Kỳ thật nàng đã rất
chắc chắn rằng người ở sau lưng Tần Thiên Sinh chính là Lôi Nhược
Nguyệt. Thế nhưng tới Thương Châu rồi, thực sự gặp được người kia, nàng
lại thấy trong lòng không hiểu là đang chua xót, mất mát hay là thở phào một hơi.
Trên sườn núi bên ngoài thành Thương Châu có một đại viện vô cùng yên tĩnh. Ánh mặt trời buổi chiều cuối xuân đầu hạ chiếu xuống khiến nơi
này đẹp như mộng cảnh.
Bầu trời xanh như ngọc bích, cá chép bơi lượn trong hồ, một dòng thác nhỏ từ trên đỉnh núi đổ xuống tạo thành một con suối nhỏ chảy xuyên qua đình viện, tiếp tục chảy xuống dưới… Ngay cả tiếng nước chảy cũng khiến cho người ta có cảm giác điềm tĩnh vô cùng.
Địa phương an tĩnh này lại làm Trữ Hạ cảm thấy hoảng hốt.
Như cảm giác được sự lo lắng của nàng, Tần Thiên Sinh đứng lại bên cạnh nàng, hỏi khẽ: “Ngươi sợ chết à?”
“Sợ chứ.” Trữ Hạ trả lời rất lưu loát.
“Ngươi… có tin ta không?”
Trữ Hạ sững sờ.
Nàng không có thói quen tin người khác.
Trong tình huống này, Tần Thiên Sinh hỏi một câu như thế lại càng buồn cười.
“Tin.” Nàng gật đầu, chiều theo ý hắn.
Tần Thiên Sinh cúi đầu cười. Trong nụ cười của hắn lại có vài phần bất đắc dĩ.
Trữ Hạ theo Tần Thiên Sinh đi trong hành lang như mê cung, chỉ thấy
kiến trúc ở đây có phần giống với hình thức đình viện ở Giang Nam, tới
góc nào cũng thấy có cảnh. Trong lòng nàng ghi nhớ đường đi, dù sao đợi
nàng là lành hay dữ cũng còn chưa biết.
Sau chín lần quẹo, mười tám lần rẽ, qua dãy nhà thứ ba, bọn họ tiến vào một sảnh nhỏ.
Sảnh nhỏ trang trí kiểu cổ, thanh đạm, cửa sổ phía trước che bằng màn trúc, ánh mặt trời xuyên qua, hắt xuống đất thành những mảng ánh sáng
loang lổ. Dưới màn trúc là một cái bàn thấp, một bình trà xanh còn vừa
pha, vẫn còn hơi bốc lên.
Ánh mắt quét đến Thất Huyền Cầm trên mặt bàn, Trữ Hạ giống như bị trúng đạn, đứng ngây ra một chỗ.
Thất Huyền!
Từ nhỏ, hắn cũng vì nàng thích nên mới đi học chơi Thất Huyền Cầm.
Khi Trữ Hạ còn đang sững sờ, Tần Thiên Sinh đã tới ngồi xuống chỗ bàn thấp, nâng chung trà lên, dáng vẻ tươi cười đẹp như ánh nắng ngoài cửa
sổ.
“Rất thơm!” Hắn giơ chén trà lên nói với Trữ Hạ.
Trữ Hạ nhìn hắn một cái rồi đi tới, miệng còn lẩm bẩm: “Không thể nào… Hắn không thể nào ở đây…”
Tần Thiên Sinh nhướn mày, khóe miệng cong lên, dường như không nghe
thấy nàng nói gì, lại nhấp thêm một ngụm nữa, nói: “Đúng là trà ngon!”
“Tần công tử đúng là có đảm lượng, không sợ đó là trà độc sao?” Một giọng nam từ ngoài cửa truyền vào.
Tần Thiên Sinh không thèm ngẩng đầu, chỉ cười đáp: “Dù là độc nào thì với ta cũng là thuốc bổ, chẳng lẽ công tử ngươi chưa từng nghe qua
sao?”
Trữ Hạ nhìn người đi tới, chỉ thấy đó là một thiếu niên cao gầy, tóc
đen bóng, trên quần áo màu trắng bạc thêu hoa mai, tay áo rộng, nhìn như người của một gia đình giàu có.
Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhìn Trữ Hạ chằm chằm… Trữ Hạ dựa theo thanh âm mà đoán, người này chỉ chừng
mười sáu, mười bảy tuổi.
“Thấy cô thật sự đúng là vinh hạnh, Hạ Trữ công chúa!” Thiếu niên kia bỗng nhiên lên tiếng, còn dùng tiếng Bang Thập vô cùng thuần thục.
Trữ Hạ ngạc nhiên.
Thiếu niên này hình như nàng đã gặp rồi, mặc dù hắn cố ý giảm thấp
thanh âm để nàng không phát hiện ra, nàng cũng không thấy được gương mặt hắn, thế nhưng ánh mắt kia cực kỳ quen thuộc.
Nàng nhất định đã gặp người này rồi.
Tần Thiên Sinh bỗng nhiên đứng dậy, đến trước mặt nàng ngăn cản. Trữ
Hạ nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng ấm áp, không ngờ một giây sau đã
lại nghe Tần Thiên Sinh nói: “Người đã mang tới rồi, số tiền còn lại đưa cho ta đi.”
Thiếu niên kia lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho Tần Thiên Sinh.
Tần Thiên Sinh nghiêm túc đếm ngân phiếu, sau đó nhét vào trong ngực, lại nói: “Giao dịch đã xong, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa, sau khi đi
qua bên người thiếu niên kia, hắn lại dừng một chút, cười nói: “Đương
nhiên, nếu như ngươi còn muốn giao dịch gì khác, vẫn có thể tìm ta.”
“Này!” Trữ Hạ gọi hắn, nàng không thể nào tin được mình cứ thế bị hắn bán đi.
Trong nháy mắt, Tần Thiên Sinh đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng, chỉ còn lại ánh mặt trời ở nơi hắn vừa đứng, cứ như thể hắn chưa từng xuất
hiện ở đây.
“Gọi hắn làm gì, chẳng lẽ cô vừa ý hắn sao?” Thiếu niên nhẹ hỏi: “Cô không phải nữ nhân của A Mộc Đồ à?”
Trữ Hạ tức giận trừng mắt với hắn: “Không biết vị công tử này mời ta tới đây làm gì?”
Thiếu niên chỉ cười.
Trữ Hạ không thấy mặt hắn nhưng vẫn biết hắn đang cười, nụ cười ấy lạnh lẽo tới mức khiến nàng phải run rẩy.
“Để làm gì sao? Ha ha. Yên tâm đi, ta sẽ không giết cô, chỉ muốn cô
mất tích một thời gian thôi.” Thiếu niên nghiên mặt, tóc như tơ rủ xuống trước mặt nạ.
Trữ Hạ cười lạnh, là muốn giam giữ sao? Một đứa con nít lông tơ còn chưa mọc hết lại muốn bắt giữ nàng ư?
Nàng vừa nghĩ tới đây, từ ngoài cửa đã có bốn nữ tử trẻ tuổi tiến vào.
“Trói cô ta lại!” Thiếu niên không muốn nói nhiều với nàng, lập tức quay người ra ngoài.
Bốn nữ tử túm lấy Trữ Hạ như diều hâu bắt gà con, trong nháy mắt đã bắt đầu trói nghiến nàng lại.
Những người kia nhốt nàng trong một căn phòng xa họa, ngoại trừ không thể ra ngoài thì yêu cầu gì cũng được.
Khả năng chạy trốn của Trữ Hạ trước ánh mắt như thiên la địa võng của đám người này thật sự không dùng được.
Một lần giam giữ này kéo dài bảy ngày.
Vào thời điểm nhạy cảm này, thời gian bảy nén hương cũng đã đủ làm thế cục thay đổi chứ đừng nói tới bảy ngày.
Thế nhưng Trữ Hạ trải qua bảy ngày nuôi nhốt như heo này lại còn béo ra một chút.
Ngày cứ thế mà trôi đi rất nhanh.
Đến canh ba buổi tối ngày thứ bảy, trên mặt Trữ Hạ đột nhiên đau đớn làm cho nàng từ trong cơn mơ bừng tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy một đôi mắt rất sáng.
“A…” Nàng vừa kêu lên đã bị người kia bịt chặt miệng, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. “Ta là Tần Thiên Sinh, đừng sợ!”
Hắn còn chưa nói xong, Trữ Hạ đã phát hỏa. Nàng kéo tay hắn ra, đè thấp thanh âm, nghiến răng hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì hả?”
Tần Thiên Sinh cười bất đắc dĩ: “Ta nhớ ta đã hỏi cô là có tin ta hay không.”
Hả? Trữ Hạ sững sờ.
“Cô gật đầu, nói tin.”
“Phi, ngươi còn muốn nói sao?” Trữ Hạ tức muốn điên lên. “Là ai đem ta bán đi, bỏ ta lại đây hả?”
“Không phải bây giờ ta tới cứu cô hay sao?” Tần Thiên Sinh bắt đầu
cười đùa. “Chúng ta là người trên giang hồ, cầm tiền của người ta thì
phải làm việc cho người ta chứ.”
“Vậy ngươi còn quay lại làm gì?” Nàng tức tối trừng mắt. Hắn tốt nhất đừng có nói tới ôn chuyện với nàng.
“Giao dịch giữa ta và hắn đã xong, ta lại đến thì liên quan gì tới
hắn.” Hắn cười hắc hắc. “Cô thấy đấy, không phải ta tới cứu cô hay sao.
Nhanh mặc quần áo rồi chạy thôi.”
Trữ Hạ lạnh mặt, đáp: “Không đi.”
Tần Thiên Sinh gãi gãi đầu: “Sao thế?”
Trữ Hạ nhìn hắn, sau một hồi mới chậm rãi trả lời: “Ngươi nói cho ta, người đem ta nhốt ở đây có phải là Lôi Nhược Nguyệt hay không?”
Tần Thiên Sinh nhìn nàng, qua nửa ngày mới nói: “Không phải. Lần
trước người cùng ta giao dịch để bắt ngươi không phải hắn mà là Tam công tử mà ngươi đã gặp.”
Nàng thở dài một hơi, không biết là đang cao hứng hay thất vọng.
Tần Thiên Sinh quay lưng, nói: “Hạ Trữ công chúa, mau thay quần áo đi. Đến lúc phải đi rồi.”
“Không đi.” Nàng rầu rĩ đáp.
Tần Thiên Sinh xoa xoa lông mày, bất đắc dĩ hỏi lại: “Lại có chuyện gì nữa?”
Trữ Hạ đứng lên, giữ lấy bờ vai hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn, nhấn từng chữ với hắn: “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Điều này không quan trọng.” Hắn mở hai tay. “Tần Thiên Sinh chỉ là một người râu ria.”
“Nhưng ngươi cũng ở bên cạnh ta. Trừ phi biết ngươi là ai, nếu không
ta sẽ không đi theo ngươi.” Nàng dường như đã quyết tâm không rời đi,
lại chui vào chăn ngồi. “Nếu như ngươi cường hành mang ta đi, ta sẽ kêu
to, tin tưởng ngươi cũng biết có bao nhiêu người đang canh giữ ở đây.”
“Cô cảm thấy là ngươi gọi nhanh hơn hay ta ra tay nhanh hơn?” Tần
Thiên Sinh bỗng dán sát lại, mặt hắn ghé sát mặt nàng, còn nháy mắt với
nàng mấy cái.
Trữ Hạ cả kinh, lui về sau một chút, cuối cùng là dán người sát vào bức tường.
“Ta nghĩ, công chúa người nên mặc quần áo tử tế vào đi thôi.” Tần
Thiên Sinh còn đang vui vẻ chợt trở nên lạnh nhạt, khí thế không muốn
cho người ta phản bác.
Trữ Hạ hừ lạnh một tiếng, đáp: “Nếu ngươi cường hành dẫn ta đi, ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Tần Thiên Sinh nở nụ cười: “Cô sẽ không làm thế đâu, ta chẳng hỏi cô rằng cô có sợ chết không, cô còn bảo sợ đấy thôi.”
“Ta dám đấy.” Trữ Hạ kiên định đáp: “Ta rất sợ chết, nhưng không có nghĩa là không dám chết.”
Nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kiên quyết, hắn bỗng nhiên hiểu rằng đúng là nàng thật sự dám.
Thở dài.
Tần Thiên Sinh nhún nhún vai: “Được rồi, muốn biết gì thì hỏi đi.”
“Vấn đề thứ nhất, ngươi là ai?” Trữ Hạ ngồi ngay ngắn lại, không chút hàm hồ nào.
“Ta là Tần Thiên Sinh, cô cũng biết rồi mà.”
“…” Nàng lạnh lùng nhìn hằm hằm vào hắn.
“…” Tần Thiên Sinh lau mồ hôi. “Ta… Ta làm việc cho những người có tiền, lấy tiền uống rượu qua ngày, cuộc sống cũng tạm ổn.”
“Chỉ sợ không phải là có cuộc sống tạm ổn đi.” Trữ Hạ nói. Ngày đó
thiếu niên kia đưa cho hắn một chồng ngân phiếu, làm gì có thể nói là
“cuộc sống tạm ổn” chứ.
Nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao ngươi lại đi bảy ngày rồi trở về đây? Sao ngươi không dẫn ta đi ngay đêm hôm đó?”
Tần Thiên Sinh ngưng mày, nhìn nàng: “Bảy ngày này, cô có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Trữ Hạ bị đưa tới đây, biết chuyện gì đó mới là lạ đấy.
“Lôi Nhược Nguyệt đã đem quân đánh tới ngoài thành Thương Châu rồi,
chỉ cách có năm mươi dặm.” Tần Thiên Sinh đáp. “Hắn biết A Mộc Đồ giam
giữ sứ giả ở thành Đô Linh, đàm phán thất bại nên đã tấn công. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Trữ Hạ gấp đến nỗi quên cả thở. A Mộc Đồ và Lôi Nhược Nguyệt xảy ra chiến tranh rồi. Vì nàng sao?
“Hơn nữa Lôi Nhược Nguyệt thật sự giận dữ, noi theo chuyện A Mộc Đồ
tàn sát người Hán Thống, hắn cũng tàn sát một thành trì của Khế Sa như
thế.”
Tần Thiên Sinh ngưng trọng kể ra. Tàn sát dân chúng trong thành sao
có thể là chuyện đơn giản được. Hai chữ này đã dính bao nhiêu máu tươi
của thường dân cũng không ai biết…
Vô lực…
Toàn thân nàng đột nhiên mất hết sức lực, không ngừng rét lạnh, cả người run rẩy.
Lôi Nhược Nguyệt lại tàn sát thành trì của Khế Sa sao?
Bởi vì nàng sao?
Hắn ở trong trí nhớ của nàng giống như gió xuân ôn hòa mà ấm áp.
Cho dù hắn từng tàn sát cả hoàng cung của nàng, cho dù hắn từng giết những người thân nhất của nàng…
Đúng thôi, nơi tràn đầy kỷ niệm đẹp của hai người hắn còn dám huyết
tẩy, chỉ là một cái thành trì chẳng có chút liên quan nào, sao hắn lại
không dám chứ?
Lôi Nhược Nguyệt đã sớm không phải là Lôi Nhược Nguyệt trong trí nhớ
của nàng nữa. Chỉ có nàng vẫn không muốn tỉnh lại từ trong mộng, trong
lòng vẫn còn chờ mong hắn…
Trữ Hạ mạnh mẽ tát mình một cái dọa cho Tần Thiên Sinh cũng giật nảy mình.
“Công chúa…” Hắn do dự gọi.
“Đừng có gọi ta là công chúa, Hạ Trữ công chúa đã chết rồi. Ta là
Chung Trữ Hạ.” Nói xong, nàng lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vô cùng
xinh đẹp và vũ mị.
Nụ cười này của Trữ Hạ làm Tần Thiên Sinh cứng lại, chỉ thấy tim muốn vọt ra ngoài, hô hấp cũng dừng lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm náo loạn, Tần Thiên Sinh
nhướng mày, nói: “Ta đánh nhất thị vệ, chắc bọn chúng đã phát hiện ra
rồi.”
Trữ Hạ khoác áo lên người bằng tốc độ nhanh nhất, bỗng nhiên nhớ ra lại hỏi hắn: “Thế lần này ngươi định bán ta cho ai?”
Tần Thiên Sinh chỉ cười.
Nàng đột nhiên có cảm giác vô cùng quái dị.
Trên gương mặt bình thường này, làm sao có thể nặn ra được nụ cười ưu nhã và bình tĩnh đến thế?
Náo động càng lúc càng gần, Tần Thiên Sinh cũng không đợi nữa, tay vươn ra ôm lấy eo nàng, mở cửa sổ bay ra ngoài.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, đình viện vốn yên tĩnh lúc này đã vô cùng ồn ào, mọi người đang bắt đầu vây lấy nơi này.
Trong đám người, một chiếc mặt nạ bạc hiện ra dưới ánh trăng lấp loáng làm cho Trữ Hạ cảm thấy nhức cả mắt.
“Không thể tưởng tượng được lại là ngươi, Tần công tử! Ta cho rằng
với danh khí của ngươi ở trên giang hồ phải hiểu được thế nào là danh dự chứ?” Dưới mặt nạ màu bạc vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại đầy hận ý của thiếu niên kia.
Tuy nhiên, Trữ Hạ lại cảm thấy, dù nói chuyện với Tần Thiên Sinh nhưng hận ý lại là dành cho nàng.