A Mộc Đồ nhìn theo
thân ảnh của Trữ Hạ đang chạy đi rất lâu, đợi đến lúc nàng đã đi xa rồi
mới thu lại vẻ mặt tươi cười, hỏi Mãn Đại Ngưu: “Tên hắn là gì?”
Mãn Đại Ngưu đối mặt với hoàng đế của Khế Sa, tất nhiên trong lòng còn chưa chuẩn bị kỹ tư tưởng nên lập bà lập bập đáp lời:
“Bẩm… bẩm… bẩm báo Vương… Hắn… Hắn là… Hắn là Trữ Hạ… Chung Trữ Hạ.”
“Chung Trữ Hạ.” A Mộc Đồ nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu, phất tay áo rời đi.
Liệt vội vàng đi theo, trước khi rời đi còn quay đầu làm mặt quỷ với Mãn Đại Ngưu càng làm cho hắn chẳng hiểu ra sao.
“Vương, ngài biết hắn sao?”
“Vương, ngài và hắn có quan hệ gì vậy?”
“Vương, hai người dường như rất quen thuộc…”
“Vương, có phải là ngài đối với hắn… à?”
“Vương…”
A Mộc Đồ đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Liệt bằng ánh mắt lạnh thấu xương, buộc hắn phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vốn tưởng A Mộc Đồ sẽ không trả lời, không ngờ một lúc sau, lại nghe
hắn đáp: “Ta không quen hắn, nhưng hắn có vẻ là người thú vị.”
Liệt sững sờ, nhanh chóng nói tiếp: “Hắn vô lễ với ngài như thế…”
“Mặc kệ hắn đi!” A Mộc Đồ cười cười nói.
Chuyện quỷ quái năm nào cũng có, nhưng năm nay sao đặc biệt nhiều vậy?
Trận chung kết, Trữ Hạ lại thấy A Mộc Đồ. A Mộc Đồ ngồi nhìn từ trên
khán đài nổi dựng gần đấu trường. Trên khán đài đều là đại quan, binh sĩ chỉ có thể đứng ở dưới mà thôi. Đương nhiên, bọn quan binh tới đây một
nửa là vì xem thi đấu, nhưng nửa còn lại là muốn chiêm ngưỡng phong thái hoàng đế của bọn họ.
Mười tên tuyển thủ xếp thành một hàng, mỗi người một mũi tên để phân thắng bại.
Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp hắn cũng đang nhìn nàng.
Lần trước sự tình xảy ra bất ngờ làm cho nàng kinh hoảng một phen.
Lần này, ánh mắt nàng không né tránh nữa, ngược lại còn hơi nhếch lên
cười. Ngay từ đầu A Mộc Đồ đã không có ý định vạch trần nàng thì chắc
chắn hắn sẽ không bao giờ làm thế.
Nhưng chuyện bọn hắn nhìn nhau lại bị Liệt cho là “liếc mắt đưa
tình”, “đầy nét thu ba” (Ám chỉ ánh mắt long lanh của người con gái).
Khó trách Vương đến giờ còn chưa lập Hậu, thì ra hắn chỉ thích nam nhân.
Thật sự là một phát hiện kinh thiên đây!
Tiếu Lăng đã từng nói qua, trận đấu đến một giai đoạn nhất định thì
không còn là đấu kỹ năng nữa mà chính là đấu tâm tính. Lời này của hắn
thật sự không giả dối chút nào.
Theo như lời nói của Tiếu Lăng, Trữ Hạ ngoại trừ làm người ta ghen
ghét vì thiên phú ra thì nàng cũng là một người có tâm tính rất kiên
cường.
Trong trận chung kết, mọi người sẽ thi đấu theo vòng tròn. Bọn hắn cứ đấu vòng tròn hai người một cho đến trận cuối cùng.
Mà người cùng với Chung Trữ Hạ đấu tới vòng cuối cùng có thân hình cao ngất, là một người Khế Sa điển hình.
“Thực nhìn không ra ngươi đó!” Người kia cười nói với Trữ Hạ, dáng
người cao lớn khiến nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt hắn.
Trữ Hạ bĩu môi coi thường, không thèm nhìn hắn. Hắn cũng không để ý,
lại nói tiếp: “Ta là Lan Lợi Tư, tiểu đội số 5549, rất hân hạnh được
biết ngươi.”
Hắn hào phóng như thế làm cho Trữ Hạ cũng cảm thấy mình hơi nhỏ nhen, bèn sờ mũi cười xấu hổ, sau đó mới lại ngẩng đầu nhìn hắn lần nữa.
Hai con mắt xanh như màu trời, rất phù hợp với mái tóc vàng của hắn,
dưới bầu trời trong xanh của mùa thu, nhìn hắn thật sự rất nhẹ nhàng,
khoan khoái. Thoáng cái Trữ Hạ đã cảm thấy có thêm vài phần hảo cảm với
hắn.
“Ta là Chung Trữ Hạ, tiểu đội số 1145.” Nàng cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Trận đấu nhất định phải phân cao thấp, vì thế nên tiến hành đấu vòng
phụ. Vòng phụ chính là trường cung lớn, tầm bắn ngoài trăm mét. Lúc thấy Lan Lợi Tư kéo trường cung với một tư thái anh tuấn vô cùng, Trữ Hạ
biết rõ mình đã thua.
Không phải là nàng nhụt chí, mà chỉ cần nhìn cách hắn kéo cung mạnh
mẽ như thế, nàng cũng biết rõ là cái cung này nàng kéo không ra.
Vì vậy cuộc thi bắn cung cuối cùng đã kết thúc.
Lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy A Mộc Đồ nhìn mình cười mà như không cười, mặt Trữ Hạ đỏ lên, quay người rời đi.
Lúc này, ở bên sàn vật cũng đang tiến hành tỷ thí.
Nơi tổ chức chiến đấu đối kháng luôn là địa phương tập trung nhiều
người nhất, mà trận đấu thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘đặc sắc’ để
miêu tả mà thôi.
Cách thi đấu là đối kháng 1 -1. 10 người chiến đấu chọn ra 5 người.
Lúc Trữ Hạ chen được vào tận nơi thi đấu thì gặp đúng trận tỷ thí của
Mãn Đại Ngưu và Lưu Tịch.
Mãn Đại Ngưu kỳ thật vốn không ưa tên nam nhân mà giống hệt nữ nhân
này, tuy nhiên cùng ở tiểu đội 1145 nên bọn hắn cần phải dùng thân phận
chiến hữu mà khích lệ nhau mới đúng. Mãn Đại Ngưu này là người trọng
nghĩa khí, lúc trước Lưu Tịch bị sỉ nhục hắn đã từng định ra mặt bênh
vực.
Lúc Liệt dạy Mãn Đại Ngưu chùy pháp sẽ dùng mọi loại vũ khí để buộc
hắn phải đối phó. Có một lần trong lúc học tập, Liệt sai Mãn Đại Ngưu
tới kho quân giới lấy thương. Lúc ấy trời đã tối, kho quân giới đáng lẽ
sẽ không có người, nhưng Mãn Đại Ngưu lại nghe thấy tiếng thở dốc.
Mãn Đại Ngưu từ bé đã to gan nhưng lại sợ duy nhất một thứ, đó là ma quỷ.
Nghe được tiếng người như có như không, tóc tai hắn dựng ngược hết cả lên, nắm chặt thương trong tay, hướng về địa phương phát ra tiếng người kêu lên: “Ai ở đó?”
Thanh âm kia vì tiếng quát của hắn mà trở nên im bặt, không khí càng lộ ra vẻ quái dị.
“Ai ở đó?” Mãn Đại Ngưu lại quát lên một câu nữa, cẩn thận lò dò đi về phía trước.
Một thân ảnh vụt chạy ra, Mãn Đại Ngưu vốn định đuổi theo, nhưng dưới ánh trăng hắn giật mình nhận ra còn một người nữa nằm trên mặt đất.
Dưới ánh trăng, người kia đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, lõa lồ
để lộ ra làn da trắng như ngọc thạch. Người nọ mở mắt nhìn, thoáng thấy
Mãn Đại Ngưu thì kéo vạt áo, muốn đứng lên nhưng chân mềm nhũn lại té
sấp xuống mặt đất.
Mãn Đại Ngưu mở to hai mắt, quên cả hô hấp.
Lời đồn về Lưu Tịch lưu truyền khắp quân doanh, nhưng hôm nay tận mắt thấy khiến hắn không khỏi khiếp sợ, vũ khí ở trong tay cũng như sắp rơi ra.
Tiếng thương rơi xuống đất giữa màn đêm càng thêm chói tai. Mãn Đại
Ngưu lúc này mới bừng tỉnh, xấu hổ cúi người nhặt thương trên mặt đất.
Lưu Tịch không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn tới hắn, quay
người rời đi. Bóng lưng của hắn trong mắt Mãn Đại Ngưu sao mà gầy yếu,
cô đơn đến thế.
Từ đó về sau, Mãn Đại Ngưu đối với Lưu Tịch có một cảm giác khó mà
nói rõ. Hôm nay lên lôi đài, hắn cũng thật sự không muốn đánh cùng Lưu
Tịch.
Mãn Đại Ngưu đứng cùng Lôi Tịch trên lôi đài nhìn rất không tương
xứng, tựa như Mãn Đại Ngưu là một cây búa có thể đánh ngã Mãn Đại Ngưu
bất cứ lúc nào. Nhưng quay mấy hiệp, Mãn Đại Ngưu vẫn không chiếm được
một chút lợi thế nào.
Lưu Tịch ngưng thần, tập trung suy nghĩ, một lần nữa bắt đầu tiến
công. Kiếm của hắn múa như nước chảy mây trôi, tiêu sái tự nhiên, tốc độ cực nhanh, khiến cho Mãn Đại Ngưu phải ứng phó chật vật. Chỉ thấy kiếm
mang lạnh lẽo vun vút, phong tỏa quanh thân hắn, cuối cùng cổ tay Lưu
Tịch vẩy một cái, kiếm đã chỉ vào cổ họng Mãn Đại Ngưu rồi.
Chứng kiến cảnh này, Liệt thở dài, Mãn Đại Ngưu còn quá ít kinh
nghiệm thực chiến, không thể so được với vóc dáng nhỏ của người kia.
Chỉ là Lưu Tịch… Liệt bỗng nhiên nở nục cười, xem ra ở trong đám tân binh này cũng có không thiếu tinh anh.
Đối với việc Mãn Đại Ngưu bại trong tay Lưu Tịch, ai cũng tỏ ra kinh
ngạc, đặc biệt là tiểu đội 1145. Mãn Đại Ngưu thì không có quá nhiều
phản ứng với kết quả này.
Trận đấu lại tiếp tục tiến hành. Lúc Lan Lợi Tư xuất hiện, bên dưới
dấy lên một mảnh reo hò. Nếu như trong quân doanh có tân binh nào nổi
trội nhất, thì người ấy nhất định là Lan Lợi Tư.
Ba loại thi đấu cá nhân hắn đều ghi danh, cả ba đều tiến vào trận
chung kết, hơn nữa tại trận đấu xạ kích còn đoạt giải nhất. Tất cả mọi
người đều chờ mong hắn sẽ đem tới nhiều kinh hỷ hơn nữa.
Liệt trừng mắt nhìn Lan Lợi Tư, Lan Lợi Tư mỉm cười đáp lại. Hành
động trẻ con của hai người bọn họ bị Tiếu Lăng nhìn thấy, hắn cười cười, nói với Trữ Hạ: “Trong đội ngũ năm nay đúng là ngọa hổ tàng long rất
nhiều.”
Trữ Hạ nghe thấy Tiếu Lăng đột ngột lên tiếng thì hết cả hồn.
“Ngươi đi đâu thế, cả ngày cũng không nhìn thấy mặt. Vừa rồi có xem ta thi đấu không?” Trữ Hạ hỏi.
“Không xem, nhưng có nghe kết quả, ngươi làm rất tốt.” Tiếu Lăng vò vò tóc của Trữ Hạ, ra sức tán dương.
Trữ Hạ định phản bác, lại nghe tiếng Tiếu Lăng thì thầm vào tai:
“Ta không muốn thể hiện trước mặt A Mộc Đồ, hắn sẽ nhận ra ta mất.”
Trữ Hạ giật mình, chợt nhớ lại chuyện ám sát trước đó. Nói như thế, chẳng phải hiện tại Tiếu Lăng đang ở trong vòng nguy hiểm?
Nàng tranh thủ thời gian kéo Tiếu Lăng rời khỏi hiện trường, trở về doanh phòng.
Trữ Hạ và Tiếu Lăng rời đi, bỏ lỡ một trận tỷ thí đặc sắc giữa Lưu Tịch và Lan Lợi Tư.
Nghe Cửu Tiểu Cầu thuật lại, trận tỷ thí kia khiến cho thiên địa quỷ
thần đều khiếp sợ. Hai bên đều dùng kiếm, trong lúc thi đấu kiếm ảnh
trùng thiên, thanh âm xé gió vang lên không ngừng. Trận tỷ thí quả thực
không khác gì trận quyết đấu giữa hai kẻ thù vậy.
Tiểu Cầu kể tới mặt mày hớn hở, sau đó lại tiếc nuối nói:
“Chỉ tiếc ta không thấy rõ chiêu thức của bọn hắn, chỉ thấy đao quan
kiếm ảnh vèo vèo, người xung quanh không chịu được cũng phải lùi về sau
mấy bước. Qua không biết bao nhiêu hiệp, đột nhiên kiếm của Lưu Tịch bị
gãy. Nói tới tên Lưu Tịch này, thật sự là hắn làm ta nhận không ra,
không nghĩ lại lợi hại như thế. Dù kiếm gãy nhưng hắn cũng không chịu
thu tay, ngược lại còn tiếp tục nghênh đón kiếm của Lan Lợi Tư. Trường
kiếm của Lan Lợi Tư đâm qua vai trái của hắn, hắn thừa cơ bắt lấy lưỡi
kiếm, hạn chế hành động của Lan Lợi Tư, sau đó dùng kiếm gãy đâm vào
lồng ngực của Lan Lợi Tư.”
Trữ Hạ kinh hãi thốt lên: “Cái gì… Lan Lợi Tư… chết rồi hả?”
“Không! Kiếm của Lưu Tịch gãy rồi mà!” Tiểu Cầu vung tay lên: “Lưu
Tịch chỉ dùng kiếm thường, mà Lan Lợi Tư dùng kiếm riêng của hắn, chỉ
cần so sánh cũng biết cái nào tốt hơn rồi. Nếu lúc ấy kiếm của Lưu Tịch
mà tốt hơn thì người chết nhất định là Lan Lợi Tư. Lúc ấy ai cũng cho
rằng kiếm của Lưu Tịch đã đâm vào trái tim Lan Lợi Tư rồi, bởi vì thoạt
nhìn thì đúng là như thế.”
“Về sau thì sao?” Trữ Hạ vội vàng hỏi.
“Sau đó Lưu Tịch vì bị thương nên không thể thi đấu tiếp, trọng tài
đành phán quyết Lan Lợi Tư thắng. Dù sao thì kiếm cũng đã gãy rồi mà.”
Tiểu Cầu chốt lại bằng một câu tiếc hận.
“Không được, ta phải đi thăm hắn!” Trữ Hạ đứng ngồi không yên, dù
trời đã tối nhưng vẫn chạy ra khỏi doanh trại, một mạch tới thẳng chỗ
quân y.
Dù đã sang đêm nhưng ở chỗ quân y vẫn còn có vài người. Vì các trận
đấu gần đây nên người bị thương cũng nhiều hơn, ngày nào ở chỗ quân y
cũng nhốn nháo người ra vào. Lưu Tịch nằm ở giường trong cùng, cởi trần, nửa thân trên băng bó trắng toát, ở bả vai có máu thấm ra. Tay trái của hắn cũng băng bó, vết máu đã khô lại trên tay khiến cho vết băng thoạt
nhìn rất bẩn.
Lưu Tịch tựa hồ nghĩ tới chuyện thay băng, hắn dùng tay phải còn lành lặn cởi băng ở tay trái, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
“Để ta giúp cho.” Trữ Hạ đi tới, cười hữu hảo. Không để Lưu Tịch kịp từ chối, nàng đã kéo tay hắn qua.
Lưu Tịch nhìn nàng, không mở miệng nói gì. Bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, hắn chỉ có thể hít vào một hơi lạnh.
Vì vết băng để quá lâu nên đã dính vào với da thịt, vậy mà Trữ Hạ lại kéo một cái để nó rời ra…
“Thật xin lỗi!” Trữ Hạ vội vàng mở lời. Thấy miệng viết thương của
Lưu Tịch, chân nàng như mềm nhũn ra. Trên lòng bàn tay có hai vết thương dài, xiên qua toàn bộ lòng bàn tay, sâu đủ thấy cả xương. Bị Trữ Hạ kéo mạnh một cái, máu lại bắt đầu rỉ ra.
Trữ Hạ vội chạy tới chỗ lão quân y lấy thuốc bột và vải băng mới, sau đó trở về băng bó cho Lưu Tịch.
“Đau không?” Nàng cẩn thận từng li từng tí.
Lưu Tịch liếc nàng: “Nói nhảm.”
Trữ Hạ bỗng cười rộ lên: “Ngươi đã chịu nói chuyện với ta rồi à?”
Lưu Tịch khẽ giật mình, quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới nàng nữa. Trữ Hạ cũng chẳng để ý, lại nói tiếp: “Ngươi thật dũng cảm, nếu là ta, trừ phi đối mặt với người ta hận thấu xương thì ta chẳng làm được
như thế.”
Nghe vậy, Lưu Tịch không khỏi quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhìn
thẳng vào hắn, cười giảo hoạt: “Hoặc là coi địch nhân giả tưởng thành kẻ mà mình hận thấu xương.”
Lưu Tịch chỉ hừ lạnh một tiếng để đáp lại.
Trữ Hạ cười cười, lại kéo mạnh băng trên vết thương trên tay Lưu
Tịch, Lưu Tịch bị đau tới há miệng ra. Nàng cúi đầu cười thầm. Lưu Tịch
hung hăng trừng mắt với nàng.
Cùng Lưu Tịch nói chuyện một hồi nhưng thực ra chỉ có Trữ Hạ lẩm bẩm
một mình là chính. Một lát sau, Lưu Tịch nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Trữ Hạ kéo chăn cho hắn rồi mới rời khỏi địa giới quân y.
Trăng non như lưỡi liềm làm cho đêm cuối thu càng thêm lành lạnh. Trữ Hạ hít sâu một hơi, chậm rãi dạo bước trở về. Nhân sinh như mộng, mùa
thu năm trước nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc một năm sau mình lại ở
trong quân doanh Khế Sa.
Bỗng nhiên, từ đằng sau vươn tới một đôi tay, ôm lấy Trữ Hạ kéo vào dưới gốc cây tối mờ.
Một đôi con ngươi màu u lục như sói hoang nhìn nàng như đang nghiền ngẫm, tìm tòi cái gì.
Trữ Hạ vội vàng trấn tĩnh lại, dùng dáng vẻ tươi cười trả lời hắn: “Vương thân ái của ta, người có gì phân phó sao?”
A Mộc Đồ giữ chặt nàng giữa gốc cây và hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại ở trong quân doanh của ta?”
“Vì ta muốn cống hiến cho ngài.” Trữ Hạ cố gắng lấy ra một lý do mà mình cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
“Là vậy ư? Muốn cống hiến cho ta ư, vậy thì không bằng tới làm ấm
giường cho ta đi.” A Mộc Đồ cười nhẹ bên tai nàng, luồng khí nóng như có như không thổi vào tai nàng.
“Từ… từ từ…” Trữ Hạ cấp thiết gần chết, muốn đẩy hắn ra nhưng không
được, nàng chỉ có thể tiếp tục hô lên: “Ta sẽ lập công cho ngươi xem,
ngươi hãy để cho ta ở lại trong quân.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Mặt của nàng ngay sát mặt hắn, chỉ cách có một tấc, nhìn không ra trong ánh mắt u lục kia nghĩ gì.
“Vì sao?” A Mộc Đồ nhàn nhạt hỏi, ngón tay giữ lấy nàng hơi siết lại một chút.
“Ta không muốn tìm lý do nói dối ngươi, nhưng ta cũng không thể nào
nói thật được. Ta xin lấy danh thần Cam Tạp xin thề, ta sẽ trung thành
với Khế Sa!” Trữ Hạ lo lắng, vội vàng giơ tay lên thề thốt.
A Mộc Đồ cầm lấy tay nàng, xoa nhè nhẹ: “Đừng lấy danh nghĩ thần với
ta, ta không tin thần. Ta mới chính là thần của Khế Sa này.”
“Xin ngươi, hãy để ta ở lại đây!” Trữ Hạ cảm thấy không nắm bắt được
con người này, chỉ biết cầu khẩn hắn. Hiện tại mạng của nàng ở trong tay hắn, hắn thích bóp méo xoa tròn thế nào cũng được… Nhưng nàng không thể xảy ra chuyện được. Nàng còn phải tìm đệ đệ, nàng còn phải phục quốc.
Nàng có nợ máu cần phải đòi lại.
“Nói cho ta nghe, ta muốn nghe lời nói thật.” Ngón tay A Mộc Đồ nhẹ
miết trên lông mày nàng. “Ở Long Lâm Sơn trang, không phải ngươi còn có
một trượng phu sao? Ta muốn biết mọi chuyện.”
Trữ Hạ đứng bất động tại đó, quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh
mắt nàng chân thành mà tha thiết, hy vọng hắn có thể động lòng. Nhưng
Trữ Hạ hiển nhiên đã đánh giá thấp vị vua của một nước này rồi.
Ngón tay hắn từ trên gương mặt trượt xuống cổ, híp híp mắt, cười nói: “Nếu không nói, ta sẽ chém đầu ngươi. Như thế có phải rất đáng tiếc
không?”
Cho dù thái độ của hắn ngả ngớn nhưng Trữ Hạ biết hắn nói rất nghiêm
túc. Trong lời của hắn đã hàm chứa uy nghiêm không cho nàng cự tuyệt
rồi.
“Nếu ta nói rồi, ngươi sẽ cho ta ở lại ư?” Trữ Hạ giãy giụa lần cuối.
A Mộc Đồ nở nụ cười rất tươi, ánh trăng trên đầu cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
“Ngươi cảm thấy hiện tại có đủ vốn liếng nói điều kiện với ta sao?”
Trữ Hạ cắn răng: “Nói hay không nói ngươi cũng đều muốn chém ta, thế thì giết luôn đi.”
Nàng bi thương nhìn hắn, cố gắng muốn đánh một canh bạc cuối cùng.
Gương mặt nàng dưới ánh trăng mờ càng thêm tái nhợt, thê lương. Một dòng nước mắt xinh đẹp chảy xuống, rơi vào tay hắn.