Mạc Lăng Tiêu tới chỗ Trần Thục Phi, hắn và Mạc Lăng Cẩm tuy không có tình cảm thâm sâu gì,
nhưng cũng nhìn đệ đệ mình lớn lên từ nhỏ.
Mạc Lăng Tiêu bái lạy Trần Thục Phi, mà Mạc Lăng Cẩm vẫn quỳ bên linh cữu, gật gật đầu với hắn, cũng không có đứng lên. Thiếu niên 17 tuổi
thanh tịnh như nước, trong mắt hôm nay lại nổi lên một mảng tro tàn.
Trên người hắn dính đầy tro giấy, càng khiến sắc mặt hắn thêm tái nhợt.
“Cẩm Nhi!” Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh, khẽ gọi hắn.
Mạc Lăng Cẩm gật đầu đáp lại, tầm mắt hạ thấp, không một tia thần
thái nào. Thị nữ ở bên cạnh vụng trộm gạt lệ, Thất điện hạ đã quỳ ở đây
ba ngày rồi, chưa từng rời đi một khắc nào.
Mạc Lăng Tiêu vỗ nhẹ vai Cẩm Nhi, phát hiện thân thể đơn bạc của hắn lại đang run rẩy.
Sau nửa ngày, Mạc Lăng Tiêu cho rằng hắn không nói chuyện gì thì Cẩm
Nhi lại đột nhiên lên tiếng: “Tứ ca, lần sau người rời cung, có thể dẫn
đệ đi cùng hay không?”
Lăng Tiêu sững sờ, thấy Cẩm Nhi ngẩng đầu lên thì xoa xoa đầu hắn, nói: “Đệ… Mẫu thân đệ mất như thế nào?”
Cẩm Nhi mỉm cười: “Là đệ không chiếu cố tốt mẫu thân, là do ta hại người…”
“Cẩm Nhi?” Lăng Tiêu thấy có gì không đúng lắm liền lay hắn, không ngờ Cẩm Nhi ngã luôn xuống đất bất tỉnh.
Bọn thị nữ khóc váng lên, vội đỡ chủ tử của mình dậy. Lăng Tiêu hỏi các nàng: “Có chuyện gì xảy ra với Trần Thục Phi?”
Một thị nữ lạy Lăng Tiêu thật sâu, lau nước mắt, nói: “Chủ tử vẫn
luôn khỏe mạnh, đột nhiên phát bệnh mà qua đời, ngự y cũng không tra ra
nguyên nhân.”
Mạc Lăng Tiêu giúp thị nữ đưa Lăng Cẩm đi nghỉ ngơi, sau khi trở về Tú Nghi cung thì thấy Mạc Lăng Dĩnh đã trở về.
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Đệ đã về rồi.”
Mạc Lăng Dĩnh đi tới, mạnh mẽ ôm lấy hắn.
“Đại ca…” Mạc Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, cũng vòng tay ôm lấy huynh trưởng của mình.
“Trở về là tốt rồi.” Mạc Lăng Dĩnh chỉ nói mấy chữ đơn giản, nhưng Lăng Tiêu biết trong đó có chứa chất bao nhiêu tình cảm.
Lâm Phong sáu tuổi đi tới chen vào giữa hai người, mỗi tay ôm lấy chân một người, khi ấy Mạc Lăng Dĩnh mới buông Lăng Tiêu ra.
Từ gian trong có một thiếu phụ đi ra, vẻ đẹp sắc nước hương trời, tư
thái trác tuyệt. Nàng túm lấy cổ áo của Lâm Phong kéo ra, sau đó gật đầu cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu đã trở về rồi.”
“Đại tẩu.” Hắn cũng đáp lời.
Lâm Phong bị kéo ra thì kêu la lên: “Hồng tiểu nữu, bổn điện hạ không phải mèo, đừng có xách ta lên như thế.”
“Ngươi câm miệng lại, đại nhân nói chuyện, trẻ con không được xen
vào.” Thiếu phụ hiển nhiên không để ý tới lời của Lâm Phong, một tay
tiếp tục túm lấy gáy áo của nó.
“Phụ thân, Tứ thúc, cứu mạng a, mẹ bắt nạt con.” Lâm Phong bắt đầu
khóc lóc, kể lể, hiển nhiên muốn nó ngậm miệng lại không phải chuyện dễ
dàng.
Thiếu phụ một chưởng đánh lên cái ót của nó làm cho hai người bắt đầu cãi lộn không ngừng, không ai chịu nhường ai. Mạc Lăng Dĩnh lặng lẽ kéo Mạc Lăng Tiêu ra ngoài, sợ mẫu tử bọn họ chiến đấu sẽ ảnh hưởng tới
người vô tội.
Lăng Tiêu cười ha hả, hiển nhiên hắn đang rất vui vẻ, hết thảy đều bình yên, không có gì thay đổi cả.
Hồng Tạp là công chúa của bộ lạc Nam Cương, từng theo phụ vương tới
triều bái vua Hán Thống. Lúc ấy, các vương hầu quý tộc đều bị mỹ mạo
xuất chúng của nàng hấp dẫn, nhưng cuối cùng nàng lại chỉ coi trọng Mạc
Lăng Dĩnh, nếu không lấy hắn thì không lấy ai nữa.
Sau khi thành thân, hai người sống một cuộc sống ngọt ngào hạnh phút, chẳng bao lâu sau thì Lâm Phong ra đời. Tiểu tử này với mẫu thân tính
tình giống hệt nhau, vì thế luôn luôn xuất hiện tràng diện chiến tranh
giữa hai người, trong nội cung mọi người nghe mãi cũng thành quen.
Nhưng Mạc Lăng Tiêu phiêu bạt bên ngoài, nghe tiếng cãi lộn này đột nhiên lại có cảm giác ấm áp khó tả.
Bỗng nhiên lại nhớ tới Trữ Hạ. Nàng trở lại Khế Sa sao? A Mộc Đồ hứa
hẹn với nàng thật sao? Nói không hối hận là giả dối, nhưng hắn biết rõ,
Khế Sa cũng không lưu được Trữ Hạ, hoàng cung Hán Thống càng không giữ
được nàng. Nàng là một con ngựa hoang, đất trời rộng lớn mới là thảo
nguyên để nàng rong ruổi.
Buổi tối, Hoàng thượng vì Lăng Tiêu mở một yến tiệc, mời nhiều khách
từ phương xa tới dùng cơm, ăn uống linh đình, náo nhiệt. Đợi đến khi mặt trăng lên cao rồi yến hội mới tan. Lăng Tiêu cùng vợ chồng Mạc Lăng
Dĩnh quay về Tú Nghi cung, vì uống rượu nên đường về cũng không thấy
lạnh. Lâm Phong chơi đã mệt nên ngủ gục trong ngực Lăng Tiêu. Hồng Tạp
nắm tay trượng phu, vô cùng tình cảm.
Bỗng nhớ tới điều gì, Mạc Lăng Tiêu lấy ra ngọc bội, hỏi: “Đại ca, đại ca gửi cái này cho đệ phải không?”
Mạc Lăng Dĩnh còn chưa kịp nói gì, Hồng Tạp đã đoạt lấy ngọc bội, vội nói: “Sau khi biết đệ ở Đồng thành, ta đã sai người mang tới cho đệ.”
Hai huynh đệ nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, Hồng Tạp ôm lấy Mạc Lăng
Dĩnh, làm nũng: “Tướng công, người ta biết huynh nhớ Lăng Tiêu nên mới
nghĩ cách gọi hắn về.”
Hồng Tạp nói như vậy khiến Mạc Lăng Dĩnh không nghi ngờ gì nữa, nhưng Mạc Lăng Tiêu nghĩ không đơn giản như vậy, chỉ là hắn không vạch trần
nàng ngay. Quả nhiên, ngày hôm sau, Hồng Tạp vụng trộm kéo Lăng Tiêu tới hậu viện.
“Lăng Tiêu, tới đây ăn điểm tâm đi.” Hồng Tạp mang tới một ít bánh quế hoa, đặt lên trên bàn đá.
Lăng Tiêu cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng, cười nói: “Đại tẩu,
nói chính sự đi, đại tẩu lấy ngọc bội gọi Lăng Tiêu từ xa về, chắc chắn
phải có chuyện trọng yếu gì?”
Hồng Tạp cười cười đáp: “Tứ đệ quả nhiên là thiếu niên hào kiệt, anh dũng bất phàm, thông minh hơn người, ngọc thụ lâm phong…”
“…”
Khóe miệng Mạc Lăng Tiêu co giật, sau đó hắn phải làm mặt lạnh thì
Hồng Tạp mới nghiêm túc: “Thật ra là thế này, từ sau khi Nhị vương tử
xuất chinh, đám ngự tiền thị vệ bắt đầu có động tĩnh rồi.”
Mạc Lăng Tiêu nhíu mày: “Có động tĩnh gì?”
“Đầu tiên ta cũng không chú ý tới, mãi đến một tháng trước, ngay cả
thủ lĩnh cấm vệ quân cũng bị thay mới, khi ấy ta mới cảm thấy tình huống không đúng lắm.”
“Thủ lĩnh cấm quân? Không phải là Trương đại nhân sao?” Lăng Tiêu cả kinh, việc này hắn cũng chưa từng nghe nói.
Hồng Tạp đáp: “Một tháng trước Trương đại nhân chết bất đắc kỳ tử,
ngay sau đó đệ đệ của Hoàng hậu lên thay vị trí đó. Khi ấy ta mới chú ý
tới sự thay đổi của cấm vệ quân, nên mới vội vàng gọi đệ về.”
“Nói như vậy…” Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới thời điểm khi hắn hồi
cung, vệ binh canh cổng thực sự đã khác trước, ngay cả ngự tiền thị vệ
cũng đều thay đổi quá nữa. Nếu không phải trưởng quan thị vệ nhận ra
hắn, sợ là còn phải đánh nhau thêm một hồi.
Hồng Tạp đứng lên, cười nói: “Không chỉ là cấm vệ quân và quân cận
vệ, ba ngày trước, rốt cuộc Hoàng hậu cũng hạ thủ với Trần Thục Phi.”
Mạc Lăng Tiêu cả kinh: “Tẩu nói là Trần Thục Phi bị Hoàng hậu hạ thủ sao?”
Hồng Tạp cười lạnh: “Trần Thục Phi nhìn thì tưởng là đột tử, nhưng kỳ thực là trúng độc mà chết.”
“Sao tẩu biết?” Lăng Tiêu hỏi.
Hồng Tạp cười cười: “Chất độc này xuất xứ ở Nam Cương bọn ta.”
“Vậy sao tẩu lại biết chính hoàng hậu đã hạ độc?” Lăng Tiêu truy vấn.
Hồng Tạp nhìn lên trời, thở dài: “Lúc trước ta nói với đại ca ngươi,
hắn cũng hỏi như thế, ngươi và hắn quá cố chấp. Ta đương nhiên không có
bằng chứng xác thực, nếu có thì cũng không chờ tới bây giờ. Nhưng đại ca của ngươi không tin.”
Lăng Tiêu cười: “Đại tẩu, đệ tin tẩu. Đệ đã thỉnh cầu phụ hoàng cho
đệ và Đại ca được phong vương hầu. Chỉ mong đại ca không trách đệ tự
quyết định.
Hồng Tạp đứng lên: “Nếu quả thật như thế thì tốt rồi… Chỉ sợ không đợi được tới lúc đó.”
Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động: “Sao đại tẩu lại nói vậy?”
Hồng Tạp không trả lời mà hỏi lại: “Đệ có thấy trong nội cung đang rục rịch chuyển động sao?”
Lăng Tiêu cứng người, con ngươi trầm xuống, một lát sau mới nói: “Ta chỉ muốn tẩu, đại ca và Lâm Phong được bình an.”
Trong vương cung này luôn tràn ngập dục vọng quyền lợi, hắn không
màng những thứ đó… Những thứ nhơ bẩn, đen tối này hắn đã chán ghét lắm
rồi.
Một ngày sau, lụa trắng trong thành được gỡ xuống.
Lại một ngày sau nữa, toàn thành phủ lên rèm đỏ.
Công chúa Bang Thập ngày hôm đó được gả tới Hán Thống.
Mà ngày hôm ấy, Trữ Hạ, Liệt và Lưu Tịch cũng vừa vượt qua được Vĩnh Châu, tới Thanh Hạp quan.
Buổi tối trước khi tới được Thanh Hạp quan, Lưu Tịch nửa đêm lẻn tới phòng Trữ Hạ, đánh thức nàng dậy.
Trữ Hạ mơ hồ mở mắt nhìn hắn, sau đó hai mắt trừng lên, rồi lại nhắm lại, lăn về phía bên kia giường.
Lưu Tịch cười khổ, cách chăn mềm chọc lên eo nàng, đến lúc này mới làm nàng phẫn nộ tỉnh dậy.
Ngón tay chỉ vào chóp mũi hắn, mắt nheo lại đầy hung hăng: “Ngươi
xông loạn vào khuê phòng của bổn cung, có biết bị tội gì không?”
Lưu Tịch giữ tay nàng, cười: “Khẽ thôi, đừng đánh thức Liệt tướng quân.”
Trữ Hạ sững sờ, mượn ánh nến nhợt nhạt nhìn xung quanh, rồi lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu Tịch ngồi ở mép giường, hỏi nàng: “Ngày mai sẽ tới Thanh Hạp quan, nàng thật sự muốn trở về quân doanh Khế Sa?”
Trữ Hạ ôm chăn, nghiêng đầu ngáp một cái: “Ngươi tới đây chỉ để hỏi ta chuyện này sao?”
Lưu Tịch trừng mắt với nàng, nữ nhân này thật sự là không cảm thấy một chút nguy cơ nào sao?
“Thế nàng cảm thấy với thân phận này của nàng còn có thể trở về sao?” Lưu Tịch nhẫn nại hỏi tiếp.
Trữ Hạ vùi đầu vào gối, như đang suy nghĩ gì, giây lát sau lại ngẩng
đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Ta cứu được Liệt, còn không tới mức mất đầu
đâu.”
Lưu Tịch nhìn nàng. Nàng rủ mắt xuống, lông mi dài thật dài, khiến hắn không thể nào thấy được cảm xúc trong mắt nàng.
“Vạn nhất, Khế Sa vẫn truy cứu thì sao?” Lưu Tịch nhíu mày. “Nàng có 100 cái đầu cũng không đủ cho họ chặt.”
Trữ Hạ nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta sẽ đánh cuộc.”
Ánh mắt lơ đãng nhỏ này cũng làm trong lòng Lưu Tịch khẽ động.
Lưu Tịch nhìn nàng, hồi lâu mới lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ: “Đây là mê dược ta điều phối, có thể xứng với độc dược.”
Trong mắt Trữ Hạ lóe lên đạo quang: “Độc dược?”
Lưu Tịch gật đầu, nói: “Dược tính rất yếu, nếu bỏ một chút thì chỉ
váng đầu, hoa mắt, lâm vào hôn mê. Nếu dùng gấp bốn lần thì sẽ khiến
người chết.”
Trữ Hạ nhận lấy, cười sáng lạn, biểu lộ đầy du côn, vỗ vỗ lên vai hắn: “Cảm ơn huynh đệ!”
Lưu Tịch cười nhẹ, thần thái trong đôi mắt như đang giật mình.
Trữ Hạ ôm chăn, tựa lưng ở đầu giường, cười nói: “Thật cám ơn. Không
có ngươi, cái mạng nhỏ này của ta đã sớm không giữ được rồi.”
Mặt Lưu Tịch hơi đỏ lên, may mắn là ánh nến leo lét nên nàng không
thấy rõ: “Ta đi đây, nàng đi ngủ sớm đi. Nếu như… Nếu như thay đổi ý
định, chỉ cần trước khi tới Thanh Hạp quan thì vẫn còn kịp.”
Trữ Hạ gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lên tới cằm, ánh mắt thanh tịnh nhìn hắn: “Ngươi thật sự rất dịu dàng.”
Lưu Tịch quẫn bách quay đầu đi chỗ khác, thổi tắt nến, sau đó đi ra
cửa, dùng một thanh âm rất khẽ, nói: “Nếu nàng không có nơi nào để đi,
ta có thể đưa nàng đi…”
Sau lưng vẫn một mảnh yên tĩnh, không biết nàng có nghe thấy hay không.