Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 29: Chương 29: Chương 7.4




Cô đem chiếc phong bì nhét vào túi áo của La Minh Tuệ, nhé xong liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ Tạ Thiệu Văn có gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Ra khỏi bệnh viện, nhìn trời xanh mây trắng, Y Thần sảng khoái hít một hơi thật sâu.

Nếu chuyện gì cũng có thể dùng tiền bạc để giải quyết và bù đắp, thì trên thế gian này sẽ không có quá nhiều đau khổ và bất hạnh đến vậy. Cô cũng không phải đeo cái cùm nặng nề như vậy đến tận ngày hôm nay. Rõ ràng không phải là sai lầm của cô, nhưng cô lại bị giam cầm gần mười năm. Có lẽ, cô chính là “thánh nữ” hay bị chửi rủa trong mấy bộ phim truyền hình trên ti vi hay trong tiểu thuyết. Vẫn còn một cuộc xem mặt đang đợi cô. Nếu không phải là hóa thân của Bạch Liên Hoa thuần khiết, thì ai có thể tự hi sinh chính bản thân mình giống như cô mà đi tác thành cho người khác?

Sinh nhật lần thứ hai mươi chín của cô đã qua rất lâu rồi, năm tháng không đợi chờ ai, tuổi ba mươi không còn cách cô quá xa nữa. cho dù có thể nghĩ ra đủ mọi lí do để làm nũng với ông bà Thị, có thể nhận được rất nhiều quà nhưng cô thực sự không có dũng khí để chào đón ngày sinh nhật ấy của mình.

Để thể hiện quyết tâm đi xem mặt đến cùng, cô đã xin với mẫu thân đại nhân cho mình thời gian nửa năm, trong nửa năm đó, nếu cô không thể đưa được bạn trai về ra mắt thì nhất định tự biết đường mà khăn gói ra đi, tuyệt đối không được lưu luyến gì. Vì thế cho nên cô còn dám đăng kí làm thành viên của một trang web kết bạn làm quen. Trưa hôm nay là lần gặp gỡ đầu tiên kể từ khi cô đăng kí, cô bỏ hết công việc bận rộn, dành thời gian đi xem mặt. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tư tuổi, nhìn ảnh trông rất chín chắn chững chạc, trong tài liệu giới thiệu cũng không thấy có ghi tật xấu gì. Nhưng lúc đến địa điểm hẹn, nhìn thấy mặt anh ta, trong lòng cô không ngừng nguyền rủa trang web kết bạn kia một nghìn lần.

Cái gì mà ba mươi tư tuổi? Người đàn ông này nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, có nhìn thế nào thì cũng vẫn giống với ông chú hơn bốn mươi. Một ông chú bốn năm mươi tuổi sao còn chưa kết hôn chứ? Anh ta chắc đã khai man tuổi tác. Hoặc những người đến tuổi này vẫn còn đi xem mặt, thì khai man tuổi tác cũng là chuyện bình thường, nếu đổi lại là cô quá ba mươi tuổi àm vẫn còn phải đi xem mặt, thì nhất định cũng sẽ bỏ đi số lẻ đằng sau.

Chỉ có điều khuôn mặt này của anh ta… so với ảnh trên mạng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu nói bức ảnh đó được chụp từ thời anh ta còn trẻ, thì có chặt đầu cô cũng không tin. Ai mà tin cho nổi khi một đôi mắt to mày rậm mười năm sau có thể biến thành mắt híp một mí đây? Đúng là trang web chết tiệt, thu phí hội viên cao như vậy, sao có thể lừa gạt người ta trắng trợn đến thế chứ?

Y Thần hít sâu, không ngừng tự nói với chính mình: Cái cô cần là cốt cách chứ không phải là tướng mạo, trai đẹp chỉ như mây khói. Cũng không được đem chuyện tuổi tác ra làm cái cớ, mấy tên đàn ông trẻ tuổi miệng đều còn hơi sữa. Ông chú thì ông chú, những ông chú xuất sắc cũng có rất nhiều mà. Trong tài liệu chẳng phải đã nói anh ta là Tổng giám đốc của một xí nghiệp may mặc gì đó, ít ra về mặt công việc cô và anh ta chắc cũng có tiếng nói chung. Còn nữa, ông chú này họ Hà, tên nghe rất cao quý, gọi là Hà Kim Quý. Mặc dù tên có chút buồn cười, nhưng thường thì những người có cái tên hài hước như vậy đa phần đều rất có phúc.

Hà Kim Quý cầm quyển thực đơn, phô trương gọi bốn món ăn. Nhân viên phục vụ ghi chép xong cầm lấy thực đơn dời đi, ông ta liền tranh lời nói trước: “Cô Thị có nhìn thế nào cũng không giống với phụ nữ sắp ba mươi, trông cứ như sinh viên mới tốt nghiệp vậy”.

Khen ngợi một người phụ nữ trẻ trung vĩnh viễn là cách tốt nhất để lấy lòng người đó.

Trong lòng Thị Y Thần vui như nở hoa, vui là việc của vui, nhưng vẻ mặt vẫn khiêm tốn trả lời: “Đâu có? Không còn nhỏ nữa rồi”.

Hà Kim Quý cười cười, hai mắt híp lại thành một đường chỉ.

Có lẽ là người từng trải trong công việc, nên Hà Kim Quý ăn nói khá nhanh nhẹn, từ việc năm đó anh ta kinh doanh cửa tiệm vải ra sao, đến việc làm cách nào gây dựng nên xưởng may mặc từ hai bàn tay trắng, anh ta đều kể lại một cách rất gãy gọn. Cũng bởi vì lí do công việc, nên anh ta thường xuyên phải đi công tác, không có thời gian chăm sóc gia đình. Những cô bạn gái trước đây đều không thể chịu được chuyện này mà chia tay với anh ta. Những điểm này Thị Y Thần cũng thấy đúng, ít nhất cô cũng nghe ra Hà Kim Quý là một người có sự nghiệp thành công, là người coi trọng sự nghiệp.

Nhưng, cô không thích ánh mắt anh ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô như vậy. Một đôi mắt đục ngầu không đàng hoàng, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn vào ngực cô, xem ra có chút háo sắc. Đã mấy lần cô cúi xuống, kín đáo nhìn lại quần áo của mình, chiếc váy liền mặc dù được thiết kế cổ chữ V, nhưng tuyệt nhiên không có chỗ nào bất ổn. Ít nhất là trước khi đi ra khỏi cửa cô có soi gương, cái gì cũng không nhìn thấy. Cô tự thuyết phục chính mình một lần nữa: Được rồi, người ta chẳng qua là mắt hơi nhỏ một chút, lúc cười híp lại thành đường chỉ nên trông có vẻ không đàng hoàng lắm mà thôi. Cô không nên có cái nhìn kì thị với người đàn ông này.

Khi nhân viên phục vụ bê đồ ăn đến, cô đưa tay đẩy đẩy vị trí chiếc đĩa, Hà Kim Quý đột nhiên tranh việc này với cô, bàn tay anh ta vô tình lướt qua mu bàn tay cô. Cô nhạy cảm rụt tay lại, nhíu mày nhìn anh ta vài giây. Vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, có lẽ thực sự do cô nghĩ quá nhiều mà thôi.

“Cô Thị, tôi thấy tôi và cô rất tâm đầu ý hợp, lâu lắm rồi tôi không được nói chuyện vui vẻ như thế này. Bình thường có nhắc đến đám quần áo vải vóc cũng đều là vì công việc. Mọi người trong nhà hay kêu ca tôi phiền phức, nhưng hôm nay cảm giác thật khác biệt.”

“Được nói chuyện tùy hứng một chút sẽ rất thoải mái.”

“Đúng đúng đúng”, Hà Kim Quý lẩm bẩm, “Nói chuyện tùy hứng, nói chuyện tùy hứng. Không biết cô Thị có suy nghĩ như thế nào về chuyện nam nữ?”.

Thị Y Thần chau mày, đầu óc hoàn toàn không hề tập trung suy nghĩ, theo tư duy lý giải của cô thì Hà Kim Quý chắc là đang muốn hỏi tới chuyện yêu dương, liền lên tiếng trả lời: “Cũng không suy nghĩ gì nhiều, ít nhất lúc nào cũng phải giữ một trái tim tràn ngập yêu thương”.

Hà Kim Quý tiếp lời: “Có tình cảm là đương nhiên. Có điều… Để duy trì tình cảm đó được ổn định thì vẫn phải dựa vào quan hệ chăn gối, đặc biệt là trong thời đại phát triển như ngày nay”.

Suýt chút nữa thì Thị Y Thần phun hết nước trong miệng ra. Cô không thể ngờ ông chú họ Hà này lại có thể nhắc đến vấn đề nhạy cảm ấy một cách thẳng thắn như vậy. Cô ho khẽ mấy tiếng, bối rối nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười rồi gật đầu cho có lệ.

“Gật đầu có nghĩa là cô Thị cũng đồng ý với suy nghĩ này. Bây giờ vẫn còn rất nhiều người ngây thơ cho rằng giữa nam nữ chỉ cần duy trì mối quan hệ yêu đương thuần khiết là đủ để giữ gìn tình cảm, mà không biết được thứ thật sự dùng để duy trì quan hệ nam nữ. Một khi thiếu sự hòa hợp, tình cảm rất dễ dàng xuất hiện vết rạn.”

Thị Y Thần khẽ nhíu mày, từ lúc ngồi xuống đây đến giờ, thì ra cảm giác của cô không hề sai. Cái gì mà bận rộn công việc, không có thời gian, bạn gái không chấp nhận nổi. Những vấn đề liên quan đến công việc chỉ là mở màn, bây giờ mới là lúc thực sự bắt đầu chủ đề của cuộc nói chuyện tối hôm nay.

Di động của Hà Kim Quý đột ngột vang lên, anh ta liếc nhìn qua dãy số hiển thị trên màn hình rồi lập tức bấm nút từ chối, sau đó cười hì hì hỏi Thị Y Thần: “Cô Thị nghĩ thế nào về chủ đề này? Bản thân tôi thì thấy…” Anh ta còn chưa kịp nói hết, di động lại lần nữa vang lên, lần này anh ta không thể không xin lỗi Thị Y Thần, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút”.

Đúng vào lúc anh ta ấn nút nhận cuộc gọi, Thị Y Thần liền nghe thấy rõ ràng một giọng nói thánh thót gọi anh ta một tiếng “Ba”. Ánh mắt anh ta hấp háy, vội vàng đứng dậy đi đến góc khuất bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Những câu chuyện có liên quan đến công việc lúc trước khiến Thị Y Thần cảm thấy lần xem mặt này sẽ không gặp phải cực phẩm, thế nhưng hiện thực vẫn mãi là hiện thực. Sự bài xích lúc ban đầu của cô đối với Hà Kim Quý có lẽ chỉ vì đôi mắt híp của anh ta, tuổi tác có chút lớn, nhưng càng về sau thì hoàn toàn không phải như vậy. Mà bởi dáng vẻ không trung thực, bộ mặt thật trời sinh đã hèn mạt ngay từ lúc ban đầu đã được bộc lộ ra. Đặc biệt trong đầu chỉ chứa những suy nghĩ về chuyện ấy, lúc xem mặt còn không quên nhắc đến. Đối mặt với con người khiến người khác ghê tởm này, bình thường cô sẽ chửi rủa cho hắn một trận rồi bỏ đi, nhưng đột nhiên cô lại không muốn cứ thế mà đi, có lẽ cô phải làm gì đó có khí chất một chút để dạy dỗ tên đê tiện này, có như thế mới không lãng phí tiền đăng kí hội viên cao ngất cho cái trang web vớ vẩn kia. Nghĩ vậy cô liền quyết định cố gắng nhẫn nại nghe xem ông chú họ Hà này rốt cuộc có cao kiến gì?

Một lát sau, Hà Kim Quý nghe xong điện thoại liền quay trở lại, “Xin lỗi, công ty tôi có chút việc, vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”.

“Anh nói đến đoạn ‘bản thân tôi cảm thấy’.”

“Bản thân tôi cảm thấy?” Hà Kim Quý nghĩ ngợi, lát sau mới nhớ ra mình đã nói đến đâu, lập tức tiếp nối câu chuyện dang dở, “Bản thân tôi cảm thấy một tuần ít nhất phải duy trì được hai lần, cuộc sống như vậy mới có chất lượng, Cô Thị, cô thấy sao?”.

Thị Y Thần ra sức cười khan mấy tiếng, học anh ta híp mắt thành một đường chỉ rồi cười hì hì, khoanh hai tay trước ngực, trưng ra bộ mặt khinh bỉ nói: “Hai lần? Liệu có hơi ít không?”.

“Ít quá ư?” Nụ cười của Hà Kim Quý có chút cứng lại, thậm chí còn có phần khó tin.“Đúng vậy. Tôi và chồng cũng mỗi ngày duy trì ít nhất một lần, mà tôi cùng với chồng trước trước nữa li hôn cũng chỉ vì không hòa hợp trong chuyện chăn gối, không thể đáp ứng như cầu mỗi ngày của tôi, cho nên mới phải chia tay.”

Hà Kim Quý tái mét mặt mày, cất giọng run run: “Cô… lí lịch về cô chẳng phải viết là chưa kết hôn? Sao lại li hôn hai lần là sao?”.

Y Thần bật cười đáp lại: “Đúng vậy, tôi vẫn chưa kết hôn, li dị rồi không phải là vẫn chưa kết hôn sao? Hơn nữa lí lịch của anh Hà đây cũng đâu có ghi là chưa kết hôn? Vừa rồi tôi còn nghe ra được là con gái anh gọi điện cho anh đó thôi? Ồ, không phải con gái anh sao? Lẽ nào là con gái nuôi?”.

“Cô cô cô…”, Hà Kim Quý nhất thời bị nói đến nỗi không biết phải đáp gì.

Y Thần nháy mắt rồi cướp lời anh ta: “Anh Hà này, anh biết không? Lúc tôi vừa ngồi xuống, vẫn luôn lo lắng về vấn đề mà anh vừa mới hỏi, bởi vì trông anh không giống với anh chàng ba mươi tư tuổi chút nào, chỉ e bốn mươi ba tuổi vẫn còn có dư. Người ta vẫn thường nói: Đàn bà ba mươi hung hãn như sói, bốn mươi dũng mãnh như hổ. Nếu sau này ngay cả việc một tuần hai lần anh cũng không cố nổi, vậy thì tôi phải làm sao? Thật là đáng phải lo lắng!” Y Thần cố để lộ ra vẻ mặt kinh sợ, ánh mắt tỏ vẻ như hoàn toàn không thể chấp nhận, nhìn chằm chằm Hà Kim Quý.

Hà Kim Quý có chút tức giận, đập bàn đứng lên: “Cô vốn không thật lòng muốn đến xem mặt, đến để đùa giỡn người khác sao?”.

Y Thần nhún vai nói: “Lẽ nào anh Hà đây thật lòng muốn xem mặt sao? Từ đầu đến cuối, anh đều trưng ra cái dáng vẻ như muốn xem hàng miễn phí vậy”.

“Mẹ kiếp!” Hà Kim Quý cuối cùng cũng không chịu được mà chửi thề, đứng phắt dậy định bỏ về.

Thị Y Thần giơ tay ra chặn anh ta lại, tiện thể giữ người phục vụ đang thu dọn ở bên cạnh lại: “Người này gọi món, còn chưa thanh toán đã muốn chạy. Đây là tiền ăn của tôi, tôi thanh toán một nửa bữa này, tiền lẻ không cần trả lại”, cô nhìn giá cả món ăn trên thực đơn rồi ném xuống hai tờ tiền cho phục vụ.

Cô cố kìm nén cảm giác buồn nôn mà ở lại chxo này thêm một lúc, không thể tránh nổi việc gặp phải hàng rởm, nhưng ít nhất cũng không thể để cho thứ đồ rởm này kiêu căng ngạo mạn. Khi nào về cô phải đi kiện cái trang web kết bạn chết tiệt đó.

Nhân viên phục vụ chặn Hà Kim Quý lại. Hà Kim Quý tức đến nghiến răng kèn kẹt, đành trừng mắt ngồi lại chỗ nói với nhân viên phục vụ: “Đồ ăn mới bên lên ba món, vẫn còn một món nữa, mau mang lên đây!”.

Y Thần khinh bỉ liếc nhìn Hà Kim Quý, nhìn đám cơ thịt nung núc đang không ngừng run run trên mặt hắn, vô cùng hài lòng xoay người đi ra. Mới đi được hai ba bước, một cái bóng cao lớn liền chắn ngay trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn Y Thần sững sờ, lại là Lục Thần Hòa.

Anh nhàn nhã đút hai tay trong túi quần, khóe môi đậm ý cười, tâm trạng vui vẻ thoải mái.

Cô lên tiếng chế giễu: “Lại là anh?” Sao cô đi đến chỗ nào cũng gặp phải anh? Đúng là gặp phải quỷ mà, ba lần đi xem mặt đều gặp phải anh ta, hơn nữa lần sau so với lần trước càng khó xử hơn.

Lục Thần Hòa rướn môi nói: “Thành phố này gần một vạn nhân khẩu, mà hai chúng ta lúc nào cũng gặp nhau ở hàng ăn, chuyện này có thể xem là duyên phận không?”.

Hôm nay Lục Thần Hòa đeo một cặp kính gọng bằng kim loại màu đen, đôi mắt đen sâu thăm thẳm sáng lấp lánh không hề bị mắt kính che khuất, một Lục Thần Hòa như thế này có gì khác biệt so với trước kia, chỉ có thể nói rằng cặp kính kia giúp anh trông thời thượng hơn mà thôi.

“Duyên phận? Ha ha…” Đối với cô mà nói thì chẳng khác nghiệt duyên là mấy. Cô mặc kệ Lục Thần Hòa, đi thẳng một mạch đến thang máy, giơ tay bấm nút gọi thang.

Lục Thần Hòa đi theo cô đến tận cửa thang máy rồi cùng bước vào bên trong. Rõ ràng là đến đây để ăn cơm, vậy mà lại đi theo cô ra ngoài.

Bên trong không gian chật hẹt của thang máy, chỉ còn hai người họ.

Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, Y Thần nhìn Lục Thần Hòa rồi lên tiếng với giọng điệu chán ghét: “Chẳng phải anh ở ngoại ô sao? Sao lúc nào cũng thấy anh chạy vào trung tâm thành phố vậy? Anh không phải đến ăn cơm sao? Đi theo tôi làm gì? Đúng là biến thái!”.

Đúng lúc này di động của Lục Thần Hòa vang lên, anh bấm nút nghe, nói duy nhất ba chữ “Tôi có việc” rồi nhanh chóng cúp máy. Cất điện thoại vào túi, Lục Thần Hòa đưa mắt nhìn cô, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nói: “Tôi sống ở ngoại ô, lẽ nào không thể vào trung tâm để ăn cơm? Ai bảo đến nhà hàng thì nhất định phải ăn cơm? Thang máy này do nhà cô xây sao? Sao cô biết là tôi đi theo cô mà không phải vì đang có cuộc hẹn khác?”.

“Đồ thần kinh!” Cô bực bội ôm hai cánh tay rồi đứng nép vào một góc, tránh phải tiếp xúc với anh. Đến lúc cánh cửa thang máy mở ra, Y Thần vội vàng chạy ra ngoài.

Đi dọc con phố đó một đoạn đường, qua những tấm cửa kính dọc đường phản chiếu, cô phát hiện ra Lục Thần Hòa vẫn luôn đi sau mình. Còn nói cái gì mà không bám theo cô, đang có cuộc hẹn khác, rõ ràng cứ điên cuồng đi theo người ta giống như một tên biến thái vậy. Y Thần đột ngột dừng bước, quay đầu lại phẫn nộ nhìn Lục Thần Hòa nói: “Cái tên họ Lục kia, anh đúng là có bệnh mà, có bệnh thì nhanh mà chữa chạy đi. Phía bên kia là bệnh viện Thần kinh, xin anh đấy, đi khám xét cẩn thận đi, chẩn đoán chính xác xem có phải bị điên rồi không?”.

Lục Thần Hòa không hề tức giận mà còn cười, khóe môi khẽ cong lên, làm ra vẻ không hề để bụng: “Nếu tôi đi chẩn đoán chính xác là mắc bệnh, có phải cô sẽ đồng ý làm bạn gái tôi không?”.

Cô nhìn anh với ánh mắt khó đỡ, trong tình huống này mà anh còn có thể nói ra mấy lời vớ vẩn như vậy. Bệnh tình của tên đàn ông này thực sự không hề nhẹ đâu, hết thuốc chữa rồi. Vốn dĩ chuyện xem mặt đã đủ khiến cô bốc hỏa rồi, lại còn đen đủi gặp phải cái tên hành vi ngôn ngữ lúc nào cũng quái dị này. Anh ta rốt cuộc muốn gì?

Y Thần gầm lên với anh nói: “Anh rõ ràng không thiếu đàn bà, phụ nữ bám lấy anh hết chục này lại đến tá khác, anh làm cái quái gì mà cứ phải bám lấy tôi? Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh? Nếu trước đây tôi có đắc tội gì với anh, thì tôi xin lỗi anh được chưa? Anh Lục à, nếu như không có, anh chỉ vì bóng ma tâm lý mà muốn tìm một người phụ nữ để hành hạ, thì phiền anh có thể tìm đến mấy cô gái giống như cô nàng chanh chua đanh đá mà anh đã hẹn hò trước đây được không? Tôi thực sự không có hứng thú với anh”.

Lục Thần Hòa thấy dáng vẻ bắt đầu nổi khùng của cô bất giác không nhịn được cười, anh cố ý làm ra vẻ mặt vô cùng khổ sở nói: “Làm sao bây giờ? Tôi chỉ muốn hành hạ cô, những người phụ nữ khác tôi cũng thực sự không có hứng thú”.

“A… a…” Cô giống như phát điên không ngừng tự giật giật tóc mình.

“Y Y?” Đột nhiên một tiếng gọi quen thuộc vang lên khiến lưng cô cứng lại, liền đó cả cơ thể giống như đinh ốc bị kẹt chầm chậm xoay lại phía sau.

Cách đó khoảng năm mét, Thị Quế Lan đang khoác tay dì cả Thị Quế Hoa đứng ngay đằng sau cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.