Lục Thần Hòa cẩn thận ngắm nhìn trang trí nội thất bên trong cửa tiệm, lộng lẫy hơn nhiều so
với tưởng tượng của anh. Ánh mắt anh khẽ lướt qua một lượt, đi đến khu
trưng bày trang phục dành cho nam, nhìn một vòng rồi tao nhã ngồi xuống
ghế sô pha, nói, “Tôi muốn đặt may một bộ comple”.
“Dạ được ạ.
Đây là catalog các kiểu dáng comple nam của cửa hàng chúng tôi, anh có
thể xem qua một chút”, Lưu Sa Sa lập tức đẩy quyển catalog cho anh rồi
nói, “Toàn bộ lễ phục và thường phục tại đây đều do nhà thiết kế của cửa hàng chúng tôi đích thân thiết kế, cắt mẫu cũng là do thợ may chuyên
nghiệp thực hiện. Rất nhiều khách hàng tìm đến cửa hàng chúng tôi vì
được những khách hàng cũ giới thiệu, tỉ lệ hài lòng là một trăm phần
trăm, có gia đình thậm chí cả nhà đều đặt may trang phục ở cửa hàng
chúng tôi”.
Lục Thần Hòa nhướng mày: “Vậy ư? Sao cảm giác như
đang đi bắt mạch vậy, chỉ cần một người đến khám, những người khác sẽ lũ lượt kéo đến khám theo, vậy là bác sỹ trở thành nổi tiếng”.
Khóe miệng Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh vô thức giật giật. Cách so sánh này cũng thật khập khiễng.
Lục Thần Hòa tùy ý lật giở mấy trang, nhưng sự chú ý không hề tập trung vào quyển catalog.
“Sa Sa, lấy bảng thống kê vải nhập của mùa trước lại đây cho chị xem”, Thị Y Thần day hai bên thái dương có chút đau nhức, uể oải bước từ văn phòng
ra.
Sa Sa đáp lời, đồng thời giới thiệu cho Lục Thần Hòa, “Thưa
anh, đây là cô chủ kiêm nhà thiết kế chính của cửa hàng Jessie’s chúng
tôi, cô Jessie”.
Khi nhìn thấy Lục Thần Hòa ngồi trên sô pha ở
khu nghỉ ngơi dành cho khách, cả người Thị Y Thần cứng đờ như bị hắt cả
một xô nước lạnh vậy. Nhưng ngại vì Sa Sa và Manh Manh đều có mặt, cô
rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức xoay người trở vào văn phòng.
Cô còn chưa đi đến cửa, liền nghe thấy giọng nói của Lục Thần Hòa vang
lên, “Cô chủ của các cô hôm nay tâm trạng không được tốt sao? Nét mặt
giống như không muốn kinh doanh vậy”.
Y Thần biết cô có muốn
tránh cũng không tránh nổi, đành xoay người lại nhanh chân bước đến chỗ
anh rồi cố nặn ra một nụ cười: “Xin hỏi anh muốn đặt may thường phục hay lễ phục?”.
Lục Thần Hòa đặt quyển catalog trong tay xuống, bắt
chéo hai chân, ánh mắt tựa như đang suy nghĩ điều gì, nhìn chăm chú vào
Thị Y Thần.
Quả nhiên giả vờ như không quen biết.
Anh khẽ cong môi, cố ý nói: “Cô nói thử xem?”.
Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đều quay sang nhìn sếp mình, chỉ mấy chữ đơn
giản này thôi nhưng rõ ràng đang che giấu ẩn tình gì đó.
Thị Y
Thần nghiến răng nghiến lợi, cụp mắt xuống, siết chặt nắm tay. Nếu Sa Sa và Manh Manh không có ở đây, cô nhất định sẽ xông tới bóp chết anh,
“Anh thật biết nói đùa, anh muốn đặt may trang phục gì, sao tôi có thể
biết được chứ?” Trong lòng cô âm thầm bồi thêm một câu: Tôi đâu phải mẹ
anh.
Đôi mắt Lục Thần Hòa sáng lấp lánh như sao, “Xem ra quý nhân nhanh quên thật. Một đêm nào đấy hai tháng trước, cô nôn cả lên người
tôi…”
Cô vừa định nói “Tiền giặt quần áo tôi đã đền cho anh rồi”, nhưng thấy Sa Sa và Manh Manh dùng cặp mắt như hổ đói chờ mồi nhìn
mình, Y Thần đành nghiến răng nhẫn nhịn. Cô vỗ vào đầu mình, giả như vừa nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đổi sang khuôn mặt tươi cười nói: “À… lần đó ở K.O thật ngại quá, cũng may có bộ đồ của anh làm thùng rác để nôn
vào. Thế này đi, để cảm ơn anh, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miễn phí cho
anh một bộ comple dáng mới trong bộ sưu tập mùa thu đông này”.
Ba chữ “tặng miễn phí” này cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Cô trừng mắt rồi giật lấy quyển catalog trên tay anh, tiện tay lật ra một
trang, chỉ vào đó và nói: “Bộ này rất hợp với anh đấy”.
Lục Thần Hòa lườm cô, cầm luôn một quyển tạp chí khác đang để trên bàn trà, chỉ lên trang bìa.
Thị Y Thần tập trung nhìn vào đó, khi nhìn rõ thì thoáng kinh ngạc, đó là
tạp chí thời trang thịnh hành nhất toàn thế giới của mùa này. Trang bìa
vừa hay là cặp đôi người mẫu nam nữ đang mặc trang phục cưới, đương
nhiên trang phục mà Lục Thần Hòa để mắt đến là bộ đồ người mẫu nam mặc.
Cô khoanh tay, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi, tôi không làm hàng nhái. Với
tiềm lực kinh tế của anh, hoàn toàn có thể đến cửa hàng đó để đặt may,
không cần phải tìm đến cửa hàng thấp kém này của tôi”.
“Tôi đâu
có kêu cô làm hàng nhái. Ý của tôi là, váy cưới của cô dâu có rồi, còn
thiếu một bộ lễ phục của chú rể. Nếu đã muốn trả lại quần áo cho tôi,
chi bằng trả tôi một bộ lễ phục của chú rể đi.”
Mấy lời của Lục
Thần Hòa vừa vang lên, Sa Sa và Manh Manh lần lượt quay sang nhìn Thị Y
Thần, anh chàng này đặt váy cưới rồi sao? Đặt lúc nào chứ? Sao hai người bọn họ đều không biết? Nếu anh ta đã đặt may váy cưới, thì chứng tỏ là
hoa đã có chủ, vậy còn có quan hệ gì với sếp của họ?
Thị Y Thần
không buồn để ý đến bốn con mắt như bốn bó đuốc đang nhìn mình, thoải
mái vỗ tay, cô nghĩ anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần lấy số đo của anh là xong, nhanh nhanh biến khỏi Jessie’s, đừng ở đây chướng mắt mình là
được.
Cô nói nhanh qua quy trình: “Được rồi, anh đợi một chút để
lấy số đo, đo xong nửa tháng sau tôi sẽ hoàn thành bản thiết kế. Hai
tháng sau đó có thể giao hàng, chắc là kịp cho hôn lễ của anh chứ?” Cô
cố ý nhìn anh bằng ánh mắt châm chọc.
Lục Thần Hòa làm ra vẻ chẳng buồn bận tâm, gật gật đầu.
“Sa Sa, em lấy số đo cho anh đây đi”, cô đẩy nhiệm vụ sang cho Lưu Sa Sa,
định quay lại văn phòng, đúng lúc quay người dời đi thì bị Lục Thần Hòa
gọi giật lại.
“Thân là nhà thiết kế chính kiêm bà chủ của
Jessie’s, không phải cô nên đích thân lấy số đo cho khách sao? Biết được số đo chuẩn xác của khách hàng, trang phục được làm ra sẽ càng vừa vặn
hơn”, Lục Thần Hòa đứng dậy, khẽ nở nụ cười rồi đi đến trước mặt cô.
Thị Y Thần quay đầu lại nhìn thấy khóe miệng khẽ cong lên của Lục Thần Hòa, mày mắt đậm ý cười cợt, giờ thì cô đã hiểu ra, cái gì mà đến đòi đền bù vụ quần áo, thực ra chỉ là cái cớ, anh đến đây để bới lông tìm vết thì
đúng hơn. Nếu hôm nay cô không tiễn được tên ôn thần này đi, e là đừng
mong làm được việc gì khác.
Y Thần không nói lời nào, đưa đưa tay về phía Sa Sa, một chiếc thước dây, một cây bút và một quyển sổ ghi
chép nhanh chóng được đặt vào tay cô. Cô nở một nụ cười với Lục Thần Hòa nói, “Phiền anh giơ tay lên!”.
Lục Thần Hòa phối hợp dang hai tay ra.
Ngón tay thon nhỏ của cô thoăn thoắt kéo thước dây, bắt đầu đo từ đầu vai
đến cổ tay anh, sau đó cẩn thận ghi chép lại từng con số lên cuốn sổ.
Lục Thần Hòa cúi nhìn từng động tác thuần thục của cô, rồi đột nhiên dùng
giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy, nói với cô: “Đề nghị lúc sáng
của tôi, cô nghĩ đến đâu rồi?”.
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo vẻ kì quái, sau đó vòng ra phía sau lưng bắt đầu đo chiều ngang vai.
Anh lại nhắc nhở cô: “Làm bạn gái của tôi đi”.
Ngay sau đó chiếc thước dây mềm được cô vòng một vòng qua cổ anh, bàn tay
hơi dùng sức một chút, siết chặt lại, chỉ hận không thể siết cho anh
chết luôn mà thôi. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ thần kinh!”.
“Này, nhà thiết kế, đo vòng cổ hình như không phải đo như vậy chứ? Cô làm thế này là định mưu sát khách hàng của mình sao?”
“Anh cố ý đến đây gây chuyện có phải không? Tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ
lệch lạc, cũng đừng gây tổn thương cho cô Đường. Tôi thấy cô nàng chanh
chua lắm chuyện bị vứt lại bên ngoài thang máy ngày hôm đó thích hợp với anh hơn đấy, lấy số đo xong nhanh nhanh cút đi mà tìm cô ta, cô ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ”, cô nới lỏng thước đo, đi đến trước mặt anh,
bắt đầu lấy lại số đo vòng cổ cho anh.
Thước dây mềm vòng qua cổ
Lục Thần Hòa, ngón tay cô vô thức lướt qua cằm anh, đôi đồng tử đen láy
của anh đột nhiên co lại, toàn thân run rẩy như bị dòng điện chạy qua,
hô hấp trở nên ngột ngạt. Anh biết cô không cố ý, nhưng không hiểu sao
chỉ là một sự va chạm nhỏ, đối với anh lại giống như một loại khiêu
khích đáng sợ.
Thị Y Thần hiếu kì nhìn anh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau Lục Thần Hòa lại nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Cô thầm cười khẩy một tiếng: Đúng là không hiểu nổi! Đồ thần kinh!
Y Thần cầm thước dây luồn tay qua nách anh kéo một vòng từ sau lưng đến
trước ngực, nhìn khuy áo sơ mi để hở trước ngực để lộ ra làn da rắn chắc màu lúa mạch sau lớp áo. Đầu óc như nổ bùm một tiếng, đại não đột nhiên tái hiện lại khung cảnh buổi sáng hôm đó ở khách sạn, khi cô khó khăn
lắm mới mở được đôi mắt còn đang lim dim ngái ngủ ra thì trước mặt lại
là người đàn ông cao lớn, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc,
làn da mật ong căng bóng khỏe mạnh, bắp tay đầy đặn mà có lực… Chết
tiệt! Sao cô lại nhớ rõ đến thế chứ!
Trong lòng cô thoáng hoang
mang, bàn tay cũng vì thế mà run rẩy, chiếc thước suýt nữa rơi xuống
đất. Cô cẩn thận cầm lại chiếc thước, vòng thước qua nách anh lần nữa,
nhưng không biết tại sao tay lại bắt đầu run lên trong vô thức. Cứ lặp
đi lặp lại mấy lần, chiếc thước như đang làm phản cô vậy, chỉ cần vừa
được đưa đến trước ngực anh, nó liền tự động tuột xuống.
Cảm nhận được sự khác thường của cô, Lục Thần Hòa cười khẽ: “Liệu tôi có thể
hiểu rằng cô đây đang nhớ nhung cơ thể hoàn hảo của tôi không, cho nên
bây giờ cố ý quấy rối ngực tôi?”.
“Anh điên à! Trật tự cho tôi!” Bị anh nhìn thấu tâm tư, không chỉ mặt mà ngay cả hai tai Y Thần cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Lần này khi chiếc thước được kéo đến trước ngực anh, cô thô lỗ lườm anh một cái rồi nhanh chóng ghi chép lại con số vừa đo được và vội vàng đo vòng eo. Lúc đo đến vòng đùi, những run rẩy vẫn không tha cho cô, chiếc
thước rớt xuống mấy lần liền.
Anh cúi xuống nhìn vẻ căng thẳng và hoảng loạn của cô, bỗng đâu nở một nụ cười.
Bất luận là cô đứng, khom lưng hay ngồi xổm, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô một giây nào.
Có lẽ phát hiện ra ánh nhìn rực lửa đó, lấy xong số đo cho Lục Thần Hòa, Y Thần gần như kiệt sức, lắp bắp lên tiếng: “Xong… xong rồi, đo… đo xong
rồi, anh có thể đi, đợi khi nào nhận được điện thoại thì đến”.
Lục Thần Hòa hìn cô chằm chằm, “Không cần xem bản thiết kế nháp, cho dù cô
có làm ra một bộ đồ lượt thượt giống phong cách của ông lão ăn mày, tôi
cũng thích. Có thời gian thì mang thẳng đến nhà tôi, cô biết địa chỉ rồi đấy”.
“Xin lỗi, anh Lục, địa chỉ nhà anh không nằm trong khu vực giao hàng của chúng tôi”, cô không nghĩ ngợi nhiều, thẳng thừng từ
chối.
“Nếu đã mang đến được một lần, thì có thể có lần thứ hai”,
nói rồi, anh đột nhiên áp sát lại phía cô, cúi xuống ghé vào tai cô thì
thầm, “Tôi có thể trả thêm tiền ship, có điều phải đích thân cô mang
đến”.
Cô ngước mắt lên nhìn, vừa định quay lại nói một câu “Nằm
mơ đi”, nhưng trước mặt đột nhiên tối sầm lại, một bóng đen tiến sát về
phía cô, một nụ hôn phớt rơi xuống trán cô.
Trong thoáng chốc, cả người cô hóa đá.
“Tôi chờ cô đấy”, anh tao nhã xoay người dời đi.
Khi cô định thần lại, chuông gió treo trên cửa ra vào đã ngừng đung đưa, bóng dáng Lục Thần Hòa cũng biến mất từ lúc nào.
Bên trong cửa hàng, Sa Sa và Manh Manh đều sửng sốt, bắt đầu sôi nổi bàn
tán kịch liệt. Khi nhìn thấy vị sếp vừa hóa đá đột nhiên bừng tỉnh lại,
hai người họ lập tức im bặt, thẳng lưng đứng nghiêm trang, nhìn trân
trân về phía cửa ra vào.
Y Thần bắt đầu nổi cơn điên, ngón tay run run chỉ vào Sa Sa và Manh Manh.
Sa Sa và Manh Manh kinh hãi, vội vàng giơ tay lên thề thốt: “Bọn em không nhìn thấy gì hết!”.
“Đúng vậy, thưa sếp!”
Y Thần hít sâu một hơi, im lặng rất lâu mới cất giọng khàn khàn: “Không được bép xép với mẹ chị!”.
“Vâng, thưa sếp!”
Nhận được câu trả lời, cô mới quay vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.