Y Thần lấy tay đỡ trán, âm thầm kêu gào hỏi trời xanh, cô nhất thời kích động đạp nhầm chân, đúng là bi kịch mà…
Lục Thần Hòa mím môi, khóe miệng cong lên, đôi mắt đen sáng lấp lánh… mắt
mày mềm mại quyến rũ như tơ. Có lẽ không nên dùng những từ ngữ này để
hình dung về một người đàn ông, nhưng trong mắt Y Thần, quả thực phải
dùng từ ngữ này mới có thể đặc tả anh.
“Lần thứ ba gặp mặt, là ở nhà tôi.”
Chiếc ly trong tay Y Thần chợt run lên, rượu bên trong suýt nữa bắn hết ra
ngoài. Anh ta nói như thế này chẳng phải muốn cô chết quách đi cho xong
sao? Phải biết rằng, gia đình cô giáo dục rất nghiêm khắc, mới quen biết có ba lần đã đến nhà anh ta, như thế hóa ra cô đã quá dễ dãi? Tối hôm
đó rõ ràng cô đến để giao váy cưới, nhưng Lục Thần Hòa lại dùng dăm câu
ba điều mà nói ra như thế, người nghe đâu có biết rõ ngọn ngành đến vậy. Mẹ nhà nó, biết ngay là không thể tin được anh ta mà, cái gì mà không
nên để lộ với không được để lộ, cái gì không nên lộ ra dều trưng ra hết
cả rồi. Nhìn ánh mắt giật giật của mẹ nhìn về phía cô như tên phóng thế
kia, hẳn là đang ngầm cảnh báo hôm nay cô chắc chắn bị lột da.
Thị Y Thần khẽ nhấp một ngụm nước ngọt, đôi môi mím chặt lại bắt đầu giả lả nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào đó mang theo vài phần kinh ngạc, không
thể tin nổi. Rất thú vị, xem ra cái tên Lục Thần Hòa này không hề đơn
giản.
Đôi mắt đen thăm thẳm của Cao Minh Dương lại tối sầm lại,
vẻ thất bại chán nản buồn bã khó có thể che giấu nổi. Anh ta siết chặt
chiếc ly thủy tinh trong tay, sức mạnh dường như đủ để bóp nát nó thành
trăm mảnh.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cả nhà, Y Thần kiên quyết phải giải thích cho rõ ràng, nhưng nếu giải thích là cô đi giao
váy cưới, thì sẽ càng nói càng rối. Y Thần cẩn thận đặt ly xuống, ho khẽ mấy tiếng, lăn tăn một lúc rồi mới giải thích: “Tối hôm đó, thực ra con mang quần áo đã cắt may xong đến nhà anh ấy, anh ấy đặt may một bộ đồ ở cửa hàng con, may xong rồi mà mãi không thấy đến lấy, cửa hàng con luôn đi theo tôn chỉ khách hàng là Thượng đế, nên con mới mang hàng đi giao. Ai ngờ con đến đúng lúc anh ấy đổ bệnh, nên con đã đưa anh ấy vào bệnh
viện. Chuyện này mẹ cũng biết rồi”.
Y Thần đánh mắt về phía mẹ,
chuyện này chỉ có đẩy sang cho mẫu thân đại nhân giải quyết thôi. Có lẽ
chỉ có mẹ là sẽ không tin, nhưng cả nhà tin là được rồi. Y Thần lo lắng
đến mức toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, Thị Y Vân nhẹ nhàng nở nụ
cười, “Ba lần vô tình gặp gỡ, nghe có vẻ rất lãng mạn nha. Không giống
như em với anh Cao Minh Dương là bạn học từ thời cấp ba, quen biết nhau
từ rất lâu rồi”.
Cao Minh Dương nãy giờ vẫn ngồi trầm mặc đột
ngột bị điểm danh. Anh ta không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì Thị Y Vân
vẫn luôn có bản lĩnh khiến người khác chú ý. Nghe mấy lời giải thích của Thị Y Thần, vầng trán Cao Minh Dương dần dãn ra, anh ta gật đầu khẽ
“ừm” một tiếng. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống bàn, ánh mắt anh ta vẫn luôn
quấn lấy Thị Y Thần, mỗi khi nhìn thấy hành động thân mật của cô với Lục Thần Hòa, trong lòng anh ta như có thứ gì đổ vỡ vậy, cay đắng ngọt bùi, dư vị nào cũng đủ cả.
Tối nay có lẽ anh ta không nên đến, nhưng
trong thâm tâm lại không chịu cam lòng. Anh ta sống chết không chịu tin
tình cảm suốt hai năm đã có với Thị Y Thần lại biến thành hư không trong phút chốc, anh ta cũng không tin tưởng vào cái tên Lục Thần Hòa này. Có lẽ tất cả mọi thứ trước mắt này chỉ là cái cớ Thị Y Thần tìm ra để lừa
gạt anh ta, lừa gạt tất cả mọi người mà thôi Cao Minh Dương lại trầm mặc uống cạn một ly rượu.
“Minh Dương, cháu đừng mải uống rượu không như thế, mau ăn thức ăn đi”, dì cả đột nhiên phát hiện ra Cao Minh
Dương vẫn luôn im lặng từ lúc đến, liền gắp đồ ăn cho anh ta.
“Hôm nay thật đáng tiếc, lần sau Tiểu Lục tới đừng lái xe nữa, lúc đó phải
uống với mấy ông bà già chúng ta một trận. Chú có thể nhận ra Tiểu Cao
tửu lượng rất khá, tuy nhiên cũng không nên tham lam uống nhiều”, chú cả miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn cầm bình rượu rót thêm một ly nữa cho
Cao Minh Dương, “Nào nào nào, uống thêm ly nữa nào, hahaha…”.
Thị Y Vân giơ tay ra cản lại, cười nói, “Ly cuối cùng đấy nhé, nếu không
lại thành ra uống quá nhiều, chú phải chịu trách nhiệm đưa anh ấy về nhà đấy”.
Cao Minh Dương cay đắng nở nụ cười nhạt, thực ra anh ta
cũng lái xe đến, trong lòng thực sự chờ mong đứng ra ngăn cản giúp anh
ta là một người khác.
Sau bữa tối, Thị Y Thần luôn tìm cơ hội
giục giã Lục Thần Hòa mau chóng ra về, nhưng mấy vị phụ huynh cứ kéo anh ngồi lại trò chuyện, nghe vô cùng rôm rả. Cô chỉ cần mon men mò đến,
liền nghe thấy giọng mấy vị ấy réo cô đến tán gẫu một cách kích động. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Cô không muốn ngồi đó, bị cả nhà càm ràm, nói không chừng chuyện trước đây giữa cô và Lục Thần Hòa lại bị
bại lộ mất.
Y Thần đi ra ban công, mở di động, lục tìm một con số từ trong danh bạ được đặt tên là: Đồ thần kinh.
Ngón tay thanh mảnh trắng ngần không ngừng bay lượn nhảy múa trên màn hình, lát sau một đoạn tin nhắn liền được gửi đi.
Lục Thần Hòa đang mải nói chuyện với mấy vị phụ huynh vô cùng sôi nổi, di
động trong túi quần liền rung lên. Anh vô thức liếc mắt ra phía ban
công. Vừa rồi anh nhìn thấy Thị Y Thần tay cầm điện thoại thậm thà thậm
thụt đi ra đó, còn giơ chiếc di động lên lắc lắc với anh.
Lục Thần Hòa mở tin nhắn ra xem.
Này, anh bạn nhỏ, đừng có ở đó mà phấn khích nữa, muộn rồi đấy, anh cũng nên về nhà đi chứ?
Lục Thần Hòa khẽ nhếch khóe môi, vừa ngồi nghe phụ huynh nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh vừa chậm rãi bấm lên màn hình.
Thị Y Thần buồn tẻ chán nản đứng trên ban công, thỉnh thoảng lại nhìn vào
bên trong, Lục Thần Hòa vẫn trò chuyện vui vẻ quên trời quên đất với
người lớn, một chút phản ứng cũng không có. Không biết phải qua bao lâu, cô mới nghe thấy âm thanh báo có tin nhắn mới từ di động, lập tức mở ra xem.
Bà cô kỳ quái, cô phải biết rằng hiện nay dụ dỗ trẻ em là tội phạm nghiêm trọng đấy?
Cái quái gì vậy! Anh ta dám gọi cô là bà cô kỳ quái! Máu nóng trong đầu cô
bắt đầu bốc lên, trong phút chốc liền phun trào ra. Máu chảy thành sông! Nhưng điểm mấu chốt là cô thực sự hơn anh ta một tuổi…
Y Thần
tức giận ra sức bấm bấm gõ gõ một dòng chữ lên màn hình di động: Muốn
chết à? Dám gọi cô đây là bà cô kỳ quái? Cô đây đang thanh xuân phơi
phới, lại còn trẻ trung xinh đẹp! Cô đây mà là bà cô kỳ quái, thì anh
chính là ông chú hèn mọn!!! – cô gõ một loạt dấu chấm than để tỏ vẻ giận dữ.
Di động khẽ rung lên, dường như ngay cả trái tim Lục Thần
Hòa cũng rung theo. Anh liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn, tâm trạng vui
vẻ, từ tốn trả lời lại.
Một mình đứng ngoài đó, có phải rất cô đơn không? Nhớ tôi quá thì vào đây cùng nói chuyện.
Anh nhớ anh hả? Đồ thần kinh! Anh mau ra đây cho tôi, mau về nhà đi, không được ngồi đấy mà tiếp tục hóng hớt nữa.
Đây là cách tiếp khách của cô sao?
Mau mau tìm cái cớ nào đó rồi chuồn về cho tôi, không được ngồi đấy mà chuyện trò nữa.
Suỵt, ngoan nào, đừng có ồn ào nữa. Mẹ cô đang kể chuyện ngày cấp hai cô cạo trọc đầu đấy, còn đang lấy ảnh ra xem đây này.
What?!
Đúng là đặc sắc, tôi đang định lấy một bức làm kỉ niệm.
Anh mà dám lấy, tôi nhất định sẽ chém anh thành trăm mảnh!
Mẫu thân đại nhân quả nhiên chẳng buồn bận tâm đến cảm nhận của cô, đem hết chuyện riêng tư của cô kể cho một người qua đường xa lạ. Chuyện cô cạo
trọc đầu rõ ràng là lỗi của mẹ mà? Năm thứ nhất trung học, cô nói muốn
nuôi tóc dài không muốn cắt tóc ngắn, mẹ liền bảo cắt tóc đi cho đỡ tốn
dầu gội. Thế là chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn đấy, mẹ đã ép cô đến tiệm cắt
tóc. Bất hạnh thay cho cô ngày hôm đấy chẳng may gặp phải nhân viên học
việc. Bạn nhân viên đó cầm chiếc kéo lớn lách ca lách cách trên đầu cô
một thôi một hồi, mái tóc của cô liền biến thành hình dáng biển Địa
Trung Hải. Bạn học viên kia thấy mình cắt hỏng, lập tức nói sẽ miễn phí
ba lần cắt sau đó. Mẫu thân đại nhân của cô vì tham mấy tệ cho mỗi lần
cắt tóc, còn đi mặc cả với bạn học viên kia, cuối cùng giao dịch thành
công với năm lần cắt tóc miễn phí.
Sau khi giao dịch xong, bạn
học viên liền hào hứng cầm kéo cắt tiếp, chẳng phải đợi lâu, Địa Trung
Hải xấu xí đã đau đớn biến thành Thái Bình Dương bằng phẳng mênh mông.
Một cọng tóc cũng không giữ lại, đâu cô trở thành trọc lốc.
Lúc
đến trường học bị các bạn cười đùa trêu chọc cô trông giống ni cô, ngay
cả cô giáo lúc lên lớp cũng nhìn cô không nhịn nổi cười chứ đừng nói đến cảnh quan tráng lệ khi cô tập luyện trên sân tập vào buổi sáng. Các bạn học còn tưởng rằng đầu cô có chấy nên mới phải cắt trọc. Cô nghiến răng nuốt máu hận ngược vào trong bụng, tự mặc nhận là như vậy. Bởi vì cô
thực sự không còn mặt mũi nào nói với thầy cô và các bạn rằng, bà mẹ vĩ
đại của mình chỉ vì tiếc rẻ mấy đồng nên mới biến mình thành bộ dạng
này. Y Thần đau lòng khóc lóc rất lâu, đòi mẹ đền lại bộ tóc cho cô,
nhưng đã bị mẹ đạp một phát bay ra xa.
Suốt cả một học kỳ, Y Thần phải mang bộ đầu ni cô đấy đến trường. Cũng từ đó, cô kiên quyết không
bao giờ cắt tóc ngắn. Đến nay mái tóc của cô đã dài chớm eo rồi.
Không được, bức ảnh nhục nhã đó sao có thể truyền ra ngoài được, đặc biệt là lại rơi vào tay một kẻ xa lạ qua đường.
Cô nhất định phải ngăn lại.
Lúc này, tiếng cửa ban công đằng sau lưng vang lên, Y Thần quay lại, sắc mặt cứng đơ trong phút chốc.
Cao Minh Dương đút hai tay vào túi quần, chậm rãi tiến về phía cô.
Theo bản năng, cô muốn bỏ đi, nhưng bị một bàn tay nhanh chóng giữ lại.
Cao Minh Dương nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng tựa như cơn gió, “Đừng vội bỏ
đi như vậy có được không? Anh sẽ không làm gì em cả? Anh không phải loại người chuyên đi gây rắc rối cho người khác”.
Trong đầu Y Thần
không ngừng tái hiện lại khuôn mặt đầy tổn thương của Cao Minh Dương lúc ăn tối. Khi cô phát hiện ra Cao Minh Dương bị rơi vào cái bẫy của Thị Y Vân, không ngừng gọi điện thoại cho cô, dùng mọi cách để tìm được cô, Y Thần đã từng nghĩ tới chuyện phải tìm một người đàn ông để trả thù anh
ta. Cái gì mà hợp tan vui vẻ? Có cặp đôi nào khi tình yêu đã phai nhạt,
có thể thực sự làm được việc đó? Chẳng qua chỉ tự lừa người dối mình mà
thôi.Trong lòng cô có quá nhiều điều không cam tâm, nhưng mà kẻ chen
chân vào không phải là ai khác, lại chính là Y Vân, con gấu trúc được cả nhà bảo vệ triệt để. Cô không muốn gia đình mình loạn lên, cho nên cô
nghĩ người mà cô có thể báo thù được, có thể giày vò được chỉ có Cao
Minh Dương. Thế nhưng khi thực sự làm được điều đó, nhìn thấy ánh mắt
đau thương của anh ta, cô lại tự cảm thấy bản thân thật xấu xa.
Vẻ day dứt cùng do dự trên mặt cô nhanh chóng biến mất, Y Thần gạt tay anh ta ra, không chút cảm xúc, lùi lại phía ban công, nhìn ánh đèn đường
phía xa xa ẩn nấp dưới những tán cây, đang phát ra những tia sáng yếu
ớt.
Cao Minh Dương cũng tựa người vào lan can giống cô, ngắm nhìn những vì tinh tú xa tít trên bầu trời đêm thăm thẳm.
“Anh muốn nói gì thì mau nói đi”, Y Thần lên tiếng.
Cao Minh Dương chần chừ một lúc mới mở miệng, “Em còn nhớ lúc mới vào cấp
ba không, ở trong lớp anh luôn là thằng con trai gầy gò thấp bé nhất,
lúc đó hình như anh chỉ được có 1 mét 60”.
Đương nhiên là cô còn
nhớ, lúc đó anh ta hay đeo chiếc kính gọng đen, ngồi ở dãy bàn đầu tiên, vừa lùn vừa gầy, trông cực kì xấu xí, chẳng nổi bật chút nào. Đứng giữa đám nam sinh thân hình cao lớn, anh ta rất dễ bị lu mờ, nhưng cũng rất
dễ được người ta nhớ tới. Các bạn nữ trong lớp ngầm đặt cho anh ta một
biệt danh là “bí đao lùn”. Nhưng ai mà có thể ngờ được “bí đao lùn” năm
đó bỗng chốc biến thành một anh chàng vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, lên
tới hơn 1 mét 80.
Cao Minh Dương bỗng nhớ ra, bật cười, “Anh biết khi đó đám con gái bọn em đều thích gọi anh là ‘bí đao lùn’. Em chỉ cao hơn anh có hai, ba phân, nhưng lúc nào anh cũng có cảm giác em phải cao hơn anh cả một cái đầu. Mỗi lần nhìn em, anh cảm giác không thể nhìn
thẳng được, luôn phải ngước lên một góc bốn mươi lăm độ”.
Hồi ức tựa như một cánh cửa thần kì, một khi đã mở ra rồi thì rất khó đóng lại.
“Thật không? Sao tôi không hề cảm thấy như vậy? Hình như người luôn phải
ngước lên bốn mươi lăm độ để nhìn là tôi mới phải chứ.” Nói xong, cô
liền cảm thấy có gì đó không đúng, cô như đang làm nũng giống trước kia. Y Thần cắn môi, lại cúi đầu trầm mặc.