“Leng keng…”, chiếc
chuông gió treo bên cửa kính khẽ đung đưa, cô gái trẻ xinh đẹp mặc chiếc váy trắng thời thượng đẩy cửa bước vào tiệm.
“Kính chào quý khách!”, giọng nói ngọt ngào dễ nghe của nhân viên cửa hàng lập tức vang lên.
“À… bạn tôi giới thiệu tôi đến chỗ này”, cô gái trẻ cất lời.
“Khách hàng tìm đến chỗ chúng tôi phần lớn là do những khách hàng cũ giới
thiệu. Xin hỏi chị muốn mua trang phục dạ hội, váy cưới hay trang phục
thường ngày ạ?”, nhân viên nhiệt tình hỏi han.
Cô nhân viên có
chút băn khoăn, chợt nghĩ, thời nay những khách hàng kì cục ngày một
nhiều, lần trước chẳng phải còn một vị khách nam đến cửa hàng tự đặt váy cưới cho mình sao.
“Mời quý khách qua bên này”, nhân viên cửa hàng dẫn cô gái đến khu để váy cưới, bắt đầu tỉ mỉ giới thiệu từng mẫu một.
Cô gái đứng xem rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa ưng kiểu nào. Nhân viên thấy
vậy liền vội lấy ra một quyển album, nhưng đến tận khi lật tới trang
cuối cùng của cuốn album đó cô ấy cũng chưa tìm được kiểu nào ưng ý.
Lúc này, một nhân viên khác ôm chiếc váy kiểu dáng mới nhập bước vào, cẩn
thận treo lên giá để ủi. Cô gái thấy vậy liền chỉ vào chiếc váy cưới
mang phong cách cổ điển mới được mang vào: “Xin hỏi kiểu này có thể đặt
may không?”.
Cô nhân viên cửa hàng nhìn lướt qua chiếc váy đó rồi nở nụ cười, khéo léo từ chối, “Quý cô, chị thật tinh mắt, nhưng chiếc
váy này do cô chủ cửa hàng chúng tôi đặc biệt thiết kế cho hôn lễ của
một người bạn, e là sẽ không làm chiếc thứ hai”.
“Chi phí cao một chút cũng không vấn đề gì”, cô gái xinh đẹp vẫn rất kiên trì.
“Chuyện này tôi phải xin ý kiến…”
Nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị gọi điện xin ý kiến thì đúng lúc này, Thị Y Thần vừa không ngừng lục tìm thứ gì đó trong túi xách, vừa đẩy cửa bước vào.
Cô nhân viên nhìn thấy cô liền mừng rỡ gác điện thoại
xuống, “Jessie, có một vị khách muốn đặt chiếc váy giống chiếc của Chu
Điện”.
“Không nhận”, Thị Y Thần hoàn toàn không cần suy nghĩ, từ
chối ngay, sau đó tiếp tục lục lọi túi xách của mình, “Chết tiệt, chìa
khóa đâu mất rồi?”.
Y Thần đang định đi vào văn phòng, đột nhiên
bị một cô gái chắn ngang lối đi. Y Thần không vui ngẩng đầu lên, liền
bắt gặp một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
“Xin chào cô Jessie, tôi họ Đường. Tôi rất thích bộ váy cưới mà cô đặc biệt thiết kế cho bạn
mình, không biết tôi có thể đặt may một chiếc giống hệt như thế không?”
Thị Y Thần đưa mắt nhìn lướt qua quý cô họ Đường đang đứng chắn trước mặt
mình, sau đó lắc đầu một cách vô tình, “Xin lỗi cô Đường! Tôi thiết kế
hoàn toàn vì bạn tôi, nó là chiếc độc nhất vô nhị”.
“Nếu như tôi chấp nhận trả giá gấp đôi thì sao?”, cô Đường vẫn không từ bỏ.
Thị Y Thần không phải là mẫu người có thể chống cự được sức hấp dẫn của
tiền bạc, trên đời này tuyệt đối không có ai chê tiền, trừ khi đó là kẻ
ngốc.
Y Thần đánh giá lại lần nữa cô gái xinh đẹp này, dịu dàng
kiêu sa, vóc dáng mỹ miều, nhan sắc được giữ gìn rất tốt. Người đàn ông
nào may mắn cưới được thì thật là có phúc, chỉ tiếc người đẹp này quả
thực không được may mắn cho lắm. Theo cô thấy, hôn nhân là chuyện lớn cả đời người. Đối với người con gái, việc chọn một chiếc váy cưới ưng ý
chính là phần quan trọng nhất của hôn lễ. Vậy mà cô gái này lại một mình đến đây chọn váy cưới. Y Thần chợt cảm thấy đồng cảm với cô ấy. Nhưng
đồng cảm là việc của đồng cảm, điều ấy cũng chẳng thay đổi được việc cô
chỉ làm ra bộ váy cưới độc nhất vô nhị này cho bạn mình.
“Xin
lỗi, cô Đường, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là tấm lòng. Nếu như cô Đường đồng ý, tôi có thể thiết kế cho cô một bộ váy khác, giá cả đảm bảo ưu đãi”, mặc dù Thị Y Thần từ chối lần nữa, nhưng giọng điệu tương
đối khéo léo.
Cô gái họ Đường nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó quả quyết gật đầu nói: “Thủ tục thế nào?”.
“Khi nào thì cô Đường kết hôn?”
“Ngày chính thức vẫn còn đang bàn bạc, giữa tháng chín năm nay sẽ đính hôn
trước”, vẻ mặt cô Đường thoáng hiện lên tia do dự, lại bắt gặp ánh mắt
nghi hoặc của Thị Y Thần, liền lập tức lên tiếng, “Váy cưới do cô thiết
kế rất đẹp, bạn tôi cũng nói tiệm này rất đắt khách, phải đặt trước mới
được”.
“Cảm ơn cô”, Thị Y Thần khẽ nhướng đuôi mày, nở nụ cười.
Cô cũng không hỏi thêm gì nữa, những khách hàng kiểu như thế này không
phải cô chưa từng gặp qua, “Nếu vẫn chưa xác định thì thoải mái thời
gian. Tháng chín đính hôn cũng vẫn kịp, có thể làm trước một bộ mặc vào
lễ đính hôn, rồi làm thêm một bộ mặc vào đám cưới, bộ thứ hai sẽ được
giảm giá 10%. Cô Đường muốn làm một bộ mặc vào lễ đính hôn trước hay làm luôn cả hai bộ?”.
“Làm một bộ mặc hôm đính hôn trước đi.”
“Ok, thứ Hai tới tôi sẽ gửi cho cô catalog mẫu váy cũng như báo giá vào
email. Sau khi cô xác nhận chọn mẫu nào cũng như thanh toán đầy đủ tiền
hàng, hai tháng sau mời đến cửa hàng chúng tôi thử váy để xem có cần
chỉnh sửa chỗ nào không. Một tuần sau khi thử váy, chúng tôi sẽ giao
hàng tận nơi cho cô.”
Y Thần vừa giải thích đơn giản, vừa nhanh tay ghi đơn đặt hàng đưa cho cô Đường.
Cô Đường thấy hiệu suất làm việc của cô nhanh đến vậy, chợt nở nụ cười,
“Không thành vấn đề, vậy bây giờ phải đặt cọc đúng không?”.
“Về
nguyên tắc là như vậy. Một tuần sau nếu cô hài lòng với mẫu thiết kế thì trực tiếp thanh toán 70%, phần còn lại đợi đến khi cô tới thử váy thanh toán nốt là được. Khoản đặt cọc cho chi phí thiết kế thì không cần”,
Thị Y Thần có thể nhìn ra vị này là một khách hàng dễ chịu, vì thế cô
cũng cảm thấy thoải mái.
“Cảm ơn!”, cô Đường vừa ghi xong tên vào đơn đặt hàng thì tiếng chuông di động của cô ấy vang lên. Cô ấy nhìn
thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền lập tức bắt máy, sắc mặt so với lúc trước rõ ràng căng thẳng hơn nhiều, “Vâng, đúng là cửa hàng
Jessie’s. Hả? Không cần đâu. Hả? Anh đang ở bên ngoài sao. Em sẽ ra
ngay”.
Cô Đường tắt máy, nở nụ cười chào tạm biệt Thị Y Thần rồi vội vàng xoay người rời đi.
Từ vẻ mặt căng thẳng của cô ấy, Thị Y Thần có thể nhận ra người trong điện thoại rất quan trọng với cô ấy, chắc là chồng sắp cưới. Thị Y Thần tò
mò nhìn ra ngoài cửa, người đàn ông đang đứng bên ngoài mặc bộ Âu phục
được cắt may vô cùng tinh tế, tướng mạo anh tuấn, khí chất phi phàm,
dáng người dong dỏng. Điểm quan trọng nhất là anh ta trông vô cùng phong độ, lịch thiệp. Thấy cô Đường bước ra, anh ta liền chủ động bước đến,
mở cửa giúp cô ấy.
Hai cô nhân viên chăm chú nhìn người đàn ông
đó rồi không ngừng than thở, “Thì ra chồng chưa cưới của cô ấy đẹp trai
như vậy, đúng là trai tài gái sắc mà”.
Thị Y Thần nhíu mày, thầm
nghĩ trong lòng: Rõ ràng đã đến trước cửa hàng, thế mà lại không vào thử váy cùng vợ chưa cưới của mình, thật lạ lùng. Cô Đường này cũng lạ
không kém, có người phụ nữ nào lại không muốn để chồng mình ngắm giúp
xem chiếc váy cưới đó thế nào chứ. Đúng là một cặp đôi kì lạ mà!
“A, chìa khóa xe của mình.” Y Thần đột ngột nhớ ra, cô vốn dĩ đã đi rồi,
nhưng không tìm thấy chìa khóa đâu nên mới phải quay lại tìm. Cô vội vào văn phòng, tìm kiếm trên bàn một hồi cũng không thấy. Cuối cùng cô vỗ
mạnh vào cái đầu ngốc của mình, ngày hôm nay cô vốn đâu có lái xe đi
làm, cô đã phải đưa bảo bối đáng yêu vào xưởng bảo dưỡng ba ngày nay
rồi.
Những người sắp bước vào tuổi băm như cô quả thực không chịu được nổi sự giày vò của thời gian, đúng là chưa già đã lẫn.
Mẹ bạn gọi điện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại! Mẹ bạn gọi điện thoại đến kìa! Bà gọi bạn về nhà ăn cơm! Mau mau nghe điện thoại! – Nhạc chuông không ngừng vang lên, rối rít như đòi
mạng.
Chẳng cần phải nhìn màn hình, Y Thần cũng biết là ai gọi tới. Trước đó, chiếc điện thoại này đã giục giã cô cả buổi chiều rồi.
Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu bên kia liền vang lên giọng nói lanh lảnh của bà “sư tử Hà Đông” là mẹ cô, “Nha đầu chết tiệt kia, con đã đi chưa
hả?”.
“Con đi rồi.”
“Phải không vậy? Sao mẹ không nghe thấy tiếng ồn ào của xe cộ trên đường gì cả?”
“Con đang ở trên taxi”, cô giật nhanh lấy túi xách, vội vàng rời khỏi tiệm.
“Định lừa mẹ mày hả con! Mẹ mà tin con thì lợn nái cũng biết trèo cây! Mẹ
biết con chúa ghét việc đi xem mặt, con có ghét đến đâu đi chăng nữa
cũng có bằng được mẹ không? Con cho rằng mỗi ngày mẹ con phải trưng cái
bản mặt già nua này ra, nhờ vả đám chị em bạn bè giới thiệu bạn trai cho con là chuyện đáng tự hào lắm sao? Nếu như con còn giữ cho mẹ một chút
thể diện, thì mau mau kiếm bạn trai rồi đưa về nhà cho mẹ xem mặt. Nếu
con kết hôn sớm một chút thì mẹ và bố con có nhất thiết phải ngày ngày
dán mắt vào lo cho con không? Con nhìn Kiều Na nhà người ta đấy, tầm
ngẩm tầm ngầm vậy mà đã cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi, con thì sao?
Ngay đến bóng dáng người yêu cũng chưa thấy đâu. Bảo con dẫn một người
về nhà ăn cơm mà hết lần này kéo qua lần khác, hôm nay thì nói ngày mai, ngày mai lại bảo ngày kia. Để mẹ đoán xem, đến sinh nhật tuổi ba mươi
của con sang năm chắc cũng chưa gả được con đi mất.” Bà Thị tên là Quế
Lan, có một đặc điểm là chỉ cần mở miệng dạy dỗ ai là sẽ nói mãi không
ngừng, thậm chí còn làm cho người nghe chịu không nổi.
Thị Y Thần giơ điện thoại ra xa khỏi tai mình, rồi ra sức day day huyệt thái dương đang đau nhức.
Trời ơi nghe xem, đây đâu phải là ngữ điệu của một bà mẹ ruột chứ? Người nào không biết còn tưởng là mẹ kế cũng nên. Làm gì có người mẹ đẻ nào lại
nguyền rủa con gái mình như thế? Chỉ có mẹ cô mới thế này, để ép cô có
bạn trai rồi kết hôn, lời lẽ cay nghiệt thế nào bà cũng nói ra được. Nếu không phải cô có một trái tim kiên cường mạnh mẽ, thì đã sớm hổ thẹn
đến mức treo cổ bằng sợi mỳ, chết quách cho rồi.
“Nha đầu chết tiệt, con lại để điện thoại ra xa không nghe rồi đúng không?”, bà Thị giống như có đôi mắt nhìn xuyên vạn dặm vậy.
“Mẹ, mẹ đang nguyền rủa chính con gái của mình đấy”, mấy lời như thế này mẫu thân đại nhân cứ cách dăm ba ngày lại lôi ra nói một lượt, cô gần như
thuộc nằm lòng rồi.
“Nguyền rủa còn nhẹ đấy. Mẹ chỉ hận không thể bóp chết con ngay thôi, đỡ phải nhìn thấy lại phiền lòng.” Mười phút
sau đó, bà Thị vẫn không ngừng nhiếc mắng cô qua điện thoại, kể từ khi
mang thai rồi sinh cô ra, đến khi đi nhà trẻ, học tiểu học, lên cấp hai, cấp ba, đi du học rồi đến khi về nước…
Chỉ cần cô chưa kết hôn
ngày nào, thì ngày ấy bà Thị sẽ vẫn còn nhiếc móc hệt như hôm nay, thậm
chí còn độc mồm độc miệng “nguyền rủa” cô. Y Thần bất giác nhớ đến
chuyện mấy hôm trước trên ti vi có phát một đoạn tin tức về việc thảo
luận xem con cái không về thăm bố mẹ có nên quy vào tội Hình sự không.
Một ông chú oán thán nói: Con cái không về thăm bố mẹ thì phạm tội gì
chứ? Đến ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn mới gọi là phạm pháp! Đáng
ngồi tù!
Sự oán thán của mẹ đối với cô tuyệt đối không hề ít hơn
ông chú đó chút nào. Ngày hôm ấy, bà Thị vừa xem được đoạn tin tức đó
liền kích động đến mức nhảy dựng lên, khóc lóc nói: Đúng là như trút hết ruột gon người ta mà. Từ khi đoạn tin tức đó được phát sóng, cuộc đời
cô không có một ngày nào được sống yên ổn, mẹ cô ngày ngày ép cô đi xem
mặt. Ai nói cô không muốn kết hôn? Nhưng ít nhất cũng phải có một người
đàn ông thì cô mới có thể kết hôn được chứ.
Y Thần không ngừng
day thái dương đau nhức, vào giờ khắc đồng hồ đếm thời lượng cuộc gọi
nhảy lên con số mười phút, cô cắt ngang lời của mẫu thân đại nhân không
chút do dự, “Mẹ, mẹ chắc chắn cứ muốn mắng mỏ con như thế này mãi sao?
Nếu như vậy, con có thể lập tức về nhà ngay bây giờ để có thời gian từ
từ nói”.
“Nghe mẹ từ từ nói, vậy chẳng phải con không cần đi xem
mặt nữa sao? Con đang toan tính gì trong đầu mẹ không biết chắc? Gia
đình người ta rất coi trọng lần xem mặt này, họ đã gọi điện cho mẹ và dì Lý của con mỗi người ba cuộc rồi”, cuối cùng bà Thị đã quay lại chủ đề
chính.