vẫn thường trực trên môi.
“Nàng hận ta ư?” Hắn vẫn cười, âm thanh giống như đang muốn chọc giận nàng.
“Ta chỉ hận không thể nghiền nát ngươi!” Nàng đúng là đã bị nụ cười
của hắn làm cho phát điên rồi. Nàng muốn giết hắn, hắn lại còn muốn
cười.
Nàng hung hăng nện một đấm lên vết thương của hắn, vết thương còn chưa kịp khép miệng lại một lần nữa trào ra vô số máu tươi.
Máu từ miệng vết thương chảy xuống, vậy mà hắn không một chút để tâm, vẫn cười, thanh âm yếu ớt như có thể tan mất trong gió bất cứ lúc nào:
“Thế nhưng ta lại yêu nàng… Yêu đến mức ngay cả ta cũng không biết phải
làm thế nào nữa…”
Đây chính là báo ứng của hắn.
So với giết hắn đi thì trả thù thế này còn thống khoái hơn.
Thế nhưng nàng lại chẳng khác nào chạm phải đồ vật nóng bỏng, vội
vàng lui về sau hai bước, nhìn hắn đầy hoảng sợ, sau đó vội vàng quay
đầu, leo lên ngựa vào phóng đi như chạy trốn.
Nhìn bóng lưng của nàng, hắn rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa,
một tay che lấy ngực, miệng phun ra máu, sau đó lảo đảo ngã xuống.
Hắn nghe được tiếng máu nhỏ tí tách trên làn da lạnh như băng của
mình. Công chúa của hắn đi rồi… Độ ấm trên tay nàng vừa rồi lưu lại trên da hắn cũng dần dần tan mất.
Đầu càng lúc càng nặng, mơ hồ chỉ thấy thân ảnh của nàng, bên tai
truyền tới âm thanh ngọt ngào khe khẽ gọi: “Nhược Nguyệt ca ca.”
“Nhược Nguyệt ca ca, huynh còn đẹp hơn cả ánh trăng trên trời nữa.”
“Nhược Nguyệt ca ca, sau này chúng ta kết hôn rồi, ta sẽ sinh cho huynh những đứa trẻ còn xinh đẹp hơn nhé?”
“Nhược Nguyệt ca ca, kiếp sau ta muốn làm cây đào, hóa thân thành đào tinh, xâm nhập vào giấc mộng của huynh.”
“Nhược Nguyệt ca ca, phu tử nói đã cầm tay là phải bên nhau cả đời, cả đời này huynh phải nắm chặt tay Hạ Trữ được không?”
…
Trước khi mất hẳn ý thức, hắn vẫn cố siết chặt tay thành quyền, giống như muốn nắm lấy tay nàng.
Thế nhưng, lòng bàn tay hắn trống rỗng.