Lúc còn ở thành Kinh Cúc, Trữ Hạ đã nói với Lạc
Bình Xuyên, nàng là ngôi sao may mắn. Dù nàng có rơi vào cảnh thập tử
nhất sinh thì cuối cùng ông trời cũng sẽ giúp nàng thoát được một mạng.
Cho nên nàng sẽ không chết. Thế nhưng nàng lại không trốn tránh được vận mệnh luôn cận kề cái chết.
Nhiều khi nàng nghĩ, đây rốt cuộc là vận may hay vận rủi?
Lúc gặp khó khăn, nàng chưa từng buông tay với sự sống. Đến khi sống rồi, lại tiếp tục gặp phải trắc trở, khó khăn khác.
Phu tử lúc không có việc gì sẽ luôn ngẩng đầu thở than: “Nhân sinh a!”
Không biết đây có phải là nhân sinh là phu tử từng nói hay không?
Lạc Bình Xuyên mới đổi quần áo mới được thời gian một nhén nhang thì
lại có tốp người ngựa khác tới bao vây xe ngựa. Vẫn là binh sĩ mặc áo
giáp của Hưng Trịnh Vương, thế nhưng số lượng đã lớn gấp năm rồi.
Lạc Bình Xuyên không hề nghĩ ngợi, nói với xa phu: “Theo bọn họ quay lại!”
Khi thấy Trữ Hạ tủm tỉm cười với mình, hắn nhún vai một cách vô tội,
giải thích: “Nàng xem, ta đã bị thương rồi. Bọn hắn nhiều người như thế, dù ta không bị thương cũng đấu không lại đâu.”
Trữ Hạ bật cười: “Tướng quân, có câu nói này ngươi nói rất chuẩn: nữ
nhân không nên tham gia vào chiến tranh. Nếu như có thể lựa chọn, ta
thực mong có thể gả được cho một người bình thường, mỗi ngày nấu cơm,
nuôi dạy con cái, rảnh rỗi thì cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Buổi sáng ta thường dậy rất muộn nên không thể đón bình minh, nhưng có thể cùng
trượng phu ngắm hoàng hôn.”
Hắn nhìn nàng một cái, thần sắc hoảng loạn, hồi lâu sau mới nói: “Miễn là còn sống thì cái gì cũng có thể.”
“Còn sống… Đúng thế, ta phải sống.” Nàng cười một cách sầu thảm. “Thế nhưng ngươi nói xem, sao lúc nào ta cũng cảm thấy cuộc sống của mình
gian nan thế?”
Lúc quay về đến quân doanh, Lạc Bình Xuyên để Trữ Hạ ngồi yên trong
xe ngựa, còn hắn thì được thị vệ dùng đao áp tải vào trong doanh chủ
soái. Hưng Trịnh Vương đang vò đầu bứt tóc đi tới đi lui, vừa thấy Lạc
Bình Xuyên tiến vào đã lập tức quát lui đám thị vệ.
“Tướng quân, ngài đi đâu thế, hiện tại chúng ta phải làm sao mới
tốt?” Hưng Trịnh Vương vẻ mặt thành kính nói với Lạc Bình Xuyên.
Lạc Bình Xuyên cười lạnh, hắn thật coi thường tên này rồi. Hắn còn
tưởng lão già này là kẻ đần, không ngờ lúc liên quan tới lợi ích của bản thân thì lại nhạy cảm như thế. Quả không hổ danh là đời sau của Mạc
Quân Tâm!
Đã được người ta bắc thang cho xuống, hắn cũng không ngần ngại nói:
“Bổn tướng tất nhiên là đội mưa đi khảo sát tình hình quân địch rồi.”
Hưng Trịnh Vương cũng thuận theo hắn, nói: “Tướng quân đã tìm ra cách ứng phó sao?”
“Lấy tĩnh chế động.” Lạc Bình Xuyên phất ống tay áo, tiến lên ngồi
xuống ghế chủ soái. “Mạc Lăng Tiêu mang theo thanh thế lớn như thế xuôi
nam là để bắt ngươi. Nhưng hắn hai bề thọ địch, một bên là quân Khế Sa ở bắc tuyến, một bên là thành Kính An này.”
“Kính xin tướng quân chỉ điểm!” Hưng Trịnh Vương đã hận chết nam nhân trước mặt này rồi. Nếu không phải Khế Sa nhiều lần thuyết phục lão làm
phản, sao lão dám đối đầu với Mạc Lăng Tiêu chứ? Vậy mà Lạc Bình Xuyên
lại đúng thời điểm nước sôi nửa bỏng này định phủi mông bỏ đi.
Thế nhưng lão lại không thể phát tiết lửa giận. Lão biết rõ khả năng
của mình, muốn bảo vệ tính mạng của cả nhà, lúc này phải giữ được vị
tướng quân kiêu ngạo này của Khế Sa, càng phải dựa dẫm vào hắn. Người
này không chỉ có mưu sâu kế hiểm mà quan trọng nhất là đội ngũ quân Khế
Sa khổng lồ sau lưng hắn.
A Mộc Đồ đã đồng ý với lão, hai bên sẽ cùng tấn công Mạc Lăng Tiêu,
thế nhưng hứa hẹn này thật khó lòng đảm bảo. Vua không nói chơi là nói
cho người khác nghe thôi, không thể áp dụng vào thực tế được. Thế nên
giữ lại được Lạc Bình Xuyên thì trong tay lão sẽ có thêm một quân cờ, có thể gia tăng lợi ích cho mình trong lúc đàm phán.
Lạc Bình Xuyên nhìn chằm chằm vào Hưng Trịnh Vương, nói: “Hiện tại
chúng ta có hai con đường, một là chạy trốn, hai là tấn công thành Kính
An.”
Hưng Trịnh Vương vội hỏi: “Ý là sao?”
“Hiện tại chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Mạc Lăng Tiêu nếu đắc thế thì ngươi đừng hòng được sống an ổn. Mà ngươi xem, tất cả đám đại thần
có cốt khí đều không rời khỏi thành Kính An, tất cả đều vẫn ở trong đó.” Lạc Bình Xuyên chậm rãi giải thích. “Những người này là hạch tâm của
Hán Thống, Mạc Lăng Tiêu thà buông tha cho ngươi cũng không muốn mất đi
những người đó.”
Hưng Trịnh Vương suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi lại: “Ý tướng quân là bây giờ chúng ta sẽ tấn công thành?”
“Đúng, hơn nữa, phải đánh ngay trong ngày hôm nay.” Lạc Bình Xuyên
cười tà. Vốn chỉ cần ngồi nhìn cũng có thể hạ được thành, nhưng việc
Bang Thập tham chiến đã làm hỏng tất cả kế hoạch của hắn.
Kỳ thực, công thành cũng không phải thượng sách, chỉ là việc chạy
trốn thì còn nguy hiểm hơn công thành mà thôi. Có trời mới biết nếu trốn đi thì không biết sau bao lâu mới có thể trốn khỏi tay Hưng Trịnh
Vương. Mà phụ nữ có thai thì không thể nào bôn ba dặm trường được. Tất
nhiên công thành cũng gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm nhất là liệu có thể
kiên trì đợi quân tiếp viện của Khế Sa tới được hay không?
“Hiểu rồi.” Hưng Trịnh Vương liếc nhìn Lạc Bình Xuyên đầy thâm ý. “Bổn vương sẽ đi cùng tướng quân.”
Lạc Bình Xuyên cười lớn rời khỏi doanh trướng, đi tới bên xe ngựa vén rèm lên thì thấy Trữ Hạ đang tựa bên cửa sổ ngủ. Thật đúng là trời
không chiều lòng người, vốn định đưa nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này,
không ngờ lại là hại nàng.
Hôm nay, vì dung nhan đang ngủ say kia, trận chiến này chỉ được thắng chứ không thể thua.
Thành Kính An phòng thủ kiên cố, bị nước ngập như thế mà vẫn rất vững chai, không chút nào lung lay.
Thế nhưng lòng người cũng đã bị mài mòn rồi.
Hồng Tạp đang gặp phải áp lực trước nay chưa từng có. Mặc dù nàng
biết Hưng Trịnh Vương có quỷ kế nhưng lại không có cách nào đối phó.
Nàng chỉ có thể kiên trì, kiên trì chờ Mạc Lăng Tiêu quay về. Thế nhưng
nàng hiểu rõ thế cục ở chiến trường phương bắc gian nan thế nào, phần
mong chờ này vốn không hề có hy vọng.
Bởi thế nên càng mệt mỏi.
Nếu như đơn đả độc đấu hoặc xông pha chiến trường, Lạc Bình Xuyên
chưa phải là kẻ mạnh nhất, so với Liệt vẫn còn kém xa. Thậm chí so với
Lỗ Hãn cũng còn thua một chút. Nhưng hắn lại có khả năng mà không ai có
thể thay thế, thứ giúp hắn đứng trong hàng ngũ tứ đại tướng quân Khế Sa, đó chính là khả năng công, thủ thành.
Hồng Tạp là người thông minh, nhưng rốt cuộc nàng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân không hề có kinh nghiệm chiến tranh. Trong thành Kính An, hầu hết binh sĩ có kinh nghiệm đều đã tới chiến trường phương
bắ, chỉ có văn thần cùng một ít thị vệ tạm được ở lại giữ thành mà thôi.
Thế nhưng đánh nhau và chiến tranh là hai phương thức vô cùng khác,
hoàn toàn không thể dùng tưởng tượng để giải quyết. Không có kinh
nghiệm, lại phải chịu áp lực lớn như thế, Hồng Tạp hoàn toàn không biết
được trong rất nhiều hành động của Lạc Bình Xuyên, cái nào là thật, cái
nào là nghi binh nữa. Vì vậy nàng chỉ có thể luống cuống ứng phó, bỏ lỡ
rất nhiều thời cơ giành thắng lợi. Trong chiến tranh, thời cơ là thứ vô
cùng quan trọng, chỉ cần bỏ lỡ cũng làm cho thế cục thay đổi hoàn toàn.
Quá trình hạ được thành Kính An cũng không quá phức tạp với Lạc Bình
Xuyên, điều này khiến cho Hưng Trịnh Vương âm thầm sợ hãi. Hắn phân
nhiều đường tấn công, đánh nghi binh khắp nơi, đáng sợ nhất là hắn có
thể nắm được tâm lý của Hồng Tạp, suy đoán chính xác từng hành động của
nàng ta.
Khi trời tối thì bắt đầu công thành, đến trưa hôm sau, khi Trữ Hạ
tỉnh dậy đòi ăn cơm thì Lạc Bình Xuyên tươi cười tiến tới, hỏi nàng có
muốn tham quan hoàng cung Hán Thống hay không? Sau đó hắn trực tiếp dẫn
nàng vào trong nội cung.
Từ đó, Trữ Hạ càng cảm thấy Lạc Bình Xuyên đúng là người điên.
Đây là nhà của Mạc Lăng Tiêu đấy.
Lúc Trữ Hạ vào hoàng cung thì không còn bóng dáng một thị nữ Hán
Thống nào. Chỉ có binh sĩ của Hưng Trịnh Vương đi qua đi lại rất vội
vàng.
Mưa đã nhỏ hơn nhưng vẫn không ngừng. Nàng không biết nơi này có từng xảy ra chém giết gì không, đại khái là mặt đất đã chẳng còn chút dấu
vét gì, cũng chẳng có chút mùi tanh nào cả.
“Đi, hoàng cung này lớn lắm, nàng cứ tùy tiện chọn một nơi mà ở.” Lạc Bình Xuyên cười nói.
“Đương nhiên là phải ở chỗ tốt nhất rồi.” Trữ Hạ chưa bao giờ là người khách khí.
“Tốt nhất? Thế thì… tới phòng của Hoàng đế đi.”
Nơi ở của Mạc Lăng Tiêu là chỗ lớn nhất, xa hoa nhất hoàng cung. Lạc
Bình Xuyên đi trước Trữ Hạ, vừa đẩy được cánh cửa ra một chút đã đứng
sững lại, Trữ Hạ đi sau không kịp dừng liền đâm thẳng vào lưng hắn. Nàng bụm lấy mũi, thấp giọng làu bàu.
Hắn không nói gì, cũng không động đậy, lẳng lặng đứng yên nhìn về phía trước.
Trữ Hạ cau mày, từ sau lưng hắn nghển cổ lên nhìn, vừa nhìn cũng bị dọa cho sợ ngây người.
Trên bức tường trước mặt có treo một bức tranh, tranh vẽ một người còn gái mặc cung trang màu vàng, cười nói tự nhiên.
Đó là lần đầu tiên nàng mặc nữ trang đứng trước mặt hắn, dưới ánh
nắng xuân ấp áp sau giờ ngọ, hắn búi tóc cho nàng, nói với nàng, nàng
không phải là Chung cô nương mà là Tiếu phu nhân.
Bức họa giống như đúc, ngay cả độ cong của khóe miệng, ánh mắt cũng
không hề khác chút nào. Bề mặt bức tranh có hơi cũ nát, tựa như vì bị
chạm phải quá nhiều lần. Thế nhưng mỗi nét vẽ vẫn rất rõ ràng, không hề
nhạt nhòa, chứa đầy sự nhớ nhung của hắn.
Bức họa chỉ vẽ có một người, không có đề từ, không có con dấu, bên
dưới, góc phải bức tranh chỉ có hai chữ rất nhỏ viết theo nét chữ Khải:
Cả Đời!