Gió đêm đưa hương hoa bay vào, vầng trăng treo giữa màn đêm, chỉ cao hơn cành liễu một chút.
Tiệc rượu đã tàn, Trữ Hạ ôm Lâm Phong ngồi bệt trước bàn. Chén rượu
đổ nghiêng, làm ướt ngón tay nàng, dòng nước xuôi theo ngón tay chảy lên chiếc nhẫn trên ngón tay.
Mạc Lăng Tiêu ngồi ở trên cao, nghiêng người tựa trên ghế dài, vuốt vuốt chén rượu trong tay, ánh mắt nhìn nàng tới say mê.
Hắn không say, có uống nhiều nữa cũng không say nổi.
Hắn không còn tư cách gì để được say nữa.
Hắn thở dài một cái, phất phất tay để người hầu ôm Lâm Phong trong
lòng Trữ Hạ đi, sau đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống vị trí của Lâm
Phong và nhìn nàng cười.
Nàng gầy đi, cũng thành thục rồi, sơ với lần đầu tiên hắn gặp nàng thì đã hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Ừm…” Trữ Hạ giật mình, bàn tay ẩm ướt buông thõng xuống, đặt lên đùi hắn, trên bộ đồ tơ lụa cao cấp lập tức xuất hiện một vệt nước.
Nhìn vệt nước đó, hắn càng thêm vui vẻ.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng lên, nhìn hồi lâu rồi cúi đầu hôn lên ngón tay cái đang đeo nhẫn của nàng.
Hương thơm nồng nàn khiến lòng người muốn say.
Hương thơm so với rượu mà hắn uống tôi nay càng thêm mê người.
…
Trữ Hạ tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày thứ hai.
Lâm Phong ra sức lay nàng dậy, lay mãi nàng mới tỉnh.
Nàng hé mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lại xoay người vào trong, dùng chăn phủ kín đầu, tiếp tục ngủ vùi.
“Trữ Hạ! Dậy đi!” Lâm Phong thấp nên không với tới, lập tức cởi giầy nhảy lên giường.
“Bỏ ra! Đừng phiền ta!” Trữ Hạ đẩy hắn ra, thiếu chút nữa đẩy nó từ trên giường xuống đất.
“Trữ Hạ! Dậy dậy! Ta phải đi rồi!” Lâm Phong sốt ruột, không ngừng ôm eo nàng.
“Đi mạnh giỏi, không tiễn.” Nàng không thèm ngẩng đầu nhìn nó.
Lâm Phong ôm eo nàng ra sức lay, sau đó gào lên: “Ta phải đi Nam Cương bây giờ! Tỷ mau đi cùng ta!”
Nghe thấy hai chữ “Nam Cương”, cả người Trữ Hạ cứng đơ, sau đó quay đầu hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Lâm Phong bày ra gương mặt ấm ức: “Tứ thúc muốn đưa ta tới Nam Cương. Hiện tại chỉ có ở đó là an toàn thôi.”
“Ồ.” Trữ Hạ mờ mịt gật đầu, sau đó lại gục đầu xuống ngủ. “Thế thì đi đi, lên đường bình an!”
“Trữ Hạ! Tỷ đi với ta!” Lâm Phong làm nũng kêu lên.
Trữ Hạ lần nữa mở mắt, quay đầu nhìn nó: “Tứ thúc ngươi nói cho ta đi cùng ngươi tới Nam Cương à?”
“Tứ thúc không nói là đưa tỷ theo, nhưng cũng không nói không cho tỷ đi cùng ta!” Lâm Phong chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
Trữ Hạ ngẩn ra một hồi, sau đó ngồi dậy, bỗng cảm thấy choáng váng, vội vàng đưa tay đỡ lấy đầu.
Lúc này nàng mới phát hiện mình vẫn mặc nguyên quần áo dự tiệc đêm qua. Hình như tối qua nàng đã uống say.
Liệu có phải hắn đưa nàng về đây không?
Trữ Hạ xuống giường, đầu tiên là đuổi Lâm Phong ra ngoài, sau đó rửa
mặt, thay đồ, cuối cùng là quan tâm tới cái chân sưng đau của mình.
Đau chết mất.
Căn bản là nàng đã dùng cái chân đau này để đi lại quá nhiều.
Trữ Hạ soi gương và buộc một kiểu tóc đơn giản, sau đó cùng Lâm Phong đi tìm Mạc Lăng Tiêu.
Không phải nàng muốn đi Nam Cương, nàng chỉ muốn cùng Lâm Phong rời
khỏi đây, sau đó nửa đường sẽ trốn đi. Đấy là nếu Mạc Lăng Tiêu chịu thả cho nàng đi theo Lâm Phong.
“Lâm Phong, đi chậm một chút, chân ta đau quá!” Trữ Hạ vỗ nhẹ tay hắn, dỗ dành.
“Sao thế?” Lâm Phong đi chậm lại, lo lắng nhìn nàng.
Thấy cái bộ dạng này của nó, Trữ Hạ cười cười, đáp: “Hình như trẹo chân rồi, không sao, đi chậm một chút là được.”
“Được!” Lâm Phong đỡ lấy tay nàng, đi chậm lại hẳn.
Đến cửa ra vào, Lâm Phong để người đi vào bẩm báo. Một chút sau, Lưu
Xa Thăng từ trong đi ra, khom người chào Lâm Phong, sau đó người hầu dẫn hai người tiến vào.
Trên bàn trải một tấm bản đồ, Mạc Lăng Tiêu đứng quay lưng ra ngoài, cúi người nghiên cứu.
“Tứ thúc!” Lâm Phong vui vẻ gọi, hai tay vẫn cẩn thận dìu Trữ Hạ.
“Ừ.” Mạc Lăng Tiêu vòng qua chiếc bàn quay trở về ghế ngồi, sủng nịnh cười với đứa cháu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Phong buông tay Trữ Hạ ra, đi tới trước, leo lên đùi Mạc Lăng
Tiêu, làm nũng với hắn: “Tứ thúc à, có thể để Trữ Hạ theo cháu tới Nam
Cương không?”
Mạc Lăng Tiêu nhoẻn miệng cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Phong, lắc đầu: “Không được đâu.”
Lâm Phong tựa như không ngoài ý muốn lắm với câu trả lời này, thế nhưng vẫn cau mày hỏi: “Tại sao chứ?”
Ánh mắt Mạc Lăng Tiêu khẽ nhìn tới Trữ Hạ đang đứng ở cửa, cười đáp: “Bởi vì Tứ thúc cũng thích Trữ Hạ!”
Trữ Hạ nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Thích? Bộ dạng như hắn thế kia làm gì có nửa điểm nào được gọi là “thích” chứ?
“Nhưng Lâm Phong cũng thích.” Lâm Phong ôm cổ hắn, tiếp tục làm nũng. “Tứ thúc tặng cho Lâm Phong đi mà.”
Mạc Lăng Tiêu nhướn mày, cười ha hả, đáp: “Duy có nàng là không thể tặng được.”
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu, còn cố tính lặp lại lời hắn: “À, duy nhất nàng là không thể tặng.”
Trữ Hạ siết chặt nắm đấm, trên trán đã nổi gân xanh, nếu không phải
đang ở trước mặt Mạc Lăng Tiêu thì nàng đã cho tiểu tử Lâm Phong kia mấy cái bạt tai rồi.
Thật sự là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Hai chú
cháu bọn hắn cứ nói chuyện như thể không thấy nàng đang đứng xấu hổ ở
chỗ này vậy.
“Chuyện đó…” Trữ Hạ hắng giọng một cái, cố gắng khắc chế cảm xúc khẩn trương của mình, nói: “Hoàng thượng, Trữ Hạ đã đưa tiểu hoàng tử tới,
giờ cũng phải cáo từ rồi.”
Hai chú cháu nhà kia đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, Lâm Phong âm thầm trừng mắt với nàng khiến cho nàng càng cảm thấy quẫn bách.
Mạc Lăng Tiêu lại mỉm cười, không nhìn ra một chút cảm xúc nào từ
hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: “Lời vừa rồi của trẫm có phải nàng không
nghe rõ không?”
“Sao?” Hắn đang nói tới câu nào?
“Trẫm thích nàng.” Điều này từ miệng hắn nói ra nghe thật trào phúng.
“Cho nên…?” Lông mi Trữ Hạ không khỏi run run.
“Cho nên nàng hãy ở lại làm phi tử của trẫm đi!” Nàng càng khẩn
trương, Mạc Lăng Tiêu càng cười vui vẻ, giọng điệu có thêm vị bất cần.
“Hoàng thượng… thích thật hay nói đùa vậy?” Trữ Hạ nắm chặt tay, xương ngón tay đã trắng bệch.
“Trẫm không nói đùa.” Mạc Lăng Tiêu để Lâm Phong xuống, đứng lên đi
tới gần nàng. “Đêm qua, tư thái của Trữ Hạ tiểu thư thật làm bổn vương
say đắm tới điên đảo rồi.”
Tư thái? Phong độ? Chẳng lẽ nàng uống say rồi làm ra chuyện gì kinh người sao?
“Không… Không dám… Trữ Hạ là tiểu nhân tục tằn, thô thiển, làm Hoàng
thượng chê cười rồi.” Trữ Hạ kiên trì lắm mới không quay lưng bỏ chạy.
Mạc Lăng Tiêu hiện tại khiến nàng sợ chết đi được.
“Tiểu nhân tục tằn, thô thiển cũng không sao, tốt xấu gì cũng là một
tiểu mỹ nhân.” Mạc Lăng Tiêu đi tới trước mặt nàng, vươn tay nâng cằm
nàng lên, cười nói. “Bổn vương từ khi đăng cơ đến nay cũng chưa thê chưa thiếp, hậu cung trống rỗng đấy.”
“Trữ Hạ không xứng với ngài.” Nàng cắn môi.
“Tất nhiên là xứng chứ.” Mạc Lăng Tiêu cười nhưng lại khiến nàng cảm
thấy rét lạnh. “Sao nàng lại không xứng với ta được. Cưới nàng rồi, viện quân Bang Thập cũng sẽ tới trong ba ngày, nói không chừng, ngay cả Khế
Sa cũng sẽ lui binh đấy.”
Trữ Hạ hoảng hốt, mạnh mẽ lui về sau, nhưng vừa bước một bước đã ngã nhào xuống đất, cái chân đau làm nàng đổ mồ hôi lạnh.
Mạc Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, cũng không kiêng kị gì nâng chân của nàng lên, đưa tay kéo ống quần.
Trữ Hạ kinh hãi, muốn rút chân về nhưng chỉ khẽ động là hắn đã giữ
chặt lại khiến nàng càng đau tới muốn xỉu. Vì vậy, nàng đành mặc hắn cởi tất ra, để lộ làn da trắng nõn.
Cổ chân đã sưng lên thành một cục to đùng.
Mạc Lăng Tiêu nhíu mày: “Sao chân nàng lại thành thế này?”
“Tiểu nhân da thô thịt ráp, không sao, nhanh sẽ khỏi thôi.” Trữ Hạ muốn rút chân về nhưng hắn không cho.
Nàng ngồi dưới đất, hai tay chống ở sau lưng, chân bị hắn nâng lên
giữ ở trong tay. Tay hắn rất lớn, có thể nắm trọn chân nàng, lòng bàn
tay nóng bỏng.
“Mịn màng thế này còn gọi là da thô thịt ráp…” Ngón tay hắn vuốt ve
trên chân nàng, Mạc Lăng Tiêu cười lạnh. “Thế ta thì sao? Da trâu à?”