Lúc nàng tỉnh lại thì thấy mình vẫn đang ở trong
ngực hắn. Nàng không nhìn thấy hắn nhưng lại có thể cảm nhận được mùi
hương quen thuộc trên người hắn.
“Trữ Hạ.” Nàng nghe thấy hắn thấp giọng gọi tên nàng.
“Đừng… Đừng chiến tranh nữa.” Thanh âm nàng khàn khàn nói với hắn. Đây là câu đầu tiên nàng nói với hắn khi gặp lại.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó ôm chặt nàng, nói: “Được!”
Nàng tựa trong ngực hắn, có thể nghe được tiếng tim hắn đập thình thịch. Bộ ngực hắn luôn ấm áp như trước đây.
“Trời tối rồi sao? Sao không đốt đèn?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Nàng nghe thấy hô hấp của hắn không ổn, cánh tay ôm nàng càng thêm siết chặt…
“Sao thế?” Thanh âm của nàng yếu ớt, không còn ngang ngược như trước, thật sự làm người ta phải đau lòng.
Nàng cảm nhận được hắn hôn lên trán nàng. Hắn không nói gì, người vẫn còn run rẩy.
Nàng cười khẽ: “Có phải ta mù rồi không?”
“Xin lỗi nàng, đáng lẽ ta không nên để nàng rời đi…” Giọng hắn nghẹn ngào. “Nếu như lúc trước không buông tay, có lẽ nàng…”
Nàng yên tĩnh dựa trong ngực hắn, trầm mặc không nói.
Lúc đưa ra lựa chọn, nào có ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc A Mộc Đồ thấy Trữ Hạ ôm thi thể Lôi Nhược Nguyệt ngồi dưới đất, mặt mũi toàn là máu, hắn cảm giác mình không thở nổi.
Lôi Nhược Nguyệt chết đi, nàng không rơi lệ, từ trong mắt nàng chảy ra toàn là máu.
Tự do phải đánh đổi bằng nhiều thứ. Nàng tranh giành vận mệnh, còn hắn chỉ tranh giành một mình nàng.
Nếu sớm biết kết quả thế này, dù phải trói nàng lại hắn cũng sẽ không để nàng rời đi. Hắn cho rằng nàng không muốn ở bên mình nên để nàng ra
đi, không ngờ con mèo nhỏ dễ lạc đường này lại lạc tới mức không tìm
thấy đường ra cho mình.
“Hắn đâu rồi?” Nàng bình thản hỏi.
Hắn nhẹ nhàng sửa lại sợi tóc tán loạn trên trán nàng, nói: “Để người của hắn đưa về rồi.”
Nàng gật gật đầu, không nói gì nữa.
Trăm vạn đại quân của A Mộc Đồ xâm nhập vào nội địa Hán Thống, lúc
mọi người còn cho rằng Hán Thống từ nay về sau phải thay đổi triều đại
thì bọn họ lại đột ngột rút khỏi đất nước này.
Một nước đi này, ngay cả Mạc Lăng Tiêu cũng phải ngây người rất lâu.
Hắn ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn dấu tay trơn bóng. Dấu bàn tay rất nhỏ, dường như là tay của nữ nhân.
Trong quân của Hưng Trịnh Vương không có nữ nhân, mãi đến khi A Mộc Đồ lui binh hắn mới biết, thì ra nàng ở trong thành Kính An.
Trên mặt đất là một mảnh bừa bãi, có dấu vết của khung đặt đồ nướng,
long bào vàng óng ánh của hắn trở thành than củi để nướng thịt, chỉ còn
lưu lại một góc nhỏ nằm cô đơn trên mặt đất.
Nữ nhân này luôn làm ra những sự tình khiến người ta không thể tiếp nhận nổi.
Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn thấy bức tranh treo trên tường, bức tranh vẽ
một người con gái, mắt miệng tươi cười, tóc ngắn, xiêm y vàng nhạt như
hòa tan cùng ánh sáng mặt trời.
Bức họa giống hệt người thật, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng
không sai một ly. Mặt ngoài trang vẽ đã cũ nát, tựa như đã bị người ta
sờ lên rất nhiều lần. Thế nhưng các nét vẽ vẫn vô cùng rõ ràng, như
tưởng niệm người ta không bao giờ xóa nhòa được…
Bức họa chỉ vẽ người mà không có đề từ, không có con dấu, bên dưới
góc phải của bức tranh chỉ có hai chữ thật nhỏ viết bằng nét Khải: Cả
Đời!
Nữ tử này chính là cuộc sống của Mạc Lăng Tiêu hắn.
Hắn nhìn bức họa thật lâu, nước mắt lặng lẽ trào ra rồi nhanh chóng
bốc hơi. Đến khi không còn chút dấu vết nào nữa, hắn mới đứng lên, gỡ
bức họa xuống, cuộn lại.
Từ nay về sau, nàng và hắn sẽ không còn liên quan gì nữa.
Hắn không nghĩ được lý do khiến A Mộc Đồ lui binh là gì ngoài nàng.
Hắn không biết nếu được lựa chọn một lần nữa, hắn có thật sự sẽ sớm đem
nàng cao chạy xa bay không?
Thế như chuyện tàn khốc nhất trên đời này là không bao giờ tồn tại hai chữ ‘nếu như’.
Một tháng sau, Mạc Lâm Phong trở về từ Nam Cương, được phong làm thái tử. Sau khi Hán Thống trải qua một trường đả kích này, phế cũ lập mới,
Mạc Lăng Tiêu lại bắt đầu một lần nữa xây dựng lại vương quốc.
Mà sau khi Lôi Nhược Nguyệt chết, quyền lực ở Bang Thập lại một lần
nữa thay đổi. Con trai thứ ba của quốc vương bù nhìn đạt được sự đồng ý
ngầm của người đang nắm giữ binh quyền – Đại tướng quân Tần Chính, thế
áp quần hùng, bức cha thoái vị, từ đó Bang Thập cũng bước sang một cục
diện hoàn toàn mới.
Mùa hạ trôi qua rất nhanh, tựa như ánh sáng xẹt qua, không thể nào giữ lại được.
Trữ Hạ theo A Mộc Đồ trở về Hoàng cung, thường xuyên cả ngày không nói một câu nào, chỉ ôm lấy thân nằm ngẩn người trên ghế tựa.
Nếu là lúc trước, nàng còn có thể nhìn trời xanh, nhưng bây giờ nàng chẳng còn thấy gì cả.
Lúc hạ táng Lạc Bình Xuyên nàng cũng không tới. Rất nhiều đau thương
ập tới làm nàng không thể thừa nhận được. Nàng giam lòng lại, một mình
tự chữa lành vết thương.
Thời tiết mát mẻ dần, bụng nàng cũng dần lớn lên, thân thể cũng béo
ra. Nàng chỉ có thể nằm ngửa, yên tĩnh nghe Bát Hoàn kể chuyện.
Đối với nàng mà nói thì ngày hay đêm cũng chẳng khác gì nhau, muốn
ngủ lúc nào thì ngủ, không muốn ngủ lại nằm ngẩn người. A Mộc Đồ thường
xuyên tới với nàng, dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần nàng không ngủ
thì hắn cũng sẽ lặng lẽ ôm lấy nàng, thỉnh thoảng nói chuyện, nhưng
nhiều khi chẳng nói câu nào.
A Mộc Đồ muốn trả Tử Vụ về Bang Thập. Hắn và Tam công tử - Bang Thập
Vương đương nhiệm đã từng quyết định sẽ đem người ‘đổi trắng thay đen’.
Hậu cung Khế Sa quạnh quẽ, bình thường không có ai, cũng không có
người nào được gặp các phi tần, nương nương. Thế nên trong dân gian đồn
rằng, chủ mẫu hậu cung của A Mộc Đồ vẫn là công chúa Bang Thập kia, chỉ
là người hiện tại cũng không phải người mà người ta vẫn nghĩ.
Vì vậy đến đầu mùa đông, khi tuyết bắt đầu rơi, Tử Vụ tới chào tạm biệt Trữ Hạ.
Tử Vụ nhìn Trữ Hạ bụng đã lớn một chút, cầm chặt tay nàng, cười nói:
“Hạ Trữ, tỷ cần phải chăm sóc tốt cho mình nhé. Sau này, ở trong hoàng
cung đáng sợ này cũng chỉ còn mình tỷ thôi.”
Trữ Hạ gật đầu, không nói gì.
Tử Vụ dừng lại một chút, lại nói: “Tỷ tỷ, ta có câu này đang băn
khoăn không biết có nên nói cho tỷ nghe hay không… Nếu như không nói, có lẽ cả đời này ta cũng không có cơ hội gặp lại để nói cho tỷ nghe nữa.”
Trữ Hạ không nhìn thấy nhưng vẫn hướng mắt về phía nàng ta.
Tử Vụ cầm chặt tay nàng, nói: “Tỷ có biết Lôi Nhược Nguyệt chết thế nào không?”
Thân thể Trữ Hạ run rẩy một chút, nhưng vẫn không nói gì. Vấn đề này
nàng đã sớm tự hỏi, thế nhưng một một không dám truy cứu, cũng không
muốn truy cứu nữa.
Tử Vụ vỗ vỗ tay nàng, nói: “Nhược Nguyệt ca ca bị A Mộc Đồ giết chết đấy.”
Về sau Tử Vụ còn nói thêm mấy điều nữa nhưng Trữ Hạ chẳng còn nhớ
nổi. Nàng ngồi yên trên ghế tựa, hai mắt nhìn về đằng trước không có một chút ánh sáng nào. Nàng không thể trách cứ hắn, trong chiến tranh, việc giết chết địch nhân chính là bảo vệ chính mình, tựa như nàng đã giết
tên tiểu binh quèn Khế Sa vậy.
Thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng khổ sở, khổ sở muốn chết.
Buổi tối khi A Mộc Đồ tới, thấy bàn ăn vẫn còn nguyên, hắn dùng ánh
mắt hỏi thăm Bát Hoàn đứng ở một bên. Bát Hoàn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn ra hiệu để Bát Hoàn đi ra ngoài rồi mới tới bên cạnh Trữ Hạ, lúc
ngón tay hắn chạm vào mặt nàng, hắn có cảm giác nàng rụt về sau một
chút.
“Trữ Hạ?” Hắn cẩn thận gọi nàng, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chăn
choàng lên người nàng, lại thuận tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói:
“Không cần sợ, là ta.”
Nàng hơi kháng cự, mặc dù chỉ thoáng một cái nhưng hắn lại cảm nhận thấy ngay.
“Chúng ta ăn cơm đã nhé?” Hắn dụ dỗ nàng, nhẹ tay vỗ về tấm lưng gầy gò của nàng.
Mặt nàng dán lên ngực hắn, nàng có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập
mạnh. Trên người hắn có mùi đàn hương thoang thoảng, nhẹ nhàng và khoan
khoái.
Độ ấm và hương thơm này từng làm nàng an tĩnh xuống, thế nhưng hôm nay lại khiến nàng kinh hoảng.
Nàng chậm rãi mở miệng: “Lúc ở thành Kính An, sao chàng lại tới muộn?”
Hắn sững sờ, cúi đầu hôn lên môi, lên mắt nàng, nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của ta.”
Trữ Hạ cười nhạt, không nói gì. Tại sao hắn lại chỉ nói một câu “Thực xin lỗi” mà không giải thích gì? Lễ vật cuối cùng mà Lôi Nhược Nguyệt
tặng cho nàng chính là đôi mắt mù này.
Mù cũng tốt.
“Đừng tìm người trị mắt cho ta nữa.” Nàng nói.
Thân thể A Mộc Đồ cứng lại, thanh âm khàn khàn. “Được.”
Hắn đã từng tìm người tới trị mắt cho nàng, nhưng lúc đàu nàng không
chịu gặp người ngoài. Nàng sợ người lạ vào phòng mình, vừa có động tĩnh
là toàn thân đã run rẩy.
Về sau, có lẽ cũng xuất phát từ lòng ích kỷ, hắn đã nghĩ nếu như nàng không nhìn thấy gì có phải cũng là một chuyện tốt, như thế nàng sẽ
không bỏ hắn mà đi nữa. Hắn nguyệt ý cùng nàng thế này, cho dù không nói gì, cho dù chỉ ôm nàng im lặng cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Vì thế, hắn
cũng không ép nàng gặp đại phu nữa.
Môi hắn nhẹ nhàng rơi xuống, xẹt qua gương mặt nàng, cuối cùng rơi
trên môi nàng. Không xâm nhập, không di động, chỉ như chuồn chuồn lướt
nước, trong lòng đau đớn tột cùng, giống như chuyện cũ năm xưa.