CHƯƠNG 4
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Ngay cả đến những ngày đông thế này, cảnh vật đáng lẽ vẫn phải còn sót lại vài nét gì đó, nhưng tiếc thay ở nơi biên giới Vĩnh Ân này chỉ toàn những con đường đại đạo rộng thênh thang, hai bên một dải nếu không phải là những cánh đồng lúa hoang vu thì chỉ toàn đồi núi, nhìn mãi khiến con người ta vì mất hứng mà sinh chán ghét.
Ba ngày ngồi một mình trong cỗ xe ngựa, Phượng Minh buồn chán tới mức phát cuồng lên. Cậu thò đầu ra qua khung cửa, thấy Đồng tướng quân đang uy phong lẫm liệt đi một bên giám sát cả đoàn xe bèn la to: “Đồng tướng quân!”
Đồng tướng quân lập tức thúc ngựa sáp lại gần, chắp tay hỏi: “Thái tử có điều gì dạy bảo?”
“Chúng ta còn bao ngày nữa mới có thể tới nơi?”
“Nhanh thôi, quá lắm là năm hay sáu ngày nữa đã có thể rời khỏi biên giới Vĩnh Ân để tiến vào biên ải Phồn Giai, lại đi thêm chừng mười một ngày nữa, sẽ có thể đến thủ phủ Phồn Giai.”
Phượng Minh than một tiếng: “Lâu vậy ư?”
“Đi như vậy là đã rất nhanh rồi, Phồn Giai với Tây Lôi cũng cách nhau không xa lắm, phải như nhắc đến nơi xa xôi nhất như Đan Lâm quốc, muốn tới phải đi ròng rã suốt ba tháng trời.”
Phượng Minh lại than thở thêm một hồi nữa, đoạn chuyển tầm mắt, cậu thấy bên dưới thân hình to lớn đồ sộ của Đồng tướng quân một con tuấn mã, tức thì trên môi lộ ra một nụ cười láu lỉnh: “Đồng tướng quân, ngựa của ngươi…”
“Thái tử điện hạ, phụng nghiêm lệnh của Dung Vương, chuyến đi này do rất nguy hiểm, trên đường đi tuyệt đối không được phép nhượng bộ để thái tử tự ý cưỡi ngựa để tránh sinh ra cớ sự rắc rối. Đồng Kiếm Mẫn thần vạn vạn lần không dám cưỡng lại lời Dung Vương đã căn dặn.”
Nghe ngữ điệu nghiêm túc của hắn, Phượng Minh thất vọng cúi đầu, tiu nghỉu rụt đầu trở vào thùng xe.
Nếu sớm biết như vậy đã không đi chuyến này, không bị Phồn Giai công chúa đánh chết thì cũng chết vì buồn chán.
Vất vả đến tối, cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại, căng trướng đóng trại để qua đêm. Phượng Minh cũng từ trên xe nhảy xuống, chui vào trướng.
Thu Lam cùng ba tỳ nữ khác đã sớm theo gót chân cậu để hầu hạ, đương lúc giúp Phượng Minh trải giường nệm, Thu Tinh bỗng nhiên nói: “Cái gã Liệt Nhi ấy, không biết giờ này đang làm gì?”
Thu Nguyệt cười hì hì nói: “Làm gì để làm gì? Hoá ra ngươi mỗi ngày đều thò đầu ngó qua khe cửa, là vì muốn nhìn ngắm hắn ư?
Thu Lam cũng theo hùa theo trò đùa ấy, đem ra trêu ghẹo Thu Tinh: “Thật tình không thể trách nàng ta được, ai bảo bề ngoài Liệt Nhi lại tuyệt vời đến vậy chứ.”
“Xì,” Thu Tinh đỏ bừng mặt đứng bật dậy: “Ai nói hắn ta đẹp? Ta không có. Bề ngoài tuyệt vời nhất, chỉ có thái tử điện hạ của chúng ta thôi.”
Phượng Minh thấy như tháo được cái ách đang đeo trên cổ, nhẹ nở nụ cười, nói với Thu Tinh: “Ngươi nếu đã muốn gặp Liệt Nhi như vậy, để ta kêu hắn tới là được rồi.”
Thu Lam vỗ tay: “Phải lắm, hãy để nô tỳ đi kêu hắn ngay.” Quả nhiên mới nói xong, chớp mắt đã thấy cô bé chạy vụt ra ngoài.
Một lát sau thì Liệt Nhi đã bị Thu Lam kéo tới. Cậu ta đã thay sang một bộ cánh mới dành riêng cho người hầu, từng bước tiến đến trước mặt Phượng Minh hành lễ rồi hỏi: “Thái tử điện hạ có chuyện cần chỉ dạy?”
“Không có gì, chỉ muốn biết ngươi mấy ngày này ra sao, đã quen lề thói mới chưa?” Phượng Minh kỹ càng lướt mắt qua người Liệt Nhi, nhưng cơ hồ như thấy có điểm gì đó không đúng lắm.
Thu Nguyệt cũng ồ lên kinh ngạc, bèn tiến lại gần, nhìn chăm chăm Liệt Nhi: “Ngươi làm sao lại gầy như vậy?”
Thu Lam nói: “Lúc mới thấy, ta cũng nhận ra hắn dường như đã gầy đi nhiều, mắt thì sưng đỏ lên, nhưng khi hỏi, thì hắn lại không chịu nói.”
Phượng Minh cau mày: “Bị bệnh sao? Sao lại không nói.”
Liệt Nhi cứ vậy mà im bặt không nói tiếng nào.
Thu Tinh ghé sát vào tai Phượng Minh, thì thầm nói: “Người hỏi hắn xem có phải hắn bị những kẻ khác bắt nạt không?”
Phượng Minh đối với những chuyện của kẻ hầu người hạ cũng không tinh tường lắm, ngạc nhiên nói: “Có kẻ ức hiếp ngươi sao? Là kẻ nào?”
Liệt Nhi cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Tiểu nhân là người Vĩnh Ân, thân lại là nam sủng, bọn họ có khi dễ cũng không có gì lạ.”
“Hỗn láo!” Phượng Minh bật dậy, tức giận nói: “Ta phải đi dạy bảo chúng một trận.”
Thu Lam tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng lại là người từng phục vụ nơi cung cấm lâu nhất, níu chặt áo Phượng Minh mà khuyên nhủ: “Điện hạ, người hầu kẻ hạ cạnh bên cạnh người đều do các quý tộc dâng tặng, người trừng phạt bọn chúng sẽ đắc tội đến những kẻ ấy. Vả lại, cũng không hẳn không còn biện pháp khác, chúng ta có thể không để Liệt Nhi ngồi cùng một xe với bọn chúng nữa là được.”
“Phải đó, dù giờ có xử phạt cũng không có tác dụng, ta hiện đang trên đường, lại càng không thể trừng trị, hãy đợi đến khi về Tây Lôi rồi giải quyết một lượt.”
Phượng Minh suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Vậy Liệt Nhi nên ngồi xe nào đây? Hay để ta sắp xếp đưa hắn vào xe ba các ngươi cũng tốt đấy.”
Thu Lam cười mà nói: “Chúng thần đều là tỳ nữ, hắn lại là nam nhân, làm sao có thể ngồi chung một xe cho được?”
“Vậy hay để Liệt Nhi một mình ngồi một xe?”
“Càng không được, để hắn một mình một xe, bọn chúng sẽ càng tức giận ***g lộn lên, càng tìm cớ ức hiếp hắn.”
Phượng Minh thấy không còn biện pháp, nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên mắt sáng rực lên: “Hay để hắn ngồi cùng một xe với ta, như thế ta cũng sẽ không còn buồn chán nữa.”
Chủ ý này quả thực tốt nhất nên cả ba cô gái không ai phản đối gì nữa cả.
Tinh thần Liệt Nhi phấn chấn hẳn lên, nhìn Phượng Minh cười ngọt ngào. Cậu ta khi không cười cũng đã rất hoàn hảo, nhưng chỉ một nụ cười kia thôi đã khiến Phượng Minh như nhớ lại chuyện xảy ra đêm ấy giữa hai người họ, trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc: hắn ta là nam sủng, nếu ngồi cùng một xe với ta… ta chẳng phải sẽ phải trực diện kháng cự lại sức cám dỗ của hắn sao.
Trong lòng thầm nghĩ mọi chuyện đã hỏng bét, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được nữa, ngày thứ hai cậu buộc lòng phải kêu Liệt Nhi vào xe của mình.