Sau khi Mạc Lăng Tiêu đến thành Kính An, đều đầu tiên hắn làm là yêu cầu đàm phán với Hưng Trịnh Vương.
Hưng Trịnh Vương không biết làm thế nào lại chạy tới hỏi Lạc Bình Xuyên.
Lạc Bình Xuyên khẽ cười đáp: “Hắn chắc chắn là muốn ngài tha cho một đám đại thần của hắn!”
”Những người kia bị nhốt lại rồi, vẫn đều sống tốt đấy!” Hưng Trịnh
Vương lau mồ hôi theo thói quen: “Tướng quân, chúng ta phải làm gì mới
phải?”
”Ngài chỉ cần kéo dài một ít thời gian của hắn là được rồi. Cứ nói
với hắn, cho ngài quay về suy nghĩ đã.” Bộ dáng chuyện trò vui vẻ của
Lạc Bình Xuyên chẳng hề giống với vẻ đang bàn chuyện chiến tranh, dường
như chỉ đang nói đến một ván cờ khó nhằn không liên quan lắm.
”Kéo dài thời gian, sau đó thì sao?” Hưng Trịnh Vương hỏi.
Lạc Bình Xuyên đứng lên, vươn vai một cái, đi đến ngoài cửa sổ ngắm
nhìn thời tiết có chút âm u, lẩm bẩm: “Liệt hiện giờ có lẽ đã nắm được
Phiên thành rồi, không bao lâu nữa đâu, không bao lâu nữa sẽ giết tới
đây...”
Sau khi Mạc Lăng Tiêu đến thành Kính An một ngày, năm vạn nhân mã của Lôi Nhược Nguyệt đã dừng lại cách hơn mười dặm sau lưng Mạc Lăng Tiêu,
hơn nữa Lôi Nhược Nguyệt còn chủ động tự tới yêu cầu gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên Mạc Lăng Tiêu gặp Lôi Nhược Nguyệt, không giống với những gì hắn tưởng tượng lắm.
Sớm biết hắn là loại người chí tình, cũng là kẻ tích cách tàn nhẫn,
hành sự gọn ghẽ, am hiểu sâu sắc mưu quyền, lại không biết hắn là người
khoan thai thanh bạch như vậy.
Lần đầu tiên thấy hắn, đã cảm thấy con người này vốn nên là một bức
tranh thủy mặc, vẻ trong veo thuần khiết nơi giữa hai đầu lông mày giống hệt như một đứa bé, cặp mắt đen láy ngập hơi nước, biểu cảm lộ ra vẻ
đau thương nồng đậm không tài nào tán đi được. Hắn mặc áo choàng màu
nguyệt bạch đứng trong gió, không nói lời nào, mà khiến cả thế giới chỉ
vì một cái thoáng nhìn này mà tĩnh lặng.
Mưa bay bay rơi lên mặt ô rồi nhỏ xuống, thấm ướt áo choàng của hắn,
tay áo thêu chìm tơ vàng vân nước tung bay trong gió, thanh dật thoát
tục. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ nhẹ nhàng mà ưu
thương nhàn nhạt nơi giữa hai đầu lông mày, phảng phất như một linh hồn
thuần tĩnh vương vất chốn nhân gian quên đường về. Chỉ có chút sắc nhạt
điểm trên môi, có sinh khí thêm một chút.
Đây là Lôi Nhược Nguyệt.
Đây là Lôi Nhược Nguyệt đứng trên đỉnh quyền lực của Bang Thập.
Mạc Lăng Tiêu lại chỉ thầm thở dài trong lòng.
”Nàng đâu rồi?” Đây là câu nói đầu tiên của Lôi Nhược Nguyệt từ lúc trông thấy Mạc Lăng Tiêu.
Mạc Lăng Tiêu nói: “Quăng đi rồi!”
Lông mi của Lôi Nhược Nguyệt khẽ run, mất hồn. Mái tóc đen của hắn rủ xuống tán lạc trước ngực, đen như mực, làm mờ đi dung nhan tái nhợt của hắn.
Mạc Lăng Tiêu dừng một lát, chậm rãi nói: “Ta không nỡ trói nàng lại.”
Lôi Nhược Nguyệt vẫn không nói, nhìn hắn thật lâu rồi mới đáp: “Ta nghe nói nàng ở gần chỗ này...”
”Ta sẽ tìm được nàng.” Mạc Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi mỏi mệt: “Và còn nữa, cảm ơn ngươi.”
Lôi Nhược Nguyệt gật đầu không hiểu, ngay cả lời cáo biệt cũng không hề nói, lập tức xoay người rời đi.
Thiên hạ lớn như vậy, tìm một người, chính là khó như vậy. Sau khi gặp thoáng qua, có phải rốt cuộc không tìm ra nhau?
Việc Hưng Trịnh Vương với Mạc Lăng Tiêu đàm phán quả giống như những
gì Lạc Bình Xuyên sở liệu, một kẻ đòi người, một kẻ từ chối. Nhưng điều
vượt quá dự kiến của Lạc Bình Xuyên chính là lần đám phán này của Mạc
Lăng Tiêu cũng là ngụy trang! Cũng trong đêm đó, hắn sẽ cứu đi toàn bộ
đại thần đang bị giam giữ trong thành Kính An.
Hắn ngàn tính vạn tĩnh, lại không để ý đến vấn đề rằng hoàng cung có thể sẽ có mật đạo khác.
Vì vậy sau đó, điều mà hắn phải đối mặt, chính là cuộc chiến công thành của đại quân Hán Thống hùng mạnh.
Khi Lạc Bình Xuyên vừa hay tin đám người Hồng Tạp đã được cứu đi,
liền nói với Trữ Hạ: “Nàng lắng tai nghe cho kỹ, nến như quân Hán Thông
tiến công vào, nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, đây là
chiến trường thực sự, không phải trò chơi! Tuyệt đối không được chạy
lung tung, ta sẽ không tiếc một cái giá lớn để bảo vệ nàng bình an.
Nàng sững sờ nhìn hắn rồi hỏi: “Mạc Lăng Tiêu sẽ tiến công vào sao?”
Không đợi Lạc Bình Xuyên trả lời, đúng vào lúc Trữ Hạ hỏi câu này, Mạc Lăng Tiêu đã bắt đầu công thành rồi.
Lạc Bình Xuyên thủ thành, tất nhiên là phải vững hơn Hồng Tạp rất
nhiều, có điều đối thủ là Mạc Lăng Tiêu. Những thứ khác không nói, chỉ
bằng vào việc cực kì hiểu rõ địa hình của tòa thành này, về ưu điểm
nhược điểm của thành Kính An này, không một người nào có thể rõ ràng hơn hắn.
Trận đánh này nhất định là một tràng ác liệt, không được phép có lấy một điểm sơ sẩy.
Lạc Bình Xuyên dẫn theo Trữ Hạ đi bên mình, đi lên lầu chỉ huy trên
cao, bắt đầu bày bình bố trận với địa đồ trong thành. Con người Hưng
Trịnh Vương này mặc dù không thông minh, nhưng lại hiểu rất rõ lúc nào
nên làm cái gì, hơn nữa năng lực chấp hành rất mạnh, rất phối hợp điều
binh theo hiệu lệnh của Lạc Bình Xuyên.
Lúc toàn bộ tướng lãnh nhận lệnh rời đi, Lạc Bình Xuyên đứng trên
tháp cao nhìn về phía xa rồi hỏi Trữ Hạ: “Nếu như Mạc Lăng Tiêu tìm được nàng, nhất định sẽ không giết nàng, đúng không?”
Trữ Hạ yên lặng ngồi một bên, cúi đầu không nói được câu nào.
Lạc Bình Xuyên quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng cười cười: “Không
sợ, ta nói rồi, sẽ không tiếc một cái giá lớn để bảo vệ nàng bình an.”
Bên tai truyền đến tiếng trống trận rung trời, cả mặt đất cũng bắt đầu dao động.
Địa đồ quân dụng trên bàn lớn bắt đầu run rẩy, nhảy lên, rơi xuống,
lại nhảy lên, lại rơi xuống, phát ra tiếng vang dồn dập khiến người bực
bội.
Hô hấp bắt đầu trở nên khẩn trương, cách xa như vậy, vẫn có thể cảm
nhận được tiếng kêu gọi thảm thiết. Quả nhiên, tâm tình bất đồng, cảm
thụ cũng khác nhau. Lần trước khi ở Phiên thành, nàng hoàn toàn không
thấy sợ hãi như vậy.
Không mong ắt sẽ được, đúng là có đạo lý, hiện giờ có dục vọng muốn sống rồi, cho nên sợ hãi.
Điều mình sợ, không phải chỉ là các chết của mình, mà còn là người khác.
Thực ra nàng không phải chưa từng giết người bao giờ, lúc ở thành
Kinh Cúc còn từng giết rất nhiều người cùng với Lạc Bình Xuyên.
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lạc Bình Xuyên, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân, A Mộc Đồ sẽ đến chứ?”
Lúc Lạc Bình Xuyên quay đầu lại trên mặt còn hiện lên vẻ kinh ngạc,
hắn cười nói: “Sẽ đến. Bởi vì nàng ở đây, cho nên ngài ấy nhất định sẽ
đến.”
Trữ Hạ yên tĩnh ngồi bên cạnh Lạc Bình Xuyên, đói bụng thì ăn cơm,
mệt mỏi liền nằm trên ghế dài mà ngủ. Nàng một mực không nói, các tướng
lĩnh ra ra vào vào cũng chưa từng chú ý đến rằng ở đây còn có một nữ
nhân.
Mạc Lăng Tiêu tiến công liền hai ngày, dường như không ngừng lại, tất cả mọi người đều tỏ vẻ mệt mỏi, kể cả Lạc Bình Xuyên.
Hắn không biết lúc nào thì thành bị công phá, hắn cũng không biết khi nào thì viện quân của A Mộc Đồ sẽ đến. Thời gian không xác định lại
khiến con người càng dễ mỏi mệt, bởi vì đối với chiến tranh mà nói, nửa
nén hương cũng có thể cải biến kết cục triệt để.
Khi đêm đã vào sâu, Mạc Lăng Tiêu lui binh. Lạc Bình Xuyên xoa khóe mắt, hít một hơi thật sâu.
Trữ Hạ đã ngủ rồi, nàng có vẻ thấy lạnh, thân thể co lại thành một
đống, thảm bị nàng đá xuống chân, một nửa đắp lấy chân, một nửa rủ xuống mặt đất.
Lạc Bình Xuyên nhẹ nhàng bước đến kéo thảm đắp lên cho nàng, đứng một bên nhìn nàng hồi lâu. Hắn chỉ có thể nhìn xa, dù có là từ khoảng cách
gần thế nào, cũng chỉ có thể nhìn xa.
Trong phòng chỉ còn ngọn đèn dầu, không sáng lắm, khi gió thổi vào
còn lay động, sau đó ánh sáng biến ảo trên khuôn mặt nàng, lúc sáng lúc
tối.
Lúc ngủ, lông mày nàng vẫn nhíu chặt, thân thể co rúm lại, thoạt nhìn cực kì nhỏ nhắn xinh xắn, đặc biệt khiến người trìu mến.
Thế nhưng một tiểu đông tây như vậy, gan lại lớn đến mức lật trời.
Nàng cũng mệt mỏi rồi, giằng co lâu như vậy... lâu đến mức lòng hắn cũng bắt đầu đau.
Lạc Bình Xuyên cười giễu một cái, vuốt vuốt khóe mắt đột nhiên khô chát.
Đã hai ngày không ngủ, hắn tùy tiện ngồi xuống mặt đất, dựa vào ghế dài mà nàng đang nằm, nhắm mắt lại liền thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, là bị lính gác đánh thức.
Ngay lúc tối tăm nhất trước bình minh này, Mạc Lăng Tiêu đã phát động đợt công kích cuối cùng, đội hình cường đại nhất từng trước đến đây.
Lạc Bình Xuyên rất rõ ràng, lần này khó mà cầm cự được nữa rồi.
Trước bình minh là lúc tối tăm nhất, là lúc mà lòng người yếu ớt
nhất, là thời khắc mệt mỏi nhất của đám binh sĩ vừa chợp mắt... quả thực chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Hắn tỉnh lại, lên tinh thần chỉ huy lần cuối cùng.
Trữ Hạ bị đánh thức, ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn hắn điều động nhiệm vụ cho các tướng sĩ ra ra vào vào, rất nghiêm túc. Một Lạc Bình Xuyên
nghiêm túc cực kì mà nàng từng gặp trước kia cũng chưa bao giờ đến mức
như vậy.
Lúc trời tảng sáng, mưa tạnh rồi. Vẻ mù mịt kéo dài suốt bao ngày qua đã biến mất tăm, nắng mai xán lạn tỏa sáng khắp nơi.
Tiếng trống dồn dập, hò hét rung trời, Lạc Bình Xuyên kéo tay Trữ Hạ, chỉ nói một chữ: “Đi!”
Hắn đã gắng hết sức, chống chọi suốt ba ngày, vẫn không đợi được viện quân của A Mộc Đồ.
Lúc chạy xuống khỏi tháp, ánh nắng rực rỡ đến mức Trữ Hạ không mở nổi mắt. Gió sớm thổi đến mang theo hơi lạnh, cảm giác chạy trốn cũng quét
đi những lo lắng trong lòng nàng suốt mấy ngày qua.
Nàng vừa chạy vừa nói với Lạc Bình Xuyên: “Không biết có phải sau cơn mưa trời lại sáng không nữa, sao tâm trạng ta lại tốt thế này chứ?”
Lạc Bình Xuyên quay đầu lại nhìn nàng một cái, tràn đầy ôn nhu, rồi cười nói: “Nàng điên mất rồi!”
”Đại khái chắc là vì ta cảm giác được, cuộc chiến này vốn dĩ không
nên đánh rồi.” Nàng cười đáp: “Mặc dù thua, cũng là kết cục đã định rồi. Nơi này vốn là nhà của Mạc Lăng Tiêu, chúng ta không nên làm tu hú
chiếm tổ chim khách.”
Lạc Bình Xuyên chạy xuống khỏi tòa tháp, một tay cầm kiếm một tay kéo Trữ Hạ, từ trong đám người hỗn loạn chém giết ra một con đường, quay
đầu nhìn nàng cười: “Thật sao, nhưng trước kia nàng lại không nghĩ thế!”
”Hả? Trước kia ta nghĩ thế nào?” Trữ Hạ cười trốn sau lưng Lạc Bình Xuyên. Cảm giác được người bảo hộ kỳ thực không tệ chút nào!
”Trước kia, lòng báo thù của nàng rất nặng.” Lạc Bình Xuyên kéo Trữ
Hạ né tránh đại quân Hán Thống đang tràn vào thành, cũng nở nụ cười với
nàng: “Trước kia, nàng quật cường đến mức làm người ta chán ghét.”
Trữ Hạ bĩu môi: “Ngươi không hiểu rồi, đấy gọi là ngoan cường! Gọi là kiên trì có nguyên tắc!”
Lạc Bình Xuyên nghiêng đầu dò xét nàng với vẻ mặt kỳ thị: “Như nàng,
cùng lắm gọi là cố chấp, còn không biết xấu hổ nói mình ngoan cường.
Tính tình tệ như con bò. Còn là một con bò cái đang mang thai!”
”Ngươi mới là bò!” Trữ Hạ trừng mắt liếc hắn một cái, nói xấu xa:“Theo cách nói của ngươi, lão đại nhà ngươi là bò đực rồi, nhỉ? Hắn là
bò, thế ngươi là cái gì?”
”Vừa nãy còn nói thiếu một chút, còn thiếu miệng lưỡi sắc bén làm
người khác chán ghét!” Lạc Bình Xuyên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu:“Được rồi, ta biết rồi, dù sao gặp được nàng vốn dĩ chẳng có chuyện tốt
đẹp gì!”
”Gặp được ta là vinh hạnh của ngươi! Nhìn vận may của ngươi tốt thế
nào kìa!” Trữ Hạ cười xấu xa: “Nể tình chúng ta có duyên như thế, ta thu ngươi về làm tiểu thiếp nha!”
Lạc Bình Xuyên mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn nàng hằm hằm.
Trữ Hạ cười càng vui vẻ, lại giả bộ ngây thơ vô tội nói: “Thân ái,
không phải ta không muốn cho ngươi làm lớn*, mà chỉ sợ lão đại nhà ngươi không chịu ấy!”
Lạc Bình Xuyên bỗng nhiên giơ kiếm đâm về phía nàng, dọa cho Trữ Hạ
thét một tiếng nhắm mắt lại, nghĩ thầm trò đùa quá trớn này thật là
không thú vị!
Nàng bị một lực kéo mạnh về phía trước, đập vào ngực Lạc Bình Xuyên,
đón lấy một hồi tiếng máu tươi nặng nề bắn ra phía sau lưng nàng, lúc
này nàng mới mở mắt ra, phát hiện một kiếm kia của Lạc Bình Xuyên đã đâm trúng vào tên lính định tấn công nàng ở phía sau.
Đứng thẳng người, xoa xoa cái trán bị đau, Trữ Hạ phát hiện Lạc Bình Xuyên đang cười với nàng cực kì tà ác.
”Chỉ bằng lá gan này của nàng mà cũng dám đùa giỡn bản tướng quân! Hừ hừ!” Hắn cười nhạo xong, quay đầu đi luôn. Trữ Hạ nhìn quanh con hẻm
nhỏ lạ lẫm, bỗng nhiên thấy lòng quạnh quẽ, tranh thủ thời gian hấp tấp
theo sau.