“Anh biết chiều nay bố anh hẹn Hựu Thông đến bàn chuyện triển khai dự án,
anh không hề có ý tránh ông, càng không hề có ý định lợi dụng em để
tránh mặt ông”, giọng điệu anh đột nhiên trở lên nghiêm túc cùng trân
trọng đến lạ thường, “Ba năm trước anh từ Mỹ trở về, ông để anh vào làm
việc ở công ty, nhưng anh đã từ chối cho nên ông vô cùng tức giận. Vừa
hay lúc đó Trương Hựu Thông và Mã Tuấn Huy muốn thực hiện cải cách hiện
đại hóa trong trồng trọt nông nghiệp, nhưng lúc đó hai người họ thiếu
vốn đầu tư, vậy nên anh đã đem số tiền mình kiếm được lúc còn ở Mỹ góp
vốn chung với bọn họ. Lựa chọn ngành nông nghiệp là sự lựa chọn đúng đắn của anh, không những nó có thể giúp anh vận dụng được những kiến thức
đã học được ở Mỹ, mà quan trọng nhất chính là so với việc lừa người gạt
mình trong kinh doanh, thì anh thích tiếp xúc với đám cây cỏ không biết
nói chuyện đó hơn. Lúc đó bố anh nổi trận lôi đình, đuổi anh ra khỏi
nhà. Cho nên việc anh né tránh ông từ trước đến giờ là điều không cần
thiết, bởi vì chỉ cần gặp, ông sẽ trực tiếp tống cổ anh ra khỏi nhà”.
Tâm tư bị nhìn thấu hết cả, Y Thần xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng miệng lưỡi vẫn còn sống chết cãi lại, “Đáng đời bị bố đuổi ra khỏi nhà”.
“Đúng
thế. Cho nên, bây giờ tất cả mọi người đều sống cùng bố ở một căn nhà
khác, bọn họ sống vui vẻ một nhà. Còn anh, giống như lần đầu tiên em đã
gặp đó, một thân một mình cô đơn tịch mịch đến thê lương ở trong căn
biệt thự đó. Cho dù có chết chắc cũng phải đợi đến hôm sau dì quét dọn
đến mới phát hiện ra được, đến lúc đó thì xác anh đã lạnh cóng rồi.”
Khóe miệng cô co giật liên hồi, nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Thần Hòa ở nhà
anh, thực sự là cái dáng vẻ sắp chết đến nơi, “Anh đâu đến mức đáng
thương như những gì anh đã nói chứ…”.
“Thật đúng là không biết đồng cảm.”
“Đồng cảm cũng đâu mang đến ấm no cho anh được.”
“Ấm no là chuyện hết sức hạnh phúc.”
Y Thần bị bộ mặt vô lại của anh chọc cho đến mức cuối cùng cũng không
nhịn nổi mà bật cười. Tâm trạng không vui trước đó cũng tan biến như mây khói. Cái kiểu an ủi cùng giải thích chẳng mấy ăn nhập này của anh
khiến người ta bước lên mây xanh mà cũng có thể ngay lập tức bước xuống
vực thẳm. Nhưng mà cô chấp nhận, hơn nữa càng yêu thích cảm giác tranh
luận triết lí nhưng nhẹ nhàng như đang tán gẫu thế này.
Lục Thần Hòa đột nhiên vươn tay ra chộp lấy cô, rồi mạnh mẽ hôn lên đôi môi cô một cách đầy quyến luyến không hề báo trước.
Y Thần khẽ giãy giụa, ra sức cắn lên môi anh, cự tuyệt lại hành vi thất lễ của Lục Thần Hòa.
Lục Thần Hòa chịu đau, nhưng không giận mà còn cười, vừa định tiếp tục hành động còn dang dở, thì từ phía sau đột nhiên thò lên một khuôn mặt ngây
thơ vẫn còn mơ màng vì ngái ngủ, “Dì hai, chú Thần Hòa, hai người đang
làm gì vậy? Là đang hôn môi sao?”.
Y Thần ngồi lại chỗ của mình
như súng được lên nòng, mặt mũi nóng bừng như bị lửa đốt, nếu không phải do bóng tối mờ ảo nhìn không rõ thì trông mặt mũi cô lúc này sẽ đỏ hệt
như con tôm bị luộc chín vậy.
Lục Thần Hòa điềm tĩnh đáp lại,
“Ừm, đợi sau này lớn lên rồi cháu sẽ biết. Đây là một loại nghi thức xã
giao, tiếng Anh có nghĩa là ‘Goodnight kiss’, dịch sang tiếng Trung gọi
là nụ hôn chúc ngủ ngon”.
Trên trán Y Thần mơ hồ hiện lên mấy
vạch đen, rõ ràng là nhân lúc cô không chú ý mà thất lễ, vậy mà còn
không biết xấu hổ nói cái quái gì mà nghi thức xã giao.
“Vậy ạ,
thảo nào mẹ và bố cháu tối nào cũng lén lút cắn miệng nhau, thì ra là
đang chúc ngủ ngon”, Điểm Điểm trưng ra vẻ mặt như vừa được giác ngộ.
“Kiss cũng được chia ra làm rất nhiều loại, nụ hôn giữa bố và mẹ cháu không
phải là nụ hôn xã giao. Họ là hai người yêu nhau, giữa những người yêu
nhau đương nhiên là sẽ hôn môi rồi. Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.” Khóe miệng Y Thần thoáng giật giật, bà chị Y Như và anh rể
sao lại đói khát đến vậy cơ chứ, hoàn toàn không chịu để ý đến việc sẽ
gây ảnh hưởng đến tâm hồn non nớt của con cái.
Lục Thần Hòa cố nhịn cười.
“Ồ ra vậy, tạm biệt chú Thần Hòa”, Điểm Điểm mở cửa bước xuống xe, nhưng
nghĩ ngợi thế nào lại đột ngột quay đầu nhìn Lục Thần Hòa, “Chú Thần
Hòa, lớp cháu có một bạn nam cứ thích chạy khắp nơi thơm các bạn nữ.
Nhưng mà cháu không thích cậu ta, không muốn để cậu ta thơm, chú nói xem lần sau cậu ta còn thế thì cháu phải làm thế nào?”.
Thị Y Thần
được một trận hoảng loạn, chuyện quái quỷ gì vậy! Học sinh tiểu học bây
giờ bắt đầu cởi mở như vậy sao? Trưởng thành sớm quá đi!
“Lần sau nếu bạn nam đó mà còn muốn làm như vậy với cháu, thì cháu cứ đánh cậu
ta một trận, hoặc là mách cô giáo”, Y Thần trừng mắt với Lục Thần Hòa,
đúng là thổ phỉ thì hành động giống hệt nhau.
Lục Thần Hòa ngược
lại cười nói, “Nếu như cậu bạn đó rất đẹp trai, thì cháu để cậu ấy thơm
một cái cũng không thiệt thòi gì. Nếu như cậu ta xấu trai thì cháu hãy
nói với cậu ta rằng, lần sau nếu cậu thi được hạng nhất sẽ cho cậu thơm. Được người xếp hạng nhất thơm cũng là chuyện vinh quang lắm chứ. Con
gái thì không nên bạo lực mà, nếu bạo lực sẽ không xinh đẹp nữa”.
“Vâng, cháu cảm ơn chú Thần Hòa”, Điểm Điểm đột nhiên thò đầu vào trong xe rồi thơm lên má Lục Thần Hòa một cái, “Cháu thích chú Thần Hòa, bởi vì chú
rất đẹp trai. Goodnight kiss”.
“Goodnight”, đôi mắt lấp lánh của Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào Thị Y Thần, nụ cười bên khóe môi anh càng thêm nồng đượm.
Thị Y Thần chứng kiến tình huống trước mắt với vẻ khó tin, cô không thốt nổi nên lời, đành vò đầu bứt tai.
Cô sắp phát điên lên rồi.
Học sinh tiểu học bây giờ đều học những thứ như thế này sao?
Y Thần kéo Điểm Điểm qua rồi nhanh chân bước vào nhà.
Suốt dọc đường, tiểu nha đầu cứ líu lo nói mãi không ngừng, “Dì hai, dì sẽ kết hôn với chú Thần Hòa sao?”.
“Không biết.”
“Nếu dì không lấy chú Thần Hòa, thì nhất định phải nói cho cháu biết đấy,
cháu sẽ lấy chú ấy. Đây là quyết định sau khi suy nghĩ cả buổi chiều của cháu.”
Y Thần kìm không được hét lên một tiếng, “Tuổi chú ấy bằng tuổi bố cháu đấy”.
“Không sao hết, bà ngoại và bà trẻ đều nói cháu lớn rất nhanh. Cháu thích chú
Thần Hòa, chú ấy rất đẹp trai, lúc cười đặc biệt cuốn hút. Điều quan
trọng nhất là chú ấy có một đôi chân dài miên man giống hệt mấy oppa
trong phim Hàn Quốc. Chú ấy còn biết trồng trọt, mấy cậu bạn trong lớp
cháu chẳng ai biết cả.”
Trong đầu Y Thần lại hiện lên hàng lông
mày đẹp đẽ của anh, dường như đôi mắt đó của anh luôn mang theo ý cười,
quả thực là mê người. Còn đôi chân dài miên man đó nữa chứ… cô thực sự
muốn phát điên mà.
“Sách giáo khoa của học sinh tiểu học đều là
truyện ngôn tình sao?” Cô bấm chuông cửa phòng 1002. Cô phải tìm lúc nào đấy nói chuyện cẩn thận với Y Nhu mới được, học sinh tiểu học thời nay
sao lại biết đường mà xem phim truyền hình Hàn Quốc, biết kiss và còn
biết yêu đương nữa chứ, xã hội này thật là đáng sợ. Để một người Trái
đất không có chút cảm giác an toàn như cô thực muốn vứt bỏ hết thảy chạy lên sao Hỏa sống cho rồi.
Trừ khi có việc không đi nổi, nếu
không hằng ngày cứ đến giờ tan làm là dường như Lục Thần Hòa đều lặng lẽ đứng bên ngoài Jessie’s đợi Thị Y Thần rồi hai người cùng nhau đi ăn
tối. Thỉnh thoảng sáng sớm anh sẽ đợi cô ở dưới khu nhà cô rồi chờ cô
cùng đi ăn sáng.
Đến một hôm Y Thần cuối cùng cũng không nhịn
được bật hỏi, “Ngày nào anh cũng đi muộn về sớm thế này, ông chủ anh
không biết sao?”.
Anh chỉ vào chính mình rồi cất giọng đầy nhàn nhã nói, “Ông chủ đương nhiên biết rồi”.
Hết nói! Câu nói này quả thực không sai, thỉnh thoảng cô cũng tự cho phép
bản thân mình lười biếng một chút không muốn đi làm hoặc là tan làm sớm. Tự bản thân cô biết đó là đang trốn việc.
“Vậy sáng nào anh cũng lái xe một quãng đường xa vào thành phố như thế, sau đó lại rất muộn
mới lái xe về khu Hà Kê, anh không thấy mệt sao?”
“Em đang xót anh đấy à? Cảm động quá trời.”
Thấy anh cứ phải chạy tới chạy lui vất vả như vậy, trong lòng Y Thần quả
thực có chút không đành lòng. Có điều mặc dù trong bụng nghĩ vậy, nhưng
miệng lưỡi lại không nói ra. Cô khinh bỉ anh một tiếng, “Hừ…”.
Lục Thần Hòa khẽ cười, “Bên trong thành phố anh vẫn còn một căn nhà chung cư”.
Tâm lí tức tối chán ghét những người có tiền của Y Thần bắt đầu nhen nhóm lên, nói chuyện với những người giàu có quả là áp lực.
Y Thần không hề biết rằng một người rõ ràng ở vùng ngoại ô chuyên đi tu
sửa địa cầu lại biết nhiều nhà hàng bên trong nội thành đến vậy. Trong
vòng một tháng, anh gần như đưa cô đi ăn một lượt các món nổi tiếng của
các vùng đông tây nam bắc. Tới khi cảm giác quần áo có chút khó ních,
vòng eo tăng thêm ba centimet, cô mới thẳng thừng từ chối đi ăn cơm với
anh.
Lục Thần Hòa chọc ghẹo cô nói, “Em chỉ biết ăn mà không chịu vận động sao?”.
Hừ! Cô đâu phải là heo. Hằng ngày ngoài thời gian đi làm và về nhà ngủ, thì thời gian rảnh rỗi còn lại đều ở cùng một chỗ với anh… cùng ăn cơm, lấy đâu ra thời gian rảnh mà vận động chứ? Thậm chí mấy lần Kiều Na hẹn cô
đi dạo phố, cô cũng chỉ đành từ chối.
Lúc đầu Kiều Na còn quan
tâm đến mức độ tiến triển mối quan hệ giữa cô và anh, hai người bồi đắp
tình cảm đến đâu rồi? Dần dần, Kiều Na cũng bắt đầu oán thán cô mải chìm đắm trong mỹ sắc mà quên cả bạn bè không thèm đếm xỉa, là kẻ trọng sắc
khinh bạn, sau đó Kiều Na còn tuyệt tình nói: Đoạn tuyệt quan hệ!
Y Thần vô thức nhíu mày suy nghĩ: Cô đâu có! Là do tư duy logic của anh
khác người đấy chứ? Câu nói kinh điển của anh ‘người thần kinh thì làm
sao biết xấu hổ’ luôn được cô nghĩ tới mỗi khi không tìm được lí do gì
phản bác lại Kiều Na. Đúng vậy, anh chính là một tên bệnh hoạn mặt dày.
Đối với một kẻ thần kinh không biết xấu hổ, sao lại đi kì kèo so đo tính toán? Hoàn toàn không thể chấp nhặt được.
Một giây sau đó, cô
lại buộc phải thừa nhận, ảnh quả thực rất có gu, cho dù là nói năng hay
ăn uống, khuôn mặt đẹp trai cùng động tác tao nhã luôn mang đến cho
người khác cảm giác hưởng thụ. Thậm chí ngay cả lúc anh tùy tiện đứng
một chỗ, không làm gì cả, cũng đã trở thành danh lam thắng cảnh rồi.
Thường xuyên có những cô gái đến bắt chuyện với anh, cho dù là đi siêu
thị mua chai nước khoáng thôi cũng đủ thu hút người ta thay nhau đến
tặng quà.
Tâm hồn yêu cái đẹp thì ai ai cũng có. Cho nên cô đây chỉ coi như đang chìm đắm trong mỹ sắc mà thôi.
Nhưng, dạo gần đây tâm tư của cô luôn bị cái tên thần kinh không biết xấu hổ
này quấy nhiễu, trong đầu lúc nào cũng chỉ toàn là hình ảnh của anh.
Ngay cả chuông di động cũng cài riêng cho anh một kiể, thần xui quỷ
khiến thế nào cô đã đổi thành nhạc bài Liekkas, luồng sáng Bắc cực.
Không biết từ lúc nào Y Thần đã yêu thích bài hát này, có lẽ chính vào cái
đêm tịch mịch đó. Mặc dù cô nghe không hiểu lời bài hát, nhưng giai điệu nhẹ nhàng dịu êm của nó lại vô thức vỗ về trái tim đang loạn nhịp của
con người, khiến thể xác cũng như tâm trạng đang mệt mỏi cũng được thả
lỏng thư giãn hơn nhiều. Cảm giác đó hệt như tia nắng mặt trời ấm áp sau giờ Ngọ tỏa thiếu xuống cơ thể con người ta giữa mùa đông giá rét, vừa
ấm áp lại vừa có chút lười biếng.
Giữa bầu trời lấp lánh ngàn sao
Em đang kiếm tìm
Luồng ánh sáng nơi Bắc cực
Tia sáng Bắc cực giữa bầu trời mênh mông.
Uyển chuyển uốn lượn như khiêu vũ.
Không nỡ phá vỡ không gian tĩnh mịch đó.
Tiếng hô hấp vang vọng
Tiếng gió vi vu
Tựa như đang khẽ thì thầm bên tai em
Hãy nắm chặt tay em
Hãy vuốt ve khuôn mặt em
Nhẹ nhàng cất giọng nói những lời ngọt ngào
Giống như đang vỗ về em vậy
Hãy ôm em chặt thêm lần nữa
Có như vậy em mới không cảm thấy lạnh lẽo
…
Trong lúc vô tình Y Thần đọc được ý nghĩa đại khái của ca từ, cô đột nhiên có chút say mê, say mê cảm giác ấm áp lười nhác không biết rốt cuộc đén từ phương nào đó. Tại sao khi nghe đến nhân vật trong bài hát, trong đầu
cô lại vô thức hiện lên hình ảnh của Lục Thần Hòa với nụ cười rạng rỡ
cùng giọng nói dịu êm chứ?
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều
nói con người cô sau khi đắm chìm trong yêu đương dường như hoàn toàn
thay đổi, trở nên cởi mở hơn, thích cười hơn, mang theo sức sống mãnh
liệt khó nói thành lời, ngay cả mấy lời châm chọc của Y Vân cô cũng
chẳng buồn kì kèo đáp lại.
Yêu rồi sao? Yêu thật rồi!
Trong lòng cô chợt vang lên một giọng nói: Không phải là mày thực sự thích cái tên thần kinh không biết xấu hổ đó rồi chứ?
Y Thần giật mình sợ hãi vì suy nghĩ đó của mình. Sao cô có thể thích anh
được chứ? Đúng là chuyện đùa mà. Cô qua lại với anh tuyệt đối không phải vì yêu đương, chẳng qua chỉ là đang bồi dưỡng khả năng phối hợp một
cách ăn ý, hai bên cùng cần mà thôi. Sau khi trải qua nhiều lần thất bại trong tình yêu, cô sao còn có thể dễ dàng đem lòng yêu một người đến
vậy?
Giọng nói đó lại đột nhiên vang lên: Rất nhiều người diễn ăn nhập đến mức có thể bồi đắp ra tình cảm thực sự.
Không đâu, không đâu, không đâu… Y Thần không ngừng nhấn mạnh trong lòng. Cô
và anh chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác. Nhưng càng cố nhấn mạnh
điều đó thì lại càng khiến trái tim cô đau đớn, ngay cả mười đầu ngón
tay cũng bắt đầu trở lên tê dại đau nhức.
Cô không được nhớ đến anh nữa, nếu còn nhớ đến anh thì cô nhất định sẽ thần kinh giống anh mất.
Cô lại thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là tình bạn vĩ đại như Các Mác và
Ăngghen mà thôi. Cứ như vậy Y Thần mang theo tâm trạng hoang mang hoảng
loạn tiếp tục làm việc.
Tháng mười – tháng vàng mùa cưới sắp đến, mỗi ngày Jessie’s đều đầy ắp người ra ra vào vào thử váy cưới, không
khí cửa tiệm trở lên náo nhiệt lạ thường. Thị Y Thần cũng tập trung sức
lực cùng nhân viên đón tiếp khách hàng.
Trên bàn trà ở khu nghỉ
ngơi dành cho khách vẫn được cắm một bình cúc màu cam rực rỡ, nội dung
trong tấm thiệp được gửi đến ngày hôm nay vẫn là “nhớ ăn cơm”. Y Thần
cầm tấm thiệp nhỏ tinh tế trên tay, ngắm nhìn đóa cúc nở rộ đẹp đến
thoát tục, trong đầu không ngừng nhớ lại những ngày tháng vui vẻ đã từng có với Cao Minh Dương. Cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên nhận được
hoa hồng, lần đầu tiên nắm tay nhau, lần đầu tiên dùng bữa tối dưới ánh
nến, nụ hôn đầu tiên của hai người… Từng chuyện từng chuyện đều vô cùng
ngọt ngào ấm áp, chỉ đáng tiếc quá khứ không thể vãn hồi, nó đã ra đi
cùng thời gian và chỉ để lại những hồi ức đau buồn trong trái tim con
người ta.
Chu Kiều Na đã từng mắng chửi cô rằng, “Gái ế bây giờ
nhiều như ngả rạ, là bởi những người đàn ông ưu tú quá hiếm hoi. Con
cừu1 nhỏ họ Cao đó đã phạm phải tội lỗi tày trời không thể tha thứ.
Nhưng cũng không thể không nói rằng, anh ta vẫn là một người đàn ông ưu
tú. Cậu từ bỏ tình cảm hơn hai năm qua, là tự tay mình dâng một người
đàn ông ưu tú cho kẻ khác đấy”.
1 Tên của Cao Minh Dương trong tiếng Trung đồng âm với từ “con cừu”
Đúng vậy, nếu lúc đầu cô chịu nghe Cao Minh Dương giải thích, chịu bình tĩnh đối diện một cách trực tiếp không trốn tránh, thì đã không làm ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi. Nhưng chuyện gì đã qua rồi hãy để nó qua, con
người vĩnh viễn không cách nào sống mãi với quá khứ được. Tính cách của
cô trước nay luôn là thà rằng buông bỏ cũng nhất quyết không chịu quay
lại. Huống hồ tuổi cô ngày một nhiều, không chịu đựng nổi giày vò nữa
rồi. Cho nên, cô đã lựa chọn Lục Thần Hòa, một đối tác phối hợp ăn ý đi
lừa gạt mọi người đến mức hoàn hảo không chê vào đâu được.
Sau
khi thông suốt mọi chuyện, thì sự oán hận dành cho Cao Minh Dương cũng
đột nhiên biến mất không chút dấu vết. Ngược lại đôi khi vô thức cô còn
nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ giữa hai người. Bưởi vì yêu nên mới
hận, có lẽ đã không còn yêu, nên hận cũng tan biến.
Đột nhiên,
tấm thiệp trong tay bị người khác giật mất, Y Thần không vui ngước mắt
lên nhìn, thực ra không cần nhìn cô cũng biết được đó là ai.
Thị Y Vân cầm tấm thiệp trong tay rồi nở nụ cười ranh mãnh nói, “Chị nên cảm
ơn tôi mới phải, vì đã giúp chị cắm một bình hoa đẹp như thế này”.
Thị Y Thần có chút hoảng loạn, nụ cười ranh mãnh lúc này của Y Vân đối với
cô quá quen thuộc, nhưng cũng rất lâu rồi cô không nhìn thấy. Lúc nhỏ,
chỉ cần nó giở trò thì nhất định sẽ cười như vậy. Trong thoáng chốc, Y
Thần rất nhung nhớ quãng thời gian trẻ thơ vô ưu vô lo. Nhưng đáng tiếc
trong lòng Y Vân trước giờ vẫn giăng một tấm lưới dày, nếu không phải là cá chết thì cũng là lưới rách.
Thu ánh nhìn lại, Y Thần châm
chọc, “Vậy thì em có thể suy nghĩ đến việc đi làm thợ chuyên cắm hoa,
không cần phải ở đây mà tự chuốc lấy ấm ức”.