Hơn một tháng từ đó về sau, mỗi chiều A Mộc Đồ đều tới, cùng nàng nằm ngủ phơi nắng ngoài sân, ăn cơm tối xong mới lại quay về.
Chỉ là hắn cướp lấy chỗ nằm của nàng, bắt nàng ngủ dưới đất, cũng không cho ngủ xa, nhất định phải ngủ dưới chân hắn.
Trữ Hạ cảm thán, ăn nhờ ở đậu người ta, người ta còn là đại gia, đừng nói là một cái ghế nằm, ngay cả đất ở dưới chân cũng đều là của hắn,
nàng có thể làm gì đây?
Lúc không ngủ được, nàng nhìn người ngủ bên trên, tự nhiên ngơ ngẩn.
Ánh mặt trời ấm áp, thời khắc này, con người trẻ tuổi cuồng ngạo đang ở
ngay trước mắt nàng, như dần khắc vào tâm khảm, linh hồn nàng. Nàng nhớ
đến những người thân cũ.
Xuyên Trữ bướng bỉnh, mẫu hậu nghiêm khắc, Tử Vụ hay đi theo, lại nhớ những cái vuốt ve an ủi của Lôi Nhược Nguyệt.
Một tay kéo nàng từ dưới đất lên, bên tai truyền đến khí tức ôn
thuận, bên tai vang lên tiếng nam nhân trầm thấp buồn bực: “Nàng không
ngủ, ngồi đó cười ngây ngô cái gì vậy?”
Trữ Hạ ngoan ngoãn để hắn xách lên ghế, ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đáng thương: “Người ta không ngủ được.”
“Không ngủ được thì ngủ với ta.” A Mộc Đồ nằm xuống, đem nàng ôm lấy, ánh mặt trời đầu xuân ấp áp, lúc này lại trở nên khô nóng.
“Ta ban ngày ngủ, buổi tối cũng ngủ, sắp thành heo tới nơi rồi!” Trữ
Hạ chống tay lên ngực hắn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Chẳng có con heo nào cười ngây ngô như nàng đâu.” A Mộc Đồ nhẹ đáp, sau đó lại nhanh chìm vào giấc ngủ.
“Ta không cười ngây ngô!” Trữ Hạ giãy giụa mãi cũng không mở được vòng tay hắn, lập tức nện cho hắn một cái.
“Có. Miệng thì cười, mắt thì sắp khóc đến nơi. Đồ ngốc!” Âm thanh cuối rất khẽ, theo đôi mắt khép chặt lại của hắn mà im hẳn.
Ở địa phương xa xôi này, Trữ Hạ cũng không biết chiến sự ngoài biên
cương như thế nào, chỉ cảm thấy thời tiết càng lúc càng ấm. Nàng hỏi qua A Mộc Đồ, hắn cũng không trả lời gì. Đến một ngày, đột nhiên nàng nghe
hắn gọi tên Mạc Lăng Tiêu trong giấc mộng.
A Mộc Đồ trước giờ đều ngủ rất ngoan, như một đứa trẻ, không ngáy,
không chảy nước miếng, càng không nói mơ cái gì. Chỉ thỉnh thoảng khi
gặp mộng, hắn sẽ mỉm cười hoặc nhíu mày thôi.
Lúc ăn cơm, Trữ Hạ nói với A Mộc Đồ: “Hôm nay ngài nằm mơ, còn nói mơ đấy.”
Trữ Hạ mang theo vẻ mặt cười đểu, A Mộc Đồ không thèm để ý, nửa thật nửa giả nhíu mày, không có ý kiến gì.
“Vậy sao?”
Trữ Hạ gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, ngài có biết mình nói gì không?”
“Cái gì?” A Mộc Đồ ưu nhã uống vào một ngụm canh.
“Ngài nói… Trữ Hạ, ta thích nàng.”
Toàn bộ canh vừa vào miệng A Mộc Đồ lập tức bị phun ra, làn da màu đồng cổ không tự chủ được đỏ bừng.
“A… Ngài thẹn thùng sao? Thiệt là, ta cũng không cười nhạo ngài đâu!” Trữ Hạ phát hiện ra, một bên cầm khăn mặt lau miệng cho hắn, một bên
không nhịn được cười nói.
A Mộc Đồ thấy biểu lộ của nàng, lại phát hiện sự thay đổi của mình
liền muốn thò tay véo nàng một cái. Trữ Hạ nhanh nhẹn nhảy vụt lại sau,
cười ha ha.
“Chung Trữ Hạ!” A Mộc Đồ nghiến răng nghiến lợi đuổi theo nàng.
Trữ Hạ chạy ra khỏi phòng, chạy vòng qua hành lang, trên đường đi
không ngừng kéo những thị nữ đi ngang để chắn đường A Mộc Đồ khiến các
nàng kinh hãi. Cuối cùng nàng chạy được tới hồ nước cạnh Thiên điện, đến đây thì hết được chạy trốn.
“Ha ha, đại ca, được rồi, coi như chỉ đùa chút đi.” Trữ Hạ lui về sau từng bước một.
Trời chiều in trên người nàng một vòng ánh sáng màu đỏ. Hắn nhớ như
in lần đầu gặp nàng, cũng là một tối chạng vạng mùa hè, tại hồ sen ở
Long Lâm sơn trang. Lần thứ hai, vẫn là chạng vạng tối, khu huấn luyện
nam quân doanh, khi nàng đang tập bắn cung.
Nhìn nàng giữa ánh sáng chói lóa của mặt trời, A Mộc Đồ hoảng hốt trong lòng.
“A… a… đừng keo kiệt như vậy chứ… Đại ca, ta sai rồi!” Trữ Hạ thấy
hắn tiến lên từng bước thì cũng lùi về sau từng bước, một mừng tiến tới
sát mép hồ nước.
Hắn muốn đưa tay kéo nàng, Trữ Hạ lại cho rằng hắn muốn bắt mình, vì
vậy gạt tay hắn ra, nhưng chân dẫm vào làn váy, thân thể mất đà ngã ngửa về sau. A Mộc Đồ phản ứng rất nhanh, giữ chặt lấy nàng, không ngờ cũng
bị nàng kéo xuống nước luôn. Ai người ngã ùm vào hồ nước lạnh giữa tiết
xuân.
Sau khi tắm qua nước nóng, Trữ Hạ đưa tới một chén ngân nhĩ hầm đường phèn. A Mộc Đồ nhìn chén ngân nhĩ kia, hoài nghi: “Nàng chắc chắn là
ngân nhĩ có thể trừ lạnh đấy chứ?”
Trữ Hạ còn chưa kịp nói thì nước mũi đã chảy ròng ròng: “Đại khái… chắc là có…”
A Mộc Đồ vẻ mặt không tin tưởng lắm, nhưng vẫn nhận lấy chén, hỏi: “Lần này có hạ độc không?”
“Có chứ!” Trữ Hạ cười gian xảo.
A Mộc Đồ uống một ngụm, lại bắt lấy tay nàng kéo vào trong ngực mình, hung hăng đổ ngân nhĩ sang miệng nàng.
Trữ Hạ nổi giận, một cước đạp lên bàn chân A Mộc Đồ. Hắn bị đau nên đẩy nàng ra, sự giận dữ xuất hiện trong đôi mắt u lục.
“Chung Trữ Hạ, chỉ vì một cước này của nàng cũng đủ để trẫm kéo nàng ra ngoài chém đầu rồi.”
“Ngài khinh bạc ta thì có đạo lý chắc?”
“Khinh bạc?” A Mộc Đồ càng nổi giận: “Nhiều thiếu nữ xếp hàng chờ được bổn vương khinh bạc còn không được đấy.”
“Đừng có nói với ta cái gì mà được khinh bạc là vinh hạnh. Bổn cô nương không thèm.” Trữ Hạ trừng mắt với hắn.
“Nàng dám không thèm sao?” A Mộc Đồ tức giận thật, muốn đem nàng bóp
chết luôn, nhưng nói ra xong lại thấy không đúng bèn vội vàng sửa lại:
“Nàng xem lại mình có điểm nào giống con gái không? Hết ăn lại nằm, lòng dạ hẹp hòi, lại không xinh đẹp, còn hung hãn, đanh đá. Ngay cả heo mẹ
còn dịu dàng hơn nàng nhiều.”
Trữ Hạ giận quá hóa cười: “Vậy ngài khinh bạc ta làm gì? Đi mà ôm heo mẹ ngủ đi!”
A Mộc Đồ tắt tiếng, chỉ có thể hung hăng nhìn nàng như muốn một ngụm
nuốt sống. Cánh tay hắn lại duỗi ra, nhéo ở cổ của nàng một cái, thấy
trong mắt nàng hiện ra vẻ kinh hoảng thì vội vàng tỉnh táo lại.
Cục diện ồn ào này thực sự vượt khỏi sự khống chế của hắn, quá không
hợp lẽ thường rồi. Hơn nữa, hình như hắn quá hạ mình thì phải. Khế Sa
Vương anh tuấn, vĩ đại sao có thể nói ra những lời như thế, thật sự là
ném mặt mũi về tận hoàng cung rồi.
Trữ Hạ cũng vì mình làm vị Khế Sa Vương anh tuấn này nổi giận mà tự cảm thấy sợ hãi.
Vốn nhìn hắn ngủ nhiều ngày qua nên cứ nghĩ hắn vô hại, nàng đã quên hắn còn là đế vương lãnh khốc của một nước.
A Mộc Đồ buông lỏng tay ra, hai người bỗng nhiên rơi vào im lặng, đến tận khi Trữ Hạ hắt hơi một cái thật to.
“Đã nói là ngân nhĩ không thể trừ lạnh!” A Mộc Đồ lại lẽ thẳng khí hùng nói.
“Mới uống có một ngụm.” Trữ Hạ nói xong mới nhớ ra một ngụm này nàng ăn như thế nào, lại không khỏi đỏ mặt.
A Mộc Đồ cũng nghĩ tới, cười xấu xa, nói: “Lại làm một ngụm nữa nhé?”
Trữ Hạ trừng mắt với hắn, cái nhìn này ở trong mắt hắn trở nên vũ mị vô cùng.
“Trữ Hạ.” A Mộc Đồ gọi.
“Sao?” Nàng tỏ ra không mấy quan tâm tới hắn nữa.
“Mạc Lăng Tiêu…” Hắn có vẻ ngập ngừng.
“Cái gì?” Nghe tới danh tự kia, nàng ngẩng đầu lên.
“Hắn với nàng… có quan hệ gì?”
Trữ Hạ rủ mắt xuống: “Không có quan hệ gì. Chỉ như bèo nước gặp nhau.”
A Mộc Đồ nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng như muốn tìm câu trả lời
nào đó. Trữ Hạ cảm thấy buồn cười, lại nói: “Kỳ thật là hôm nay khi ngủ, ngài đúng là nằm mơ, lại còn gọi tên Mạc Lăng Tiêu nữa.”
A Mộc Đồ sững sờ.
“Ta cảm thấy, quan hệ giữa hai người các ngươi không tầm thường.” Trữ Hạ nhìn hắn chờ đợi.
A Mộc Đồ không phản bác, chỉ thở dài: “Mạc Lăng Tiêu đăng cơ rồi.”
Trữ Hạ đứng phắt dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
“Lúc nào?” Nàng hỏi.
“Hơn hai mươi ngày trước.” Hắn không tỏ ra bất mãn với phản ứng của nàng.
“Làm sao có thể…” Trữ Hạ lắc lắc đầu, thần thái hơi bối rối.
“Hắn đăng cơ, nàng có hối hận không?” A Mộc Đồ hơi giận, nắm lấy tay nàng.
Trữ Hạ cũng không để ý, biểu lộ hơi hoảng hốt, đang nghĩ sao Mạc Lăng Tiêu lại nhanh kế vị như thế. Nếu hắn trở thành vua của Hán Thống, vậy…
Trên tay Trữ Hạ có một lớp vết chai mỏng, là do thường xuyên cầm binh khí tạo thành. A Mộc Đồ đặt tay nàng trong tay hắn, nhẹ vuốt ve lên đó, lại chạm vào cái nhẫn trên ngón tay cái của nàng.
“Sớm biết hắn có thể kế vị, có phải nàng sẽ không quay về? Ta cũng
thuận tiện nói cho nàng một tin xấu, ta đã đoạt của hắn mười ba thành
trì rồi.” Lúc nói lời này, A Mộc Đồ cũng không phát hiện trong lời nói
có chút vị chua.
Trữ Hạ phục hồi tinh thần, lông mày chau lại: “Không phải, chỉ là ta không muốn cùng hắn trở thành địch nhân.”
“Tại sao?”
“Về năng lực của hắn, ta nghĩ ngài còn rõ ràng hơn.” Trữ Hạ lạnh nhạt đáp: “Nếu hắn là vua của Hán Thống, bị người ta chiếm mười ba thành
trì, hắn nhất định sẽ lấy về dù phải trả giá lớn thế nào.”