Nàng phải vượt qua vị đại thần mấy trăm năm trước kia, nàng phải thắp lên cột linh trụ thứ mười sáu!
Đây là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
Năm lão nhân nín thở chăm chú nhìn, biểu cảm như sau: ┗|`O′|┛ Cố lên!
Tia sáng linh lực từng chút một dâng lên, tuy rằng chầm chậm nhưng lại thập phần* vững vàng.
(*Thập phần≈ vô cùng, cực kỳ.)
Ở trước khi linh lực thắp cột linh trụ thứ mười sáu, năm lão nhân* dường như quên mất hô hấp.
(*Lão nhân≈ lão già.)
Chờ đến khi tia sáng linh lực lóng lánh tỏa sáng ở trên đỉnh cột linh trụ thứ mười sáu mới khẽ hô hấp đều đều trở lại.
Lúc này, bất luận câu gì đều không đủ để hình dung sự khiếp sợ của bọn họ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin tưởng cách đây không lâu còn chỉ là phế vật linh mạch cấp 1, thế mà có lực lượng cường đại như vậy? Thế mà có thể một hơi thắp sáng mười sáu cột linh trụ? Chấm hỏi chấm than!?
Tia sáng linh lực bên trong Trắc Linh trận lấp lánh mạnh mẽ, vì vậy mà toàn bộ hình dáng của một trăm cột linh trụ trong sơn động đều xuất hiện như ẩn như hiện.
Thiếu nữ bây giờ mới mười lăm tuổi, tiền đồ vô lượng*, trong tương lai nàng nhất định có thể thắp sáng toàn bộ cả một trăm cột linh trụ này!
(*Tiền đồ vô lượng: tương lai tốt đẹp lợi hại đến không thể ước lượng nổi, nói chung là tương lai xán lạn.)
Tay Trầm Vi Ngưng chậm rãi buông, linh lực trên đầu ngón tay chậm rãi tàn lụi.
Mười sáu cột linh trụ, chắc là đủ rồi.
Vừa đủ những gì nàng muốn.
Nàng xoay người, chậm rãi đi ra sơn động.
Đằng sau tia sáng ở cột linh trụ thứ mười sáu vẫn lấp lánh như cũ, không vì nàng rời đi mà trở nên ảm đạm.
Linh lực cường đại* như thế, khiến cho người ta nhìn mà than thở!
(*Cường=mạnh, đại=lớn.)
Viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chỉ có Mặc Vô Cực một chút cũng không khiếp sợ*.
(*...một chút cũng không khiếp sợ: không sợ chút nào. Dịch ra thì câu văn nghe dở quá, để nguyên thì sợ mọi người không rõ, nên là giải thích xuống vậy.)
Ngưng Ngưng của hắn so với hiện tại còn lợi hại hơn cơ, linh căn bị hư tổn của nàng còn chưa được chữa trị đâu.
Nếu là chữa trị, chậc chậc...... Mấy lão già này phải sợ tới mức bệnh tim phát tác.
“Bảo bối, có mệt hay không?” Mặc Vô Cực tán thưởng mà nhìn nàng, ánh mắt nồng nhiệt*.
(*Từ gốc: nhiệt liệt, nghĩa là hăng hái, kích động, nồng nhiệt, v.v...)
“Có cái gì mà mệt?” Trầm Vi Ngưng trực tiếp lướt qua hắn, kiếp trước đã quen một mình, nàng không quen bị người khác sốt sắng theo đuổi như vậy.
Mặc Vô Cực cười đạm, không nói thêm nữa, chỉ đi ở bên cạnh nàng, điều này làm cho hắn khó chịu.
Lúc này, có một vài học sinh đã lục tục đi vào, thấy linh trụ trong Trắc Linh trận vẫn còn đang sáng, hoảng sợ đến rơi cằm xuống đất.
Σ(°△°|||)︴
“Một cột, hai cột, ba cột, bốn cột......” Người tò mò yên lặng mà đếm số lượng linh trụ, càng thêm một số càng thêm kinh ngạc.
“Mười sáu cột! Trời ơi! Thắp sáng mười sáu cột linh trụ!”
“Mười sáu cột? Có đếm nhầm không? Sao có thể được? Ta đếm lại đã, một cột, hai cột, ba cột......”
Trong thanh âm ríu rít của các học sinh, viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão cũng rốt cuộc từ trong khiếp sợ tìm về cảm xúc của mình.
Mười sáu cột linh trụ, không sai.
Viện trưởng nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt treo lên hòa ái tươi cười: “Trầm Vi Ngưng, con trước đây vẫn luôn che dấu thực lực?”
“Không có.” Trầm Vi Ngưng lắc đầu, đối với mấy lão gia hỏa Huyền Vũ Viện này, nàng không có gì để phản cảm, nhưng cũng không có hảo cảm gì.
Trầm Vi Ngưng ở trong Huyền Vũ Viện 5 năm, bọn họ chưa từng chú ý, cũng chưa từng chèn ép, tức là chẳng quan tâm.
Sau khi nàng bị Ma tộc bắt đi, Thiên Khải Quốc không có bất kỳ động thái gì, những người không quan trọng bọn họ dĩ nhiên sẽ không để ý tới.
Chỉ có Huyền Vũ Viện phái người đi tìm bọn họ, cuối cùng, vẫn là trưởng lão Đông điện Từ Thanh Dương của Huyền Vũ Viện mang Trầm Vi Ngưng về.
Cái này xem như ân huệ khiến nàng có thể nhẫn nại nói chuyện với bọn họ đi.
“Vì sao trước đây con vẫn luôn đều......” Viện trưởng nói không nên từ “linh mạch cấp 1” này.