ột đêm không ngủ.
Sáng sớm, Trữ Hạ gói ghém hành lý luốn rời đi, Tiếu Lăng kéo nàng lại.
Trữ Hạ nói:
“Ngươi đã nói, sau khi ta giúp ngươi xong sẽ để cho ta đi. Ngươi quá nguy hiểm so với sự tưởng tượng của ta, Tiếu công tử.”
“Thật vậy sao?” Tiếu Lăng cười khổ.
“Thật xin lỗi, ta không thể đi cùng được.” Trữ Hạ lại nói. Nàng không thể lấy tính mạng của bản thân đùa giỡn được. Tiếu Lăng lá gan lớn tới
nỗi dám đi ám sát hoàng đế thì nhất định không phải người thường. Mặc dù hắn không nói nguyên nhân, nhưng nàng cũng không hỏi.
“Cùng đi đi, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi Long Lâm sơn trang.” Tiếu
Lăng tay trái đè lên vai, vết thương đã không còn chảy máu nữa.
Chia tay ở chợ, Trữ Hạ cáo biệt Tiếu Lăng, khi đi cũng không quay đầu lại nhìn.
Nhìn nàng đi như tiêu sái, ung dung, nhưng Trữ Hạ lại không ngừng cười khổ.
Có trời mới biết là nàng vì bất đắc dĩ mới phải làm thế.
Nhưng dù sao cũng đã rời khỏi Bang Thập, ít nhất sẽ không bị đuổi giết nữa, và Tiếu Lăng cũng cho nàng rất nhiều bạc.
Coi như là không tệ rồi.
Một trận âm thanh náo nhiệt thu hút lực chú ý của Trữ Hạ. Nàng quay đầu nhìn về nơi ồn ào đó.
Trữ Hạ chen đám người đi vào, thiếu chút nữa bị họ đẩy cho rơi mũ.
Vừa giữ mũ nàng vừa hỏi thăm, mới biết được ở đây đang động viên đi
lính.
Trữ Hạ đi lên, gặp người ghi danh sách, trừng mắt nói: “Ta muốn ghi danh.”
Một nam tử phía sau lưng đẩy nàng ra, quát: “Ngươi mà cũng đòi đi lính.”
Trữ Hạ quay đầu nhìn lại, thấy một gã nam nhân cao lớn.
Không biết người Khế Sa ăn cái gì lớn lên mà lại cao lớn như thế này! Nghĩ lại, đến trâu ngựa của Khế Sa cũng rất nổi tiếng về sự to khỏe.
Trữ Hạ hung hăng trừng mắt với hắn, đứng ở một bên, nhường cho hắn ghi danh trước.
“Ngươi tên là gì?” Người ghi chép hỏi.
“Mãn Đại Ngưu.” Thanh âm hùng hổ đáp lại, Trữ Hạ thầm nghĩ, tên này đúng là hợp với hắn.
Đợi đến khi Trữ Hạ vừa ghi danh xong thì bỗng nhiên có người túm lấy
tay nàng. Nàng quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhận ra Tiếu Lăng.
Tiếu Lăng vẻ mặt tức giận, kéo nàng ra ngoài, quát lên:
“Nàng điên rồi! Một nữ nhân mà dám chạy tới đây đầu quân!”
Trữ Hạ giật tay ra khỏi tay hắn, xoa xoa cổ tay bị bóp tím, trừng mắt đáp lại:
“Liên quan gì tới ngươi?”
Tiếu Lăng vô cùng chán nản.
Hắn cũng không hiểu tại sao sau khi nàng rời đi thì chính mình cũng
chạy tới đây, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại phát hiện nàng đi
ghi danh đi lính. Quân đội có luật một khi phát hiện có nữ nhân là lập
tức chém đầu. Huống chi nàng còn là người của Bang Thập lại chạy tới đầu quân cho Khế Sa, một khi bị phát hiện thì dù có một trăm cái đầu cũng
không đủ chém.
Trữ Hạ vỗ vỗ vai hắn, lộ ra nụ cười đầy tự tin:
“Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng ta có suy nghĩ của ta. Hơn nữa, ta biết cách tự bảo vệ mình, sẽ không để bị phát hiện đâu.”
Nói xong, Trữ Hạ xoay người rời đi, lần thứ hai để cho Tiếu Lăng phải ngẩn ra:
“Đi là đi luôn, quay đầu cũng không thèm.”
Lúc nàng quay lại chỗ ghi danh nhận vật phẩm thì thấy Tiếu Lăng lại
đuổi theo, hai tay vỗ bộp xuống bàn một cái khiến cái bàn rung lên, làm
vài đồ vật trên bàn rơi xuống đất.
Hắn nói như quát: “Ghi danh. Tiếu Lăng.”
Tên ghi danh sách bị giật mình, bút lông cũng rơi xuống đất. Không
phải chỉ là báo danh thôi sao, cần gì phải hùng hổ hung hăng như hung
thần ác sát thế?
Trữ Hạ kinh ngạc nhìn tên ghi danh đang ghi tên lại, nàng kéo Tiếu Lăng qua một bên, thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng bị điên à?”
Tiếu Lăng nở một nụ cười ai oán: “Phải, ta điên rồi.”
Lần động viên lính này chỉ tổ chức quy mô nhỏ ở phía đông Khế Sa,
tổng cộng quân thu được là mười vạn, đều được đóng quân tập huấn tại
phía Tây Nam thành Lạc Bách. Từ thành Lạc Bách đến quân doanh đi hết
chừng mười lăm ngày hành trình, cũng không xa xôi lắm nhưng hai chân của Trữ Hạ như muốn rời ra. Nàng chắc chắn là quãng đường cả đời này nàng
đi cộng lại cũng không dài bằng mấy ngày qua.
Bởi vì xếp hành dựa vào thứ tự ghi danh nên Trữ Hạ, Tiếu Lăng và Mãn Đại Ngưu đều cùng hành quân ở một tổ.
Là tân binh nên tốc độ đi lại chậm đến là buồn cười. Hai ngày đầu
không có gì xảy ra, đến ngày thứ ba thì mọi người đều lộ ra vẻ mỏi mệt.
Hai chân Trữ Hạ đã nổi đầy bọng nước, bọng nước nổi lên rồi vỡ da và lại xẹp xuống. Dọc đường, Tiếu Lăng đều không ngừng chế giễu nàng, Trữ Hạ
mệt không cười nổi, Mãn Đại Ngưu cũng cười vang từng trận.
Tiếu Lăng giải thích với Mãn Đại Ngưu rằng hắn và Trữ Hạ là anh em
họ. Từ nhỏ thể chất của Trữ Hạ đã không tốt lắm, làm cho Mãn Đại Ngưu
vốn từ nhỏ đã khỏe như trâu bò phải ôm lấy Trữ Hạ đầy thông cảm.
Sau cùng, Mãn Đại Ngưu và Tiếu Lăng mỗi người giúp nàng mang một nửa
hành lý. Trữ Hạ trở thành tên lính duy nhất không phải mang vác gì.
Vốn là hành trình mười lăm ngày mà phải đi hai mươi ngày mới tới nơi. Dù vậy, khi đến doanh trại tập trung, ai cũng như được thoát thai hoán
cốt một lần, trên mặt đều tỏ rõ vẻ kiên nghị.
“Quân nhân vì nhà, vì nước mà hy sinh!”
Ngày đầu tiên tới quân doanh, Thống soái tối cao của quân doanh Nam
Bộ Khế Sa, tướng quân Long Mạt Cửu đã nói câu đầu tiên như thế.
“Thân là quân nhân, tính mạng của các ngươi đã không còn thuộc về
mình nữa. Hãy chuẩn bị tinh thần có thể hy sinh trên chiến trường bất cứ lúc nào. Hãy dùng tính mạng của mình để bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân
chúng.”
Biên chế quân đội của Khế Sa là mười vạn một sư đoàn, một vạn người
là một đoàn, ngàn người một doanh, trăm người một liên, hai mươi người
một đội. Tiếu Lăng, Trữ Hạ và Mãn Đại Ngưu đều ở Đoàn 1, Doanh 1, Liên
4, Đội 5. Tiếu Lăng được đánh số 114515, Trữ Hạ mang số 114508, còn Mãn
Đại Ngưu là 114507. Người trước nối đuôi người sau, xếp thành hàng dài
trật tự tiến vào trong doanh trại.
Tiếu Lăng xông vào trong doanh đầu tiên, chiếm lấy một chỗ sát tường làm chỗ ngủ cho Trữ Hạ, còn hắn thì ngủ cạnh nàng.
Trữ Hạ cảm kích cười với hắn, trong lòng không khỏi ấm áp.
Có đồng bạn cũng không tệ lắm.
Mà tân binh cũng không có thừa thời gian để nghỉ ngơi, sang ngày thứ hai đã phải khổ luyện.
Buổi sáng huấn luyện đánh với trụ cột. Buổi trưa, Mãn Đại Ngưu gọi
Tiếu Lăng giúp khiêng mấy cái thùng binh khí ra, là vũ khí huấn luyện
của đội.
“Chúng ta chỉ có hai mươi người, dùng nhiều như vậy được sao?” Trữ Hạ muốn đi lên giúp nhưng lại sợ vướng tay vương chân nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Để mấy thùng vũ khí lên sàn, Tiếu Lăng mở ra thì thấy có đủ cả mười tám loại binh khí. Đám tân binh đều hưng phán chạy tới thử.
“Nghe liên trưởng nói, các loại binh khí này đều phải học, nhưng cũng phải chọn cho mình một loại binh khí thích hợp nhất để dùng. Ba tháng
sau sẽ tiến hành tỷ thí binh chủng, trong quá trình tỷ thí sẽ có tướng
quân giám sát. Nếu được tướng quân coi trọng thì có thể được thăng chức
làm kỵ binh, hay hơn nữa là trưởng quan.” Mãn Đại Ngưu đem tin tức mới
nghe được nói cho mọi người, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Thấy đoàn
người vui vẻ chọn vũ khí cho mình, hắn cũng vội vàng đi tới chọn.
Tiếu Lăng cảm thấy sợ run.
Quân Khế Sa nổi danh tàn bạo không ngờ được huấn luyện ở chế độ này.
Từ trước tới giờ không ai chú ý tới, nhưng lấy hình thức luyện binh như
thế này, nếu khống chế tốt thì vô cùng có lợi, nhưng nếu không tốt thì
sẽ bị phản tác dụng.
Xem ra ở chỗ này có thể học được không ít chuyện hay. Khóe miệng của Tiếu Lăng theo đó lơ đãng nhếch lên.
Khóe mắt hắn liếc nhìn Trữ Hạ, thấy nàng đang cầm một cây đao lớn trên tay.
“Đã học qua bao giờ chưa?” Tiếu Lăng hỏi.
Trữ Hạ lắc đầu. Nàng ở trong cung chạy loạn cũng đã bị mẫu thân dạy dỗ rồi, huống chi là động tới đao kiếm.
“Đừng dùng đại đao. Khí lực của ngươi quá nhỏ, không thích hợp.”
Tiếu Lăng vừa nói vừa lấy từ trong rương vũ khí ra một đoản đao. Đao
này dài hơn chủy thủ một chút, dùng khá thuận tiện, là một vũ khí chuyên dụng của những chiến sĩ chuyên dùng vũ khí hạng nặng.
Trữ Hạ nắm cây đao trong tay, cảm thấy vô cùng thích hợp.
“Dùng hai cây.” Tiếu Lăng lại đưa thêm cho nàng một cây nữa: “Lực
lượng không đủ sẽ phải dùng tốc độ để bù. Song đao có thể vừa phòng ngự
vừa tiến công, một tay không ngăn được thì phải dùng hai tay.”
Trữ Hạ nghiêm túc gật đầu.
Buổi chiều hôm đó, sau khi phát xong vũ khí, cứ bốn liên của một
doanh được một giáo quan tới dạy. Người tới dạy đám người Trữ Hạ tên
Sùng Hàm, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt cương nghị, vừa nhìn đã biết là người trưởng thành trong chiến tranh.
Sau khi mọi người xếp hàng ngay ngắn, mấy binh lính lại đưa ra một dãy bia bắn tên, Sùng Hàm đã nói câu đầu tiên:
“Tên, là tay của tử thần.”
Hắn lại tiếp:
“Một thần tiễn thủ có thể trong thời gian ngắn nhất, khoảng cách xa
nhất, giết được nhiều quân địch mạnh nhất. Tấn công chỉ trong nháy mắt.
Mà đội cung tên dùng để phòng ngự hay phục kích cũng là tốt nhất, có thể lấy ít đánh nhiều, đạt được thắng lợi với tổn thất ít nhất. Ta muốn
nhìn xem, trong một trăm người ở đây, có thần xạ thủ nào hay không?”
Câu nói vừa dứt thì trong quân doanh cũng vang lên những tiếng reo
hò. Ở Khế Sa, thần xạ thủ chính là người được ngưỡng mộ nhất trong các
bộ lạc. Cưỡi ngựa, bắn cung luôn là những người mạnh mẽ ở Khế Sa, những
người đó tinh thần và cốt nhục như hòa vào làm một thể rồi.
Thấy mọi người phấn khích như thế, Trữ Hạ cũng muốn thử ra tay.
Mục tiêu cách trăm bước, đội của Tiếu Lăng có mười người, trừ hắn ra, chín người thì bảy người bắn trúng bia, điều này khiến hắn âm thầm kinh hãi. Chỉ mới là tân binh mà đã có tố chất như thế, không thể tưởng
tượng nổi là vài năm sau quân đội Khế Sa sẽ cường đại tới mức nào?
Tiếu Lăng là người bắn tên cuối cùng. Đến phiên hắn bắn, hắn hơi chần chừ suy nghĩ. Sau đó hắn kéo dây cung, nhắm về phía bia, bắn tên, mũi
tên trúng hồng tâm. Những người xung quanh đều hoan hô ầm ĩ.
Người Khế Sa bản tính hào phóng, có lòng dạ rộng rãi, hào sảng. Bọn
họ sùng bái anh hùng, ngưỡng mộ kẻ mạnh, không ngừng học hỏi, không
ngừng vươn tới mục tiêu cao nhất.
Tiếu Lăng bị không khí xung quanh ảnh hưởng, cũng không khỏi nở nụ cười thật tươi.
Mà ở một bên, Trữ Hạ lại như biết thừa rồi nên cũng không có phản ứng gì thái quá, nhìn bắn tên tưởng dễ dàng mà không ngờ lại khó như thế.
Nàng dùng toàn bộ sức lực, đừng nói là ngắm bắn, ngay cả kéo căng dây
cung cũng không nổi, hai tay run run không ngừng.
Nàng giương mắt nhìn về phía Tiếu Lăng. Tiếu Lăng cười mà như không
cười với nàng, chỉ nhún nhún vai mấy cái, như bất đắc dĩ nói: “Cái cung
nhẹ tênh cơ mà.”
“Tên, là tay của tử thần.” Trữ Hạ nhắc lại lời của Sùng Hàm đầy hàm
xúc, sau đó nói với Tiếu Lăng một cách chân thành: “Dạy ta đi.”
Sau đó, sáng sớm huấn luyện đánh cột, bước đi, đứng thành hàng, cùng
với chỉ thị thay đổi đội hình. Đây là kiểu rèn luyện khô khan nhất nhưng cũng là kiểu rèn luyện tố chất tổng hợp nhất. Về chiều là huấn luyện
binh khí, Tiếu Lăng không chỉ dạy nàng bắn tên mà còn dạy nàng đao pháp. Mỗi sáng, nàng là người rời giường sớm nhất, buổi tối đi ngủ muộn nhất. Trong lòng nàng hiểu rõ nhược điểm lớn nhất của mình chính là lực
lượng.
Cung còn kéo không ra, nói gì là bắn tên.
Cho nên Tiếu Lăng còn chuẩn bị huấn luyện thể xác cho Trữ Hạ. Mỗi
sáng sớm bắt nàng mang theo vật nặng chạy qua chạy lại trên giáo trường. Hơn nữa hắn còn mượn Sùng Hàm cung cứng cho nàng kéo, bao giờ kéo được
mới thôi.
Trời chiều tà, giáo trường nhuốm đỏ, ráng đỏ nhuộm thắm cả lá ngô
đồng. Trữ Hạ ở dưới gốc cây, cung đặt ở bên người. Tiếu Lăng tìm nàng từ lúc ăn cơm không thấy, đến giờ mới tìm ra.
Hắn đến gần, Trữ Hạ không mở mắt dù nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
“Ta không muốn bỏ cuộc, nhưng làm thế nào được, cánh tay ta bây giờ
giơ lên cũng không nổi rồi.” Trữ Hạ nói như khóc, cảm giác bất lực tràn
ngập trong lòng.
“Tại sao ta không là nam nhân chứ? Tại sao?” Nàng thốt lên đầy ai oán.
Tiếu Lăng xoa xoa tóc của nàng và ngồi xuống bên cạnh.
“Nàng cho rằng ta là thiên tài từ nhỏ sao?” Hắn nói nhẹ, ánh mắt nhìn về dãy núi xa xa. “Ta không phải là người có thiên phú, mà là cố gắng
mà đạt được. Từ khi ta năm tuổi, ta đã bắt đầu học bắn cung rồi.”
Lần đầu tiên nghe Tiếu Lăng nói về bản thân mình, Trữ Hạ nhổm phắt
dậy, nhìn hắn thật lâu. Ráng chiều làm cho vẻ mặt của hắn trở nên nhu
hòa, gần gũi vô cùng.
“Nhà ta có bảy anh em, ta là con thứ tư. Đại ca và ta do cùng một mẹ
sinh ra, hắn lớn hơn ta bảy tuổi. Mẹ ta là vợ cả của cha, nhưng khi ta
bốn tuổi thì người qua đời. Đại ca ở bên cạnh ta, chăm sóc ta, không bao giờ tranh giành với ai. Nhưng ta không giống huynh ấy, ta không chịu
được ánh mắt kì thị của những huynh đệ khác trong nhà, cái gì ta cũng
muốn mình là người xuất sắc nhất. Năm tuổi ta bắt đầu học bắn cung,
không tới một năm tời gian, nước sơn trên cung hoàn toàn bị tróc ra.
Bình thường muốn đạt tới điều đó cũng phải mất bảy, tám năm.” Nói tới
đây, Tiếu Lăng nhìn vẻ mặt của Trữ Hạ lúc này đầy không tin tưởng, lại
gõ nhẹ một cái lên đầu nàng: “Không tin sau này ta đưa cho nàng xem, cây cung đó ta vẫn còn giữ đấy.”
Chẳng qua là, không biết có cơ hội này hay không?
“Kể tiếp đi.” Trữ Hạ tò mò nhìn hắn đang cười. Nàng tin hắn.
“Ban đầu, tay ta nổi đầy bọng nước, vừa đụng vào là đau. Nhưng ta sĩ
diện, không để ai biết nên chỉ lén chạy đến chỗ vắng người ngồi khóc, có lần ta bị đại ca trông thấy. Ta từng rất hận hắn, hận hắn hèn nhát, yếu ớt. Ta từng nghĩ, nếu như hắn mạnh mẽ hơn thì ta đã không phải cố gắng
tranh giành trước mặt những người anh em khác như thế. Sau này ta mới
biết là ta sai. Năm ta bảy tuổi, trong lúc đi tế tộc, ta bị bắt cóc.”
Nói đến đây, tuy Tiếu Lăng vẫn cười nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ đau thương.
“Ta chưa bao giờ lại nghĩ đại ca dũng cảm như thế. Trong ấn tượng của ta, dù cho đám thiếp thất của cha hay những huynh đệ khác nói gì, đại
ca chưa bao giờ cãi lại, hắn chỉ lặng yên làm tốt chuyện của mình, mọi
việc đều dĩ hòa vi quý. Ta vẫn cho là hắn hèn yếu, nhưng lần đó, hắn lại đi cùng đám thị vệ của phụ thân tới cứu ta, lại thay ta lãnh một đao.
Cái sẹo do
đao này gây ra, đến giờ vẫn ở trên ngực hắn.”
Nói tới đây, Tiếu Lăng vươn tay vào trong ngực, lấy ra cái nhẫn, kéo tay trái của Trữ Hạ tới, đeo nhẫn lên ngón cái của nàng.
“Ngày đó thấy ta khóc, đại ca đem nhẫn của mẹ đeo lên tay ta, đeo lên ngón cái, nói rằng ngón cái đeo nhẫn có thể phòng ngừa tên bắn trúng.”
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, du dương như đang nhớ lại những hồi ức xưa
cũ, làm cho người ta đều bình tâm trở lại.
Trên nhẫn vẫn còn hơi ấm của hắn, cái ấm áp này làm cho Trữ Hạ liên tưởng tới tay của mẫu thân.
Nàng nói: “Không được, ta không thể nhận, vật này rất quý trọng.”
Tiếu Lăng cười lắc đầu: “Trả ta cũng vô dụng, tay ta lớn như thế, đã
không thể đeo vừa rồi. Coi như cho nàng mượn đi, đợi tới khi nó vô dụng
với nàng thì trả lại cho ta.”
Chiếc nhẫn kia chỉ là một chiếc nhẫn màu trắng bạc, rất rộng, thô và
to, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy những hoa văn
được khắc hoa rất tinh tế. Mặc dù năm tháng đã bào mòn đi không ít,
nhưng hoa văn vẫn còn nhìn rõ, chỉ không còn sáng như ban đầu.
Trữ Hạ từng có rất nhiều nhẫn, cái nào cũng hoa lệ và quý giá hơn chiếc nhẫn này nhiều, nhưng nàng chưa từng đeo một cái nào.
Trữ Hạ cười khẽ, nhiệt độ ấm áp của chiếc nhẫn này lại hoàn toàn khác.
“Đi ăn cơm thôi!” Tiếu Lăng cười phá lên, thanh âm hào sảng như bầu
trời bao la. Trời chiều làm cho bóng của hắn đổ dài trên mặt đất, cùng
với nàng nhìn vô cùng hòa hợp.